Tiểu Khanh

Chương 38




Cố Tiểu Khanh chết sững tại chỗ, nghẹn ngào không nói nên lời. Nhịp thở ở đầu bên kia điện thoại càng lúc càng vội vã. Cuối cùng, khi cô vừa mở miệng định nói chuyện thì bỗng từ trong điện thoại phát ra một tiếng vang rất lớn, và rồi đường dây bị ngắt chỉ trong tích tắc.

Cô cố trấn tĩnh giơ điện thoại ra trước mặt, vừa nhìn màn hình hiển thị vừa bấm số, thế nhưng đôi mắt ướt nhòa chẳng còn thấy rõ được gì còn những ngón tay thì lại mất khống chế run lẩy bẩy, bấm đi bấm lại mấy lần mà vẫn không bấm được một lần đúng trọn vẹn. Cô đưa tay mạnh mẽ gạt đi nước mắt, chuyển sang tìm kiếm trong nhật ký cuộc gọi, thấy số máy gọi từ nước ngoài, cô khôi phục bình tĩnh rồi nhấn nút gọi lại. Nhưng bây giờ, trả lời cô chỉ có những hồi ‘tút tút’ vô cảm.

Sau khi đờ đẫn cầm di động trong tay, giây kế tiếp, cô xoay người vụt chạy lên lầu, rồi xô cửa ào vào phòng mình. Tình hình bên trong vẫn chưa ngớt ầm ĩ. Bọn trẻ vì không được ngủ trọn giấc nên trong người cáu bẳn khó chịu, gào khóc liên tu bất tận, Lý Triết phải dỗ một lúc hai đứa đến tối tăm mặt mũi. Trong lúc đó, Âu Lâm Tỷ đi lòng vòng xung quanh xem náo nhiệt, William thì ngoan ngoãn ngồi ở bậu cửa, hết dòm phải lại ngó trái mà cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Cố Tiểu Khanh đẩy cửa quá mạnh làm nó bật tung vào tường, gây ra một tiếng ‘rầm’ vang dội. Ngay lập tức, hai người lớn và một chú chó đều giật bắn quay lại nhìn cô.

Bỏ mặc tất cả, cô lao đến trước mặt Âu Lâm Tỷ, túm lấy áo anh, lớn tiếng hỏi dồn: “Âu Lâm Ngọc thế nào rồi, rốt cuộc anh ấy bây giờ thế nào?”

Âu Lâm Tỷ vẫn chưa phản ứng kịp, anh cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ lựng đang cố nén dòng lệ của cô. Thu lại nụ cười trên gương mặt, anh nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Anh mau nói đi!” Cố Tiểu Khanh hét vào mặt Âu Lâm Tỷ.

Đến lúc này thì Âu Lâm Tỷ không dám đùa nữa, anh ôn tồn trấn an cô: “Em đừng gấp, từ từ bình tĩnh đã nào, buông anh ra đi, anh nói liền đây.”

Cố Tiểu Khanh bỏ tay ra khỏi cổ áo Âu Lâm Tỷ, lui về sau một bước, nhìn anh chòng chọc. Âu Lâm Tỷ nhìn cô mãi một hồi rồi mới mở miệng: “Vì chấn thương do tác động từ bên ngoài và trong quá trình phẫu thuật, một phần não của anh ấy đã bị tổn hại. Sau khi tỉnh lại, anh ấy đã mất đi phần lớn trí nhớ và khả năng ngôn ngữ.” Đến đây, Âu Lâm Tỷ ngừng lại giây lát, dè dặt quan sát sắc mặt Cố Tiểu Khanh rồi nói liền một hơi: “Thêm nữa là hiện giờ trong đầu anh ấy còn máu bầm chưa tan, nửa người vẫn không thể cử động lại được.”

Cô lẳng lặng trừng mắt nhìn Âu Lâm Tỷ, anh cất lời an ủi cô: “Em đừng nghĩ nhiều quá, lúc anh đi anh ấy hồi phục sức khỏe rất tốt, hơn nữa tình trạng cơ thể cũng bắt đầu có dấu hiệu khả quan rồi.”

Cố Tiểu Khanh không nói câu gì, nín thở xoay lưng đi ra ngoài.

Hôm ấy cô ở lại trên bãi biển rất lâu. Tối muộn, Âu Lâm Tỷ mang theo William đi tìm cô, anh thấy cô ngồi bệt dưới một góc cây cọ, thân thể cứng đơ không động đậy, ngước cổ thờ thẫn nhìn vùng sóng nước thẳm sâu. Anh tự hỏi, không biết cô đã ngồi như thế bao lâu.

Anh không tiến tới mà chỉ đứng nhìn cô từ khoảng cách hơn mười mét xa xôi. Qua hồi lâu sau, anh tìm chỗ ngồi xuống, châm một điếu thuốc, rít sâu vào, rồi phả ra những làn khói uốn vòng vờn lượn và chóng vánh tan trong gió biển.

William chậm rãi bước đến bên Cố Tiểu Khanh, cọ đầu vào chân cô, miệng kêu những tiếng ư ử tựa như an ủi. Cô cúi xuống nhìn William, dịu dàng kéo đầu nó ôm vào lòng mình. Cơ thể William rất ấm áp, những sợi lông mềm trên cổ nó theo gió phất phơ quệt vào mặt cô, se sẽ ngưa ngứa. Thế rồi chú chó đáng yêu cứ như vậy yên tĩnh chờ đợi suốt một lúc lâu trong vòng ôm của Cố Tiểu Khanh.

Đêm, khách dạo chơi trên biển chẳng còn một bóng, chỉ còn tiếng sóng xô bờ cát rạt rào trong không gian vắng lặng. William kêu hai tiếng, khe khẽ cựa quậy trong lòng cô. Cố Tiểu Khanh cúi đầu nhìn nó, hỏi: “William muốn về rồi, phải không?”

William đáp ‘gâu’ một tiếng, Cố Tiểu Khanh nhoẻn cười, đứng lên phủi phủi cát phía sau người rồi nói với William: “Đi nào, chúng mình về thôi.” William nghe thế tức thì vui mừng cuống quýt, hăm hở chạy phăng phăng theo hướng đường về nhà.

Cố Tiểu Khanh lững thững theo sau William, đến chỗ Âu Lâm Tỷ đang ngồi, cô dừng lại trước mặt anh. Thấy cô đến gần, Âu Lâm Tỷ đứng dậy vỗ vỗ cát trên người, không nhìn cô mà cũng không nói năng gì.

Cô nhìn những tàn thuốc và đầu thuốc rơi vãi trên mặt đất, thản nhiên nói: “Anh như vậy thật không tốt, đã không bảo vệ môi trường thì thôi đi, lại còn tăng thêm việc cho những người quét dọn vệ sinh nữa chứ.”

Âu Lâm Tỷ không đón lời Cố Tiểu Khanh, thay vào đó anh hỏi cô qua nụ cười: “Đi về nhé?”

“Ừ.” Cô gật đầu rồi cùng anh sánh bước trên con đường về.

¤¤¤

Sau cái hôm hỗn loạn đó, cuộc sống Cố Tiểu Khanh đã yên tĩnh trở lại. Ngày của cô vẫn diễn ra theo một trật tự định sẵn, lúc nên ăn thì ăn, khi cần ngủ thì ngủ. Cô không còn gạn hỏi Âu Lâm Tỷ về tình hình của Âu Lâm Ngọc, chỉ là thỉnh thoảng cô sẽ lấy chiếc di động sạc đầy pin luôn trong trạng thái mở ra nhìn một chặp, để rồi thất vọng não nề thả lại vào túi áo.

Dòng chảy thời gian cứ thế trôi qua phẳng lặng. Nửa tháng sau, vào một ngày nọ, Cố Tiểu Khanh lại một lần nữa nhận được điện thoại của Âu Lâm Ngọc.

Khi ấy trời tờ mờ sáng, cô đang say ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại dưới gối đánh thức. Cô mơ mơ màng màng cầm lên xem, thoáng thấy dãy số quốc tế dài thượt chớp nháy trên màn hình, cô hoảng hốt bật người ngồi dậy.

Cô nhấn phím nghe khi đã vội vàng nuốt khan. Trong điện thoại, giọng Âu Lâm Ngọc vẫn còn chút cứng ngắc, anh khẽ gọi tên cô bằng kiểu phát âm trúc trắc: “Tiểu Khanh?”

“Dạ.” Cố Tiểu Khanh cúi đầu đáp.

“Tiểu Khanh?”

“Dạ, em nghe.”

“Tiểu Khanh!”

“Em đây.”

Âu Lâm Ngọc gọi tên cô rất chậm, khoảng thời gian giữa mỗi lần gọi vô cùng dài, anh vừa như muốn xác nhận, vừa như lẩm bẩm trong vô thức. Dù chỉ như vậy, cô vẫn kiên nhẫn trả lời anh.

Sau lần gọi ‘Tiểu Khanh’ cuối cùng, anh dừng thật lâu rồi thình lình hỏi: “Cô là ai?” Câu này anh nói tương đối lưu loát. Cố Tiểu Khanh nghe xong, hàng mi đẫm nước mắt.

Cô ngước mặt lên cho nước mắt thôi rơi, hắng giọng rồi bình tĩnh trả lời: “Em là Cố Tiểu Khanh.”

Ở bên kia điện thoại, Âu Lâm Ngọc trầm mặc rất lâu, sau đó anh nói: “Khi…tỉnh lại, tôi không nhớ gì cả, mà chỉ nhớ rằng có một điều rất quan trọng tôi phải nói với Tiểu Khanh, nhưng mà tôi cũng không nhớ được điều đó là gì.”

Một tay không cầm di động của Cố Tiểu Khanh nắm chặt ga trải giường. Lòng nhói buốt, cô cố hết sức để giọng nói mình nghe thật bình thường: “Không sao đâu, anh nhớ từ từ thôi, đợi khi nào nhớ được rồi thì hãy nói với em.”

“Ừ.” Âu Lâm Ngọc đáp, lát sau anh lại hỏi: “Tiểu Khanh, cô đang ở đâu?”

“Em ở Hải Nam.” Cố Tiểu Khanh ổn định cảm xúc, nhẹ nhàng đáp.

“Hải Nam?” Âu Lâm Ngọc nghi hoặc hỏi lại.

“Dạ, nơi này là thành phố nhiệt đới duy nhất của Trung Quốc có bốn mùa nắng ấm, bây giờ em sống ở miền biển, không khí trong lành lắm, buổi tối trên bãi biển cũng rất đông vui, có rất nhiều món nướng nữa, nếu anh đến đây em sẽ mời anh đi ăn.” Cô đều đều kể anh nghe mà lòng xót xa, chẳng lẽ họ phải nói chuyện với nhau như hai người xa lạ thế này ư?

Âu Lâm Ngọc lẳng lặng đợi cô nói xong rồi tiếp lời: “Tiểu Khanh, chờ tôi khỏe lại, tôi sẽ đi tìm cô.”

Cô nghẹn ngào giữa đôi dòng nước mắt ràn rụa: “Chỉ cần anh đến, em sẽ luôn ở nơi này chờ anh.”

Thi thoảng anh lại nghe được tiếng nấc nghẹn rời rạc của cô. Qua một quãng thinh lặng kéo dài, anh khẽ thở ra, rồi nói dịu dàng mà trịnh trọng như lời thề ước: “Tiểu Khanh, em chờ tôi đi tìm em, sau này tôi sẽ không làm em thương tâm nữa.” Nghe xong câu này, Cố Tiểu Khanh phải gom hết sức lực mới ngăn được tiếng khóc thoát ra khỏi cổ họng mình.

Lát sau, cô thoáng trấn tĩnh lại để hỏi anh cái câu mà cô rất muốn hỏi: “Lâm Ngọc, anh có khỏe không?”

“Tôi khỏe lắm, em đừng lo.”Anh trả lời ngắn gọn, ngữ khí cũng rất thoải mái. Trong buổi trò chuyện hôm đó, Âu Lâm Ngọc nói năng càng lúc càng trôi chảy, phát âm cũng rõ hơn, tuy tốc độ nói vẫn rất chậm nhưng đã không còn cảm giác khô cứng như ban đầu.

Cuối cùng Âu Lâm Ngọc nói với Cố Tiểu Khanh câu tạm biệt trước. Cúp điện thoại, anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ sát đất, bên ngoài nắng đẹp chan hòa, trời xanh biên biếc, hải âu tung cánh bay lượn trên mặt biển lấp lánh bao la. Anh nhìn chiếc điện thoại vừa ngắt tín hiệu, thủ thỉ: “Tiểu Khanh.” Hai chữ này vừa phảng phất trên đầu lưỡi đã lập tức ngấm vào tim anh, mang theo cả vị ngọt lịm lẫn đắng cay chua xót.

Kể từ ngày ấy trở đi, mỗi ngày Cố Tiểu Khanh đều nhận được điện thoại của Âu Lâm Ngọc vào buổi sáng khi cô vừa rời giường và buổi tối khi cô sắp đi vào giấc ngủ. Lần nào gọi điện cho cô, anh cũng canh thời gian rất chính xác vừa vặn. Hai lần điện thoại đó chính là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của Cố Tiểu Khanh. Họ giống như đôi nam nữ đang độ tình yêu nồng thắm, tán gẫu bâng quơ chút chuyện nhà, thậm chí cả những chuyện vô nghĩa không đầu không đũa, nhưng Cố Tiểu Khanh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Cố Tiểu Khanh nhận ra một điều, tuy rằng cô và Âu Lâm Ngọc ở bên nhau đã lâu nhưng có lẽ đến bây giờ họ mới có thể xem như thật sự yêu đương. Âu Lâm Ngọc không nói cho cô hay về tình hình sức khỏe của anh, mà Cố Tiểu Khanh cũng không hỏi, vì được như bây giờ là cô đã thấy hết sức thỏa nguyện. Cô tâm niệm, không cần biết sau này anh như thế nào, chỉ cần anh có thể trở về, cô sẽ mở rộng cửa chào đón anh.

Nhưng sự ngọt ngào này không duy trì được bao lâu. Sang tháng bảy, hai lần điện thoại mỗi ngày của Âu Lâm Ngọc đã bị gián đoạn đột ngột. Mấy ngày liền không nhận được cuộc gọi nào của anh, Cố Tiểu Khanh sốt ruột bất an đứng ngồi không yên, nhưng khi thấy Âu Lâm Tỷ ngày qua ngày vẫn ung dung tự tại, cô đã dần bình tĩnh trở lại. Đã mười năm trôi qua kể từ khi cô mười tám tuổi, thế giới của cô chỉ xoay quanh anh, bây giờ cô cũng không còn đủ can đảm để cẩn thận suy nghĩ đầu đuôi ngọn nguồn nữa rồi, bởi cứ hễ nghĩ đến là cô lại cảm thấy trái tim mình mệt rũ và cả người như chết lặng.

Và thế là cô lại thầm lặng trải qua cuộc sống của mình, thậm chí mỗi ngày có phần lười nhác, càng ngày ngủ càng nhiều hơn, thức giấc liền ra bãi biển ngồi đợi, đợi mãi cho đến khi đêm buông màn mới quay gót trở về.

¤¤¤

Đến tháng chín, Lý Triết phát hiện Cố Tiểu Khanh mỗi ngày trôi qua càng thêm suy sụp, sợ bạn mình mãi như vậy chẳng chóng thì chày sẽ bị trầm cảm, cô nàng liền ba lần bốn lượt gọi điện nằn nì rủ rê Cố Tiểu Khanh đến nhà mình chơi. Cố Tiểu Khanh thoái thác mấy lần không được đành chọn một ngày cuối tuần để ngồi xe đến nhà Lý Triết.

Cố Tiểu Khanh đến đúng vào thời điểm nhà Lý Triết dùng cơm chiều. Khi cô đi đến, hai vợ chồng Lý Triết đã dọn sẵn bàn ăn đợi cô.

Cô vào nhà liền ôm cặp song sinh hôn hít, Lý Triết chờ cho cô hôn thỏa thuê rồi đón lấy hai đứa bé, nói thẳng thừng: “Xem cậu kìa, cả người bụi bặm không, đi rửa mặt nhanh lên.”

Cố Tiểu Khanh cười cười ngượng ngập, vào nhà vệ sinh mau chóng rửa mặt sạch sẽ, lúc đi ra thấy hai vợ chồng đã ngồi bên bàn cơm đợi cô.

Cô bước tới ngồi xuống ghế, mọi người đã quá thân quen, chẳng cần khách sáo mời mọc làm gì, chỉ chào một tiếng rồi liền động đũa. Hai đứa nhỏ cũng ăn chút thức ăn mềm, vợ chồng Lý Triết mỗi người ôm một đứa, ăn hai muỗng rồi cúi xuống đút cho con ăn một ít. Bữa cơm gia đình diễn ra trong tiếng trẻ con bi bô rất sinh động ấm cúng.

Cơm nước xong, Chu Nghị vào nhà bếp rửa chén dọn dẹp, hai cô gái ngồi trên sofa vừa đùa với em bé vừa nói chuyện phiếm. Cố Tiểu Khanh miễn cưỡng ngồi tựa vào sofa, hầu hết thời gian đều chỉ có mình Lý Triết thao thao bất tuyệt, còn Cố Tiểu Khanh thì vừa chơi với em bé vừa hụ hợ theo cô nàng câu được câu chăng.

Hơn chín giờ, Cố Tiểu Khanh bắt đầu thấm mệt, cái ngáp nọ nối tiếp cái ngáp kia, Lý Triết thấy vậy bèn đứng dậy dẫn cô vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Vào trong phòng, Lý Triết xăng xái giúp cô trải giường, Cố Tiểu Khanh đứng im một bên nhìn cô bạn loay hoay chạy từ đầu này qua đầu kia. Lý Triết chuẩn bị giường đệm chỉnh tề xong, xoay người ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tiểu Khanh, rồi ngồi xuống, nghiêm mặt: “Tiểu Khanh, tớ thấy cậu dạo này rất không ổn, rốt cuộc cậu sao vậy? Đừng nói với tớ là cậu đến Hải Nam để giải sầu nhé.” Cố Tiểu Khanh nhìn tư thế sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện dài lê thê của Lý Triết, có chút nhức đầu, cười cười đáp: “Thì tớ đến giải sầu mà, tớ bị thất tình, chuẩn bị tới nhà cậu thường trú sẵn tiện chữa thương luôn đây.”

Lý Triết ném cái gối về phía Cố Tiểu Khanh: “Cậu nói chuyện nghiêm chỉnh một chút được không?” Cố Tiểu Khanh chụp được, đi đến thả người xuống đầu giường bên kia, vùi mặt vào chăn, buồn bực ậm ừ: “Tớ nói thật mà, tất cả đều là sự thật.”

Lý Triết biết cô không muốn nói chuyện, bất lực thở dài một hơi rồi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu Khanh, cậu đừng nên ép bản thân mình quá.” Cố Tiểu Khanh trở người, kéo chăn đắp kín mặt, giọng nói buồn buồn: “Cậu đừng lo, lúc nào tớ cũng nỗ lực sống tốt hết.”

Lý Triết quay đầu nhìn Cố Tiểu Khanh đang vùi mình trong chăn, thầm thở dài: Cô bạn này cả đời khổ đau vất vả tâm tư vì một người, hình bóng người đó đã khắc chạm thành vết tích trong lòng cô, mà cảm xúc sâu kín trong tim thì lại không cách nào nói hết bằng lời, cuối cùng chỉ có thể trải lòng trong tiếng thở dài vào mỗi đêm một mình cô đơn. Sau cùng Lý Triết không hỏi han gì nữa, im lặng bước nhẹ ra khỏi phòng.

Hôm sau Lý Triết vốn định rủ Cố Tiểu Khanh đi bát phố, nhưng Cố Tiểu Khanh không hiểu tại sao cứ thấy trong người lo lắng bồn chồn, chỉ muốn chạy ngay về Tam Á, chẳng còn tâm trí đâu để dạo chơi. Lý Triết níu kéo vài lần thấy không thể giữ Cố Tiểu Khanh ở lại, rốt cuộc đành để cô đi.

Giữa trưa, Cố Tiểu Khanh lòng như lửa đốt khởi hành trở lại Tam Á. Lúc cô đi, Lý Triết gói ghém cho cô một túi đồ ăn lớn, cô không từ chối, xách theo ra về.

Mặt trời mười hai giờ trưa nắng chói chang, bước xuống từ chuyến xe đường dài, người cô vã đầy mồ hôi. Về đến làng du lịch, từ xa xa cô đã thấy ngoài cửa siêu thị thấp thoáng một người đang đứng nhìn chăm chúvào bên trong.

Cố Tiểu Khanh nhìn bóng lưng ấy, trái tim chợt rung lên bần bật, càng bước tới gần, nhịp tim càng đập vồn vã như trống dồn. Rồi như có linh cảm, người ấy bất ngờ ngoảnh lại phía sau trước khi cô kịp đến bên cạnh. Cố Tiểu Khanh trân trối nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc đó, túi xốp cầm trên tay cứ thế rơi hẫng xuống đất.