Vương Thanh ngẩn người, Phùng Kiến Vũ cúi đầu buồn bã nói:
"Bỏ đi, em nghĩ mình đòi hỏi quá đáng rồi"
Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên đối diện mình, nhìn đôi mắt ửng hồng sưng lớn kia của cậu cũng có điểm đau lòng:
"Tôi sẽ cho em một đặc quyền nhé, chỉ duy nhất một đặc quyền mà thôi cho nên em hãy suy nghĩ trước khi nói, chỉ cần em nói cho dù bất cứ điều gì tôi cũng đều đáp ứng em"
Phùng Kiến Vũ trái tim nhảy nhót, cậu im lặng suy nghĩ rất kỹ càng, cậu không hề hỏi lại xem Vương Thanh nói có thật hay không, cậu ngẩng đầu nhìn hắn có chút bất an đưa ra lời đề nghị:
"Em chỉ muốn ngài cũng sẽ yêu em, có được không?"
Vương Thanh cúi đầu hôn vào môi Phùng Kiến Vũ, bàn tay chậm rãi mang quần áo của Phùng Kiến Vũ cởi ra, mặc kệ hiện tại trong người cậu có đang nóng sốt:
"Yêu em!"
Phùng Kiến Vũ nghe thấy hai tiếng kia liền giật mình giống như không thể tin vào tai của mình, cậu thất thần một lúc rất lâu, rất lâu sau đó mới vòng tay ôm lấy cổ Vương Thanh nhỏ giọng đòi hỏi thêm nữa:
"Em gọi là Phùng Kiến Vũ, ngài sau này có thể hay không sẽ gọi em là Vũ Vũ?"
Phùng Kiến Vũ có tên, tên của cậu là Phùng Kiến Vũ, tiểu khoái lạc chỉ là tên Vương Thanh đặt cho cậu, căn bản không phải là một cái tên, cậu không thể mỗi khi ra ngoài để cho người ngoài nghe thấy Vương Thanh gọi cậu bằng cái tên như thế, nó rất có thể khiến cho người khác hiểu lầm cậu chỉ là tình nhân của Vương Thanh mà thôi.
Vương Thanh mút lấy cần cổ của Phùng Kiến Vũ, bàn tay gấp gáp đưa tới phía mông cậu chạm lấy dây quần lót mảnh mỏng kia:
"Tiểu khoái lạc không phải rất hợp với em sao, nếu như em e ngại bị người khác nghe được vậy thì sau này khi có mặt người khác tôi sẽ gọi em là Vũ Vũ, còn khi chỉ có hai chúng ta tôi vẫn sẽ gọi em là tiểu khoái lạc thế có được hay không?"
Phùng Kiến Vũ lần đầu đầu tiên nghe thấy Vương Thanh gọi tên mình, trong lòng tránh không khỏi kích động liên hồi, cậu chỉ mới cùng Vương Thanh tiến thêm một bước cũng không thể ngay lúc này đòi hỏi ở hắn quá nhiều, nếu không hắn nhất định sẽ tức giận cậu mất. Phùng Kiến Vũ mang hai chân tách rộng ra một chút, để cho Vương Thanh có thể tiến vào dễ dàng hơn, cậu nghĩ muốn hỏi hắn cậu có thể gọi tên của hắn hay không, nhưng kết quả vẫn là không dám lên tiếng hỏi.
Vương Thanh vẫn giống như trước đây, hắn có thể đọc được tất cả những suy nghĩ trong đầu của Phùng Kiến Vũ, hắn mang quần lót khiêu gợi kia cởi xuống chầm chậm nói thế này:
"Em cũng có thể gọi tên của tôi"
Phùng Kiến Vũ hai mắt sáng lên, so với sao trời ở bên ngoài kia đặc biệt phá lệ sáng lấp lánh khác thường:
"Vậy thì... em liền gọi ngài... Thanh... ân?"
Vương Thanh tiến vào, Phùng Kiến Vũ theo đó ngâm nga, vật nhỏ phía dưới bắt đầu kích bạo cả người điên cuồng lắc lư, Vương Thanh đột nhiên cảm thấy rằng một tiếng Thanh này phát ra từ miệng của Phùng Kiến Vũ chẳng khác nào ngọt ngào như mật ong hảo hạng cả, hắn chính là muốn nghe thêm thật nhiều lần nữa:
"Gọi lại cho tôi nghe"
Phùng Kiến Vũ ưm a đứt quãng nhưng tiếng Thanh lại phi thường rõ ràng:
"Ưm... ha... Thanh..."
Vương Thanh dùng sức húc mạnh tới, Phùng Kiến Vũ ôm chặt lấy cổ Vương Thanh, chân bị hắn ép chặt nhấc lên cao, tư thế thực mỏi nhưng lòng thì thỏa mãn, thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, chẳng biết chuyện này chỉ là một giấc mộng hay sự thật, nhưng nếu như là giấc mộng Phùng Kiến Vũ cậu nguyện không bao giờ muốn mở mắt ra.
Vương Thanh cúi người mút lấy hai bên điểm nhỏ của Phùng Kiến Vũ, tiếng nước nhép nhép kia thật khiến cho người ta cũng phải đỏ mặt theo, sau đó Vương Thanh giống như nhận ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Nơi này của em từ khi nào lại lớn lên một chút rồi?"
Phùng Kiến Vũ nghĩ Vương Thanh nói đùa liền phối hợp trả lời theo:
"Có sữa rồi"
Vương Thanh khẽ bật cười ha ha mang đầu ngón tay tiến vào trong miệng Phùng Kiến Vũ:
"Xem này, càng ngày càng mạnh dạn như vậy, những lời nói lẳng lơ như vậy cũng có thể nói ra, ngay cả quần lót xấu hổ như vậy cũng có thể mặc vào"
Phùng Kiến Vũ nghe vậy liền xấu hổ, hai má đỏ bừng quay sang một bên không dám đối diện Vương Thanh:
"Ngài đừng nói a"
Vương Thanh đưa tay xoay cằm Phùng Kiên Vũ đối diện mình, ôn nhu yêu thương nói:
"Gọi là Thanh"
Phùng Kiến Vũ mỉm cười ngượng ngùng nhưng ánh mắt kia chẳng thể nào giấu được vui vẻ bên trong:
"Thanh đừng nói như vậy a"
Một tiếng Thanh kia liền làm cho Vương Thanh mang mọi thứ bắn ra ở trong động nhỏ của Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh vẫn còn chưa thỏa mãn muốn làm thêm thật nhiều lần nữa nhưng mà ngại người bên dưới vẫn còn hơi sốt cho nên mới tạm tha. Vương Thanh ngồi dậy, Phùng Kiến Vũ liền duỗi thẳng chân, cả người giống như căng cứng hơn một chút. Vương Thanh khó hiểu định ôm Phùng Kiến Vũ đi tắm:
"Được rồi, tôi đưa em đi tắm"
Phùng Kiến Vũ vừa thấy Vương Thanh chạm vào người mình muốn nhấc lên liền ngăn lại:
"Ngài đừng động a, đợi một chút có được không?"
Vương Thanh ngừng động tác hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Em sao thế?"
Phùng Kiến Vũ một bộ dạng nghiêm túc nhìn Vương Thanh:
"Em muốn có con, nằm im một chút như thế này không biết chừng lại có kỳ tích"
Vương Thanh vừa nghe thấy lời kia liền bật cười ha ha:
"Thôi nào đừng nghịch nữa, mau tới tắm đi"
Phùng Kiến Vũ nắm chặt lấy cổ tay Vương Thanh nghiêm túc nói:
"Không, ngài đợi một chút đi mà, chỉ 3 phút thôi, sẽ rất nhanh"
Vương Thanh ngồi ở một bên chống cằm nhìn Phùng Kiến Vũ, hắn phát hiện ra mình càng nhìn người này càng cảm thấy yêu thích, sau đó lại nhịn không được phải nhảy lên băng ghế lớn kia đem hai chân Phùng Kiến Vũ tách ra tiếp tục mang vật cương cứng của mình điên cuồng tiến tới ra vào một lần nữa:
"Như vậy để tôi giúp em dễ dàng thụ thai đi"