Tiểu Khanh

Chương 9




Hai giờ sáng, Cố Tiểu Khanh lái chiếc Buick phóng như bay trên con đường thênh thang vắng lặng. Hôm nay cô mượn chiếc xe này của Trương Diệu Dương để đi công trường. Tình hình công ty tuy đã có chút khởi sắc, nhưng khách quan mà nói, chỉ giống như căn nhà mới dựng được phần khung, để trở thành một căn nhà toàn vẹn còn cần rất nhiều thời gian và công sức. Vì thế Trương Diệu Dương chưa thể được xem như những-người-có- tiền-thật-sự.

Cô chạy xe dọc theo đường Nghênh Tân, chẳng mấy chốc “Ngân Sắc Đế Quốc” đã hiện ra trong tầm mắt. Đó là một quán bar rất quy mô, tấm bảng hiệu màu bạc hoành tráng sáng ngời trong đêm.

Ngay khi nhìn thấy bãi đậu xe vắng ngắt, Cố Tiểu Khanh đã linh cảm được chuyện chẳng lành. Cô vừa đẩy cửa bước vào, lập tức giật thót trước tình hình đang diễn ra trong quán. Cảnh tượng đó hoàn toàn xa lạ so với cuộc sống đời thường đơn giản của Cố Tiểu Khanh. Trước mắt cô là một đám đàn ông đang kéo bè kéo lũ đấm đá, vật lộn, náo loạn toàn bộ đại sảnh. Không khí đặc quánh mùi máu me và bạo lực, bình rượu và thanh sắt không ngừng đập vào nhau vang lên âm thanh loảng xoảng, nát vụn.

Cô cố trấn tĩnh, lấy điện thoại đi động bấm số của Trương Diệu Dương, kê điện thoại vào sát lỗ tai, khom người mở cửa, lách qua khe hở nhỏ ra ngoài. Cô men theo bức tường dò dẫm từng bước nương theo bóng tối nhờ nhờ. Những người bên trong hiện giờ còn đang hung hăn đánh đấm đỏ mặt tía tai, dù cho có người nhìn thấy cô cũng không ai rảnh rang đi kiếm chuyện với một cô gái.

Chờ đợi hơn mười hồi chuông cuối cùng đã kết nối được với điện thoại của Trương Diệu Dương. Cố Tiểu Khanh phấn chấn không kịp thở, nghe thấy một giọng nam trả lời: “Cô đang ở trong quán?”

Cố Tiểu Khanh thấp giọng hỏi: “Trương Diệu Dương ở đâu?”

“Quầy bar.”

Cố Tiểu Khanh nhìn quanh quất tìm vị trí. Thật may, từ chỗ cô đang đứng đi đến đó không xa lắm. Cô ngắt máy, cẩn thận đi sang bên kia. Sắp qua đến nơi, bỗng nhiên một chai bia phóng tới trước mặt, may mà cô kịp thời ngồi sụp xuống né tránh theo phản xạ, ‘hung khí’ tức thì đập thẳng vào bức tường trên đỉnh đầu cô, theo sau đó là những mảnh vỡ văng tung tóe.

Cố Tiểu Khanh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Cô không hề kêu một tiếng mà chỉ vỗ vỗ mái tóc để rũ sạch vụn thủy tinh rồi bò tiếp chặng đường dang dở. Sau cùng cô nhìn thấy đôi chân của Trương Diệu Dương bên trong cửa vào quầy bar, gần đó là một anh chàng đang ngồi bệt dưới đất vừa vặn chắn ngang lối đi.

Cố Tiểu Khanh nhìn thoáng qua người kia, không khỏi ngây người. Tướng mạo rất thu hút, khuôn mặt đẹp trai, trên người mặc bộ Âu phục đen tuyền sang trọng. Nếu ở vào một hoàn cảnh khác, có lẽ cô sẽ cho rằng anh ta đang dự yến tiệc. Người nọ dùng ánh mắt nghiền ngẫm quan sát Cố Tiểu Khanh, khóe môi cong lên thành nụ cười bỡn cợt.

Cô chỉ dừng lại vài giây ở người này rồi mau chóng thu hồi ánh nhìn, bò qua hai chân anh ta hướng về phía trước.

Cố Tiểu Khanh tìm được Trương Diệu Dương đang nằm mê man, mặt đẫm máu, mắt nhắm nghiền. Cô cuống cuồng ào đến bên cạnh, đưa tay nâng đầu anh lên.

Người Trương Diệu Dương nồng nặc mùi rượu, máu từ vết thương trên đầu chảy xuống, may là miệng vết thương đã khô nên máu không còn rỉ ra thêm. Cố Tiểu Khanh vỗ nhẹ vào mặt anh rồi lại gọi hai lần Trương Diệu Dương.

Trương Diệu Dương không mở mắt, anh chỉ đáp lại cô bằng những tiếng rên “hừ hừ” yếu ớt thoát ra từ cổ họng. Cố Tiểu Khanh suy xét tình huống hiện tại, quyết định đưa Trương Diệu Dương đến bệnh viện. Cô kéo một cánh tay Trương Diệu Dương quàng qua bả vai mình, bàn tay vòng ngang eo anh, chật vật vực người nằm dưới đất dậy. Mới vừa đứng được một chút, sức nặng đàn ông của anh suýt nữa đã làm cô ngã nhào.

Cô cắn răng khom lưng đẩy Trương Diệu Dương lên, nhưng anh rất cao, cả thân trên úp sấp vào lưng cô còn chân thì buông thõng, kéo lê trên mặt đất. Cố Tiểu Khanh quả thực không biết phải làm sao mới cõng được anh, đành cứ thế kéo ra ngoài.

Cô giữ chặt tay Trương Diệu Dương, ráng sức còng người dịch chuyển. Khi cô đến gần lối vào, người kia “hào hiệp” co chân nhường đường. Sau đó giọng nói cợt nhã vọng tới sau lưng cô: “Người đẹp, một lát đến đón tôi được không? Chân tôi bị thương.”

Cố Tiểu Khanh lặng thinh bước đi. Trương Diệu Dương cao đến hơn một thước tám, trong khi Cố Tiểu Khanh vỏn vẹn một thước sáu mươi lăm. Lê lết dọc theo vách tường ra được đến cổng chính, cô gần như ngạt thở. Đến nước này cô không còn tâm trí để lo lắng đến việc bị người khác phát hiện, chỉ mong có thể sớm thoát khỏi đây rồi lập tức thả Trương Diệu Dương xuống.

Rốt cuộc Cố Tiểu Khanh đã vượt qua chặng đường đáng sợ, an toàn kéo Trương Diệu Dương ra bên ngoài quán bar. Cô tận dụng chút sức lực còn sót lại mở cửa xe rồi đẩy Trương Diệu Dương lên ghế sau. Thu xếp cho anh xong xuôi, cô vịn cửa xe thở hổn hển, hai đầu gối va vào nhau lập cập, bắp chân co giật run rẩy.

Cố Tiểu Khanh cố gắng ổn định hô hấp, sau đó xoay lưng trở lại quán bar. Lần này cô đã có kinh nghiệm hơn so với lần trước nên dễ dàng đến thẳng quầy bar. Anh chàng kia đang ngồi chỗ cũ thấy cô quay về không khỏi giật mình sửng sốt.

Cố Tiểu Khanh ngồi xổm bên cạnh hỏi: “Anh còn đứng lên được không?”

Anh ta cười cười: “Được, cô đỡ tôi chút đi.”

Cố Tiểu Khanh cúi người, anh ta khoát tay lên vai cô, từ từ đứng lên. Trên đường đi, thình lình anh ta hỏi Cố Tiểu Khanh: “Cố Tiểu Khanh, sao cô trở lại vậy?”

Cô nhìn mặt đất đáp: “Bởi vì anh là bạn của sếp tôi.”

Nhìn xuống chỉ thấy đằng sau đầu với mái tóc mềm mại đen huyền, anh ta im lặng mỉm cười.

Cố Tiểu Khanh chạy tới chạy lui hai chuyến, tuy nói thì dông dài, thật ra tất cả chỉ xảy ra trong mười phút. Không bao lâu sau khi ra đến nơi, họ đi được hai bước thì một chiếc BWM vọt tới thắng gấp với tốc độ cực nhanh, phát ra chuỗi âm thanh ma sát sắc bén.

Cố Tiểu Khanh giật mình dừng bước, người bên cạnh nói: “Không có chuyện gì, tìm tôi.”

Cửa mở, một người đàn ông cao lớn từ bên trong nhảy vọt ra ngoài. Anh ta đứng trước mặt họ, lo lắng thốt lên: “Nhị thiếu?”

Anh chàng vẫn vịn vào vai Cố Tiểu Khanh, hỏi: “Anh tôi đâu?”

“Hiện giờ tổng giám đốc Âu không có mặt ở thành phố C, anh ấy nhận được điện thoại của cậu nên bảo tôi tới giúp.” Người đàn ông cao to trả lời.

“Lục Vĩ, anh mang theo bao nhiêu người đến đây?”

“Hai mươi người, đang trên đường đi.”

“Bên kia đã báo cảnh sát, anh mau báo cho họ không cần đến. Anh cũng đi nhanh đi.”

Lục Vĩ chần chừ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy ở đây thế nào? Nhị thiếu, cậu còn bị thương.”

Nhị thiếu cười khẩy: “Chuyện này đã ầm ĩ lắm rồi, cứ chờ anh tôi về xử lý thôi. Thương thế thì không đáng lo, tôi sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ. Cảnh sát sắp đến rồi đấy, bây giờ anh lập tức đi ngay và gọi điện báo cho những người kia, rõ chưa?”. Nói tới đây giọng anh ta đã trở nên nghiêm khắc.

Lục Vĩ nghe xong liếc nhìn Cố Tiểu Khanh, hơi tần ngần nhưng rồi vẫn lên xe. Chiếc BMW đi cũng như đến, chưa kịp chớp mắt đã mất dạng.

Cố Tiểu Khanh từ đầu đến cuối không nói lời nào. Đợi đến khi chiếc xe kia khuất bóng, cô bình tĩnh đỡ người được gọi là Nhị thiếu đến xe của mình.

Ngồi vào xe, trước tiên Cố Tiểu Khanh thăm chừng Trương Diệu Dương, thấy anh hô hấp bình thường tâm trạng mới thả lỏng được một nửa. Cô vừa khởi động máy, vừa hỏi người ngồi bên cạnh: “Trương Diệu Dương bị thương như thế nào vậy?”

Anh ta ngọ nguậy người, ngượng ngập trả lời: “Anh ta bị tôi liên lụy, có kẻ muốn đánh tôi, anh ta xui xẻo đứng bên cạnh nên bị chai rượu đập trúng đầu.”

Cố Tiểu Khanh nhìn thoáng qua anh ta, không nói câu gì. Xe đang trên đường chạy đến bệnh viện Nhân Dân, Trương Diệu Dương ở phía sau đột ngột rên “hừ hừ”, thì thào: “Tiểu Khanh”. Cố Tiểu Khanh luống cuống, quay đầu lại hỏi: “Anh sao rồi?” Nhưng chỉ thấy Trương Diệu Dương cau mày, khẽ động đậy rồi không có động tĩnh gì nữa.

Cô tập trung nhìn về phía trước, chân đạp ga bất giác tăng thêm lực. Trời tờ mờ sáng, chiếc xe lao vút đi như gió trên con đường trống trải. Nhị thiếu ngồi bên cạnh híp mắt nhìn Cố Tiểu Khanh thuần thục đổi giữa chân thắng và ga, trong ký ức chợt hiện về một cảnh quen thuộc, anh ta nhếch miệng cười.

Xe vừa dừng lại trước cổng bệnh viện, Cố Tiểu Khanh khẩn trương xuống xe, mở cửa sau đỡ người đàn ông đang nằm im lìm dậy. Động tác của Cố Tiểu Khanh khiến Trương Diệu Dương lập tức mở mắt. Cô thấy anh có chút tỉnh táo, vội vàng tận dụng thời cơ để kéo anh xuống xe.

Đem được người ra xong, Cố Tiểu Khanh tiếp tục đỡ anh, toan đi vào bệnh viện. Trương Diệu Dương nheo mắt nhìn thật lâu, thấy rõ là Cố Tiểu Khanh, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại: “Cố Tiểu Khanh?”

Cố Tiểu Khanh trả lời: “Ừ, em đây.”

Trương Diệu Dương bất chợt dùng sức đẩy Cố Tiểu Khanh ra, kích động nói: “Cố Tiểu Khanh! Em nói xem, em là kiểu con gái gì? Mấy năm trước anh gặp khó khăn em cũng không bỏ đi, ở bên anh đến ngày hôm nay. Em nói đi, em là người thế nào hả? Anh trông nom em ba năm, chờ đợi em ba năm, tại sao em vẫn lạnh lùng như vậy?”

Nói đến đây, anh không còn sức chống đỡ, trở về mệt mỏi ngồi vào ghế sau, cúi đầu thấp giọng nói: “Anh không thể chờ em được nữa. Mẹ anh đang hấp hối, trước khi mẹ lìa đời anh phải tìm được con dâu cho mẹ, để mẹ có cháu ẵm bồng. Anh không thể cứ chờ em như vậy mãi, em biết không?”

Cố Tiểu Khanh chôn chân tại chỗ trầm mặc nhìn Trương Diệu Dương. Người chịu nhấc chân đi đến là Nhị thiếu, anh ta đưa tay định cốc vào đầu Trương Diệu Dương một cái: “Này, bây giờ là lúc nào mà còn diễn Tình Thánh* hả?” Ai ngờ Trương Diệu Dương tóm được bàn tay anh ta, rồi thì ngã xuống bất động ngay sau đó.

(*) Một bộ phim hài của Châu Tinh Trì.

Nhị thiếu dùng ánh mắt vô tội nhìn Cố Tiểu Khanh. Cô liếc anh ta, nói: “Hai anh ở đây chờ, tôi đi gọi người.”

Cố Tiểu Khanh vào trong bệnh viện gọi y tá, y tá lấy hai chiếc xe lăn đẩy họ vào, người nào cần kiểm tra thì kiểm tra, người nào cần điều thị thì điều trị. Trong suốt thời gian Trương Diệu Dương hôn mê, Cố Tiểu Khanh luôn theo anh đi chụp X-Quang, xét nghiệm máu.

Kết quả kiểm tra cho thấy Trương Diệu Dương bị chấn thương não rất nhẹ, tình trạng bất tỉnh hiện tại thực chất không phải hôn mê mà là ngủ vì say rượu. Nghe xong, Cố Tiểu Khanh đang lo lắng không yên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhị thiếu bị thương do bình rượu đâm vào đùi, không có gì nghiêm trọng. Bác sĩ sau khi khâu vết thương, sắp xếp cho anh ta một phòng bệnh và truyền nước muối* chống nhiễm trùng.

(*) Ở đây là Saline – nước muối dùng chống viêm, nhiễm.

Trải qua các bước kiểm tra toàn diện xong, hai người nằm hai giường bệnh liền nhau để truyền nước muối, Cố Tiểu Khanh ngồi giữa canh chừng giùm họ.

Nhị thiếu nằm trên giường nhìn Cố Tiểu Khanh ngồi tĩnh lặng giữa phòng. Anh ta nhìn cô suốt một buổi, ánh mắt cô chưa khi nào chuyển dời, một mực lặng lẽ chăm chú nhìn Trương Diệu Dương trên chiếc giường đối diện.

Nhị thiếu mở miệng hỏi: “Cô thích anh ta?”

Qua thời gian thật lâu, lâu đến mức Nhị thiếu chắc chắn cô không trả lời thì Cố Tiểu Khanh nhẹ nhàng nói: “Thích.”

Nhị thiếu ngạc nhiên, bật người ngồi dậy, lại hỏi: “Vậy sao cô lại đối với anh ta như thế?”

Cố Tiểu Khanh vẫn nhìn Trương Diệu Dương đáp: “Không phải kiểu thích giữa nam và nữ.”

“Thế thì thích kiểu gì?”

“Kiểu cấp dưới đối với cấp trên.”

Nhị thiếu nở nụ cười khinh thường, giễu cợt: “Hai thứ tình cảm này phân định trắng đen mà được à? Trước sau gì cũng là trăm sông đổ về một biển cả thôi.”

Cố Tiểu Khanh dán mắt vào Trương Diệu Dương, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp. Một lúc lâu sau cô điềm nhiên nói: “Miễn trong lòng tôi hiểu rõ là được rồi.”

Nhị thiếu không nói nên lời, anh ta phát hiện trong đôi mắt Cố Tiểu Khanh ngời sáng sự kiên định cố chấp. Song, tuyệt nhiên không tìm thấy trong đó ánh nhìn say đắm của những người đang yêu.

Phòng bệnh trở về sự an tĩnh. Trong lòng Nhị thiếu như có cái gì đó phảng phất chạm vào. Anh ta nhìn bên ngoài cửa sổ, thì ra ánh rạng đông vừa ló dạng. Anh ta dùng một tay kéo thắt lưng, nói: “Cố Tiểu Khanh, tôi đói bụng, tìm cho tôi thứ gì để ăn đi.” Nói kiểu như “đây là việc đương nhiên”.

Cố Tiểu Khanh rốt cuộc dời tầm mắt về phía anh ta: “Anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, có thể đầy bụng là được.”

Cố Tiểu Khanh đứng lên đối diện với anh ta: “Vậy anh đợi chút.” Nói đoạn xoay người đi ra ngoài.

Cố Tiểu Khanh mua hai phần cháo loãng và bánh bao. Lúc trở về Trương Diệu Dương chưa tỉnh, cô đưa một phần cho Nhị thiếu nói: “Anh ngó chừng anh ấy giúp tôi được không? Tôi đến công ty sắp xếp một chút sẽ trở lại.”

Nhị thiếu miệng nhuồm nhoàm bánh bao: “Đi, đi đi. Anh ta vì tôi mới bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Cố Tiểu Khanh “cám ơn” một tiếng, nhìn thoáng qua Trương Diệu Dương rồi đi tới cửa phòng bệnh, chân sắp bước ra ngoài thì nghe Nhị thiếu gọi sau lưng: “Cố Tiểu Khanh!”

Cố Tiểu Khanh xoay người. Nhị thiếu nghiêm chỉnh nói: “Cố Tiểu Khanh, tôi tên là Âu Lâm Tỷ.”

Cố Tiểu Khanh ngẩn người, khe khẽ lẩm nhẩm: “Âu Lâm Tỷ.”

Nhị thiếu không nghe thấy tiếng Cố Tiểu Khanh, anh ta tiếp tục nói: “Nhớ kỹ đấy! Đừng quên.”

Cố Tiểu Khanh mỉm cười không nói, xoay gót bước đi.