Có lẽ, cả đời Âu Lâm Ngọc chưa bao giờ cảm thấy kinh hoảng như lúc này.
Anh thông minh tài giỏi, anh có khả năng nắm bắt rất nhanh thái độ của
người khác đối với mình, nhưng trên hết, anh là người đàn ông sống với
dòng máu lạnh chảy trong huyết quản. Bao năm qua, anh đã hóa đá trái tim mình để dấn thân vào những đấu đá, sát phạt, toan tính của chốn thương
trường. Thế rồi cũng chính vì chứng kiến quá nhiều thứ xa hoa phù phiếm
trong cuộc sống này, nên cái gọi là rung-động đối với anh trở nên quá
khó khăn và xa vời.
Nhưng hôm nay, tất cả đã thay đổi khi anh
biết có một người đã yêu anh từ chín năm trước dẫu anh chẳng hề hay
biết. Đương nhiên tình cảm trong suốt giai đoạn đó chưa hẳn hoàn toàn là yêu, mà biết đâu còn hòa lẫn cả sự ngưỡng mộ đối với một người ở tầng
lớp cao đầy ánh hào quang, nhưng cho dù có là tình yêu thuần túy hay
không thì về bản chất, tình cảm ấy vẫn rất tinh khiết, quý giá và xứng
đáng để người ta trân trọng nâng niu. Anh không biết trong khoảng thời
gian dài vô ngần ấy Cố Tiểu Khanh phải vượt qua những khó khăn gì, nhưng chỉ cần một con số chín năm đã đủ khiến lớp băng giá trong anh rạn nứt
rồi vỡ tan.
Cho đến khi Cố Tiểu Khanh đi lướt qua bên cạnh, anh
mới lấy lại thần trí. Nhìn theo bóng lưng ấy, lần đầu tiên anh bị một
thứ tình cảm lớn lao xâm nhập sâu vào tận đáy lòng. Hiện giờ anh vẫn
chưa kịp nhận ra có một người như vậy yêu thương mình là hạnh phúc biết
nhường nào, bởi khoảnh khắc này toàn bộ những suy nghĩ trong đầu anh đều đồng thanh thúc giục: Nhanh lên! Hãy ôm chặt lấy cô ấy! Anh không biết
nói những lời yêu đương nồng nàn, chỉ nghĩ được hai câu để nói với cô,
hai câu xuất phát từ trái tim chân thành: ‘Anh yêu em.’, và nhất là,
‘Cám ơn em.’
Âu Lâm Ngọc bước nhanh ra khỏi thang máy đuổi theo
Cố Tiểu Khanh. Nhưng khi chỉ còn hai cm nữa thôi là bàn tay anh có thể
chạm vào cô, thì bất hạnh thình lình giáng xuống.
Đang đi ở phía trước, chợt Cố Tiểu Khanh linh tính có chuyện không hay, cả người liền
bất giác rơi vào trạng thái cảnh giác. Lúc nghe thấy tiếng động rầm vang đổ dồn về phía mình, phản ứng đầu tiên của Cố Tiểu Khanh là dùng tay ôm lấy đầu, chính hành động này đã giúp cô tránh được những thương tổn
không thể cứu vãn.
Tai ương đến từ bức tường xây không đạt tiêu
chuẩn mà Cố Tiểu Khanh đã phát giác ngay khi cô mới tiến vào công
trường. Người ta đặt tạm nó trước cửa thang máy để chuẩn bị nâng lên
tầng trên. Công nhân bốc xếp có lẽ là người mới, thiếu kinh nghiệm, nên
sơ hở không để ý bức tường trước mặt quá mỏng manh, cuối cùng khi chiếc
xe tải vận chuyển gạch nghiêng thùng xe để trút hàng ngàn viên gạch
xuống đất, vách ngăn chông chênh đó tức khắc đổ sụp như một hậu quả tất
yếu.
Chuyện diễn ra sau đó khác xa với những tình tiết ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ khoa trương giả tạo người ta thường thấy trên màn ảnh. Hai người họ chưa ai kịp cứu ai thì một trước một sau gần trong gang tấc
đều đã ngã xuống. Vậy là cho đến tận phút chót, bàn tay Âu Lâm Ngọc vẫn
chưa từng chạm vào Cố Tiểu Khanh.
Mọi người nghe tiếng động chạy tới, chỉ thấy thấp thoáng hai thân thể còn vẹn nguyên quần áo bị vùi
lấp dưới những khe hở nhỏ hẹp. Khi từng tảng gạch nặng nề lần lượt được
người ta dời di, mặt đất nơi họ đang nằm đã thấm đẫm màu máu đỏ tươi.
Dưới bầu trời mùa đông xám xịt, ảm đạm, cảnh tượng ấy trông bi thảm một
cách cực kỳ đáng sợ.
¤¤¤
Cố Tiểu Khanh tỉnh lại trong
phòng cấp cứu của bệnh viện. Cô từ từ mở mắt giữa tiếng người ồn ào, cảm thấy mọi thứ trước mặt là những mảng màu nhòa nhạt, vô số bóng trắng
lượn lờ qua lại xung quanh cô, và rồi một cơn đau đến điếng người truyền đến từ cánh tay phải khiến hình ảnh trong mắt cô thoáng chốc sáng tỏ.
Theo bản năng, cô toan cử động cánh tay phải.
“Đừng nhúc nhích!” Giọng nữ lạnh lùng ra lệnh vang lên bên tai cô.
Cố Tiểu Khanh ngoảnh nhìn về nơi phát ra tiếng nói, một cô gái đeo khẩu
trang, mặc áo trắng đang cúi đầu làm gì đó với cánh tay cô.
Cô
ấy ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cánh tay bị gãy xương, tôi đang làm khử trùng cho chị trước khi vào phòng giải phẫu. Có thể hơi đau đấy, chị ráng
chịu đau chút đi.” Nghe xong lời nói đó, ý thức dần dần trở về với Cố
Tiểu Khanh, cô bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra, rồi liền ngó
nghiêng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy người mà cô muốn tìm nằm trên
giường bệnh cách đó không xa .
Âu Lâm Ngọc nhắm nghiền mắt nằm
bất động trên giường, bộ Âu phục vốn tinh tươm phẳng phiu giờ bám đầy
cát bụi, bả vai và cổ áo loang lổ những mảng máu rợn người, vết thương
trên đầu lấp ló không rõ dưới mái tóc bết dính, vẻ trắng xanh nhợt nhạt
và đôi môi tái xám thiếu sự sống hiện rõ trên gương mặt đã được lau rửa
sạch sẽ. Dấu hiệu duy nhất làm Cố Tiểu Khanh thấy yên lòng đôi chút là
lồng ngực vẫn còn phập phồng theo nhịp thở yếu ớt của anh.
Cửa
phòng cấp cứu đột nhiên bật mạnh, vài bác nam mặc áo blouse trắng gấp
gáp tiến vào. Đi đầu là vị bác sĩ trung niên, ông bước thẳng đến bên
giường Âu Lâm Ngọc hỏi một bác sĩ khác trong phòng: “Tình trạng thế
nào?”
Bác sĩ nọ đưa ra tấm chụp X-quang: “Theo chẩn đoán sơ bộ,
bệnh nhân bị dập não, bên trong hộp sọ có nhiều vùng tụ máu, bây giờ vẫn chưa thể kết luận mức độ thương tổn cụ thể.”
Vị bác sĩ trung
niên cầm tấm chụp X-quang soi dưới ánh đèn một lúc rất lâu rồi quay lại
nói: “Lập tức đưa vào phòng giải phẫu.” Dứt lời ông liền rời đi, bước
chân cũng gấp gáp như lúc đến.
Những gì bác sĩ nói, Cố Tiểu
Khanh nghe không bỏ sót một chữ. Nhưng cô chỉ có thể bất lực trơ mắt
nhìn Âu Lâm Ngọc bị người ta đẩy đi ngay bên cạnh. Cô muốn gọi anh, song cổ họng như có thứ gì chặn ngang khiến cô không thể thốt nên lời. Lúc
Âu Lâm Ngọc khuất dạng sau cánh cửa, cô run rẩy giơ cánh tay trái về
hướng cửa phòng, hai hàng nước mắt chảy tràn trên khóe mi. Cô y tá lại
tưởng cô khóc vì đau nên thờ ơ nói: “Cố chịu đi, lát nữa tôi tiêm cho
chị mũi thuốc tê.” Trong khi Cố Tiểu Khanh thì chết lặng nhìn cánh cửa
phòng cấp cứu, bỏ mặc nước mắt trào mãi không dừng.
Thương tích
của Cố Tiểu Khanh không nặng như Âu Lâm Ngọc, vì cô ngã xuống trong tư
thế nằm nghiêng và có dùng tay bảo vệ đầu, do đó phần lớn thương tổn đều tập trung ở nửa thân thể bên phải. Cô bị gãy xương ống chân phải, cánh
tay phải che đầu cũng bị gãy, xương đầu ngón tay phải bể nát, da tay
trái xây xát khá nhiều. Nói chung, tình trạng tuy nghiêm trọng nhưng
cũng không đến mức gây nguy hiểm đến tính mạng.
Cố Tiểu Khanh
tỉnh lại rất nhanh sau ca mỗ. Lúc này vạn vật bên ngoài cửa sổ bị bao
trùm trong bóng đêm nặng nề, còn phòng bệnh đang chìm vào yên lặng. Quay mặt nhìn bốn phía xung quanh, cô bắt gặp ánh mắt vui sướng của ba mình.
Thấy con gái tỉnh, ông Cố lớn tiếng mừng rỡ: “Tiểu Khanh, tỉnh rồi hả con?”
Bà Cố đang ngồi trên sofa, nghe tiếng chồng liền đứng bật dậy đi đến
đứng sau lưng ông, vẻ mặt bà vẫn bình tĩnh nhưng đôi mắt thì đã ngân
ngấn nước.
Cô thều thào gọi: “Ba, mẹ.”
Bà Cố đến bên giường sờ sờ trán cô, hỏi: “Con có đau lắm không?”
Cô lắc đầu, bà Cố bèn quay sang bên cạnh cầm cốc nước ấm lên, dịu dàng đỡ
cô dậy, rồi cho cô uống từng chút một. Uống xong ly nước, Cố Tiểu Khanh
cũng thấy cổ họng thông thoáng phần nào. Cô tựa vào đầu giường, nhẹ
giọng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có biết tổng giám đốc Âu vào viện cùng lúc với
con bây giờ thế nào rồi không?”
Mẹ cô ngoảnh lại nhìn cô thật
lâu, cuối cùng vẫn nói cho cô biết: “Tình hình cụ thể mẹ không rõ cho
lắm, lúc mẹ vào đến bệnh viện thì nghe nói cậu ta đang được cấp cứu.”
Ánh mắt Cố Tiểu Khanh tức thì ảm đạm. Bà Cố đỡ cô nằm xuống, vén gọn góc
chăn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ quẫn, mạng sống con người ta bền
chắc vững vàng hơn con tưởng nhiều. Việc con cần nhất bây giờ là lo nghỉ dưỡng cho tốt, những chuyện khác để sau này hẵng nói.”
Cố Tiểu
Khanh trải qua một đêm cực kỳ gian nan mệt nhọc. Bác sĩ có tiêm cho cô
liều thuốc giảm đau, nhưng miệng vết thương dù đau đớn đến mấy chăng nữa cũng không thể nào giày vò được cô, bởi thứ thật sự dằn vặt cô chính là nỗi sợ hãi dồn dập nơi đáy lòng. Hình ảnh Âu Lâm Ngọc nằm im lìm trên
giường cấp cứu không ngừng quanh quẩn trong tâm trí, hành hạ, đày đọa cô đến mức héo hon cả thể xác lẫn tinh thần.
Ba mẹ cô ngồi tựa vào nhau trên ghế sofa gần giường bệnh trông chừng cô, cô không dám xoay
trở nhiều, sợ tiếng động làm ba mẹ mình giật mình. Cả đêm, cô mở mắt
thao láo nhìn vùng tối sâu thẳm ngoài kia, cứ nhìn mãi như vậy cho đến
tận khi trời hửng sáng.
Sáng hôm sau, người đầu tiên đến thăm cô là Trương Diệu Dương. Trước khi đến anh đã biết sơ qua tình hình của Cố Tiểu Khanh, cho nên lúc vào phòng bệnh vẻ mặt anh khá bình tĩnh, anh
chào cô một tiếng đơn giản rồi lịch sự hỏi thăm bà Cố dăm ba câu khách
sáo. Ông Cố đã ra ngoài mua đồ ăn sáng, bà Cố mời anh ngồi xuống rồi rót cho anh cốc nước.
Thấy Cố Tiểu Khanh không rời mắt khỏi Trương
Diệu Dương, bà Cố biết cô có chuyện muốn hỏi liền tìm cớ ra ngoài. Bà
vừa rời đi, phòng bệnh im ắng trở lại, Cố Tiểu Khanh gấp gáp hỏi ngay:
“Anh ấy sao rồi anh?”
Trương Diệu Dương nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sau cùng anh nói: “Anh cũng không biết, cấp trên đã phong tỏa toàn bộ tin tức, chẳng hỏi được chuyện gì.”
Cô thất vọng tựa trở lại vào đầu giường, cố gắng kiềm nén cảm xúc, không nói câu nào mà cũng
chẳng còn tâm trí nghĩ đến việc trò chuyện với Trương Diệu Dương, chỉ đờ đẫn nhìn về phía hư vô. Trương Diệu Dương ngồi rất lâu nhưng vẫn không
nói một lời an ủi cô. Họ đã quá hiểu nhau, hay nói đúng hơn, anh biết
quá rõ tính cách Cố Tiểu Khanh. Với những chuyện có nói gì cũng thừa
thãi này, họ không cần ngôn từ lên tiếng. Cuối cùng anh nán lại một lát
rồi im lặng rời khỏi.
Cả ngày hôm nay Cố Tiểu Khanh nằm dính
trên giường, hai tay không cử động. Mẹ đút cơm thì cô ăn, lau người cho
cô thì cô ngoan ngoãn phối hợp, khoảng thời gian còn lại cô ngẩn người
trông ra ngoài. Bà Cố thấy hai mắt Cố Tiểu Khanh đỏ ngầu liền bắt cô nằm xuống ngủ, cô cũng vâng lời mẹ nằm xuống, nhưng ngay khi mẹ quay lưng
đi, hai hàng nước mắt lập tức trào ra từ đôi mi nhắm chặt, rơi lã chã
trên gối.
Đợi đến khi bà Cố phát hiện con gái không hề ngủ, hai
bên chiếc gối đã thấm ướt một mảng lớn. Bà khẽ thở dài, định đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng bàn tay chỉ đi được nửa đường rồi bỗng khựng lại giữa không trung. Bà nghiêng người đứng sững tại chỗ, bởi giờ phút này, sự xa cách ròng rã bao lâu nay giữa hai mẹ con đã đẩy bà vào tình thế
ngượng ngùng không biết nên biểu lộ tình cảm ra sao.
Mã Nguyên
Bưu đến lúc xế chiều. Có anh, phòng bệnh vui vẻ hơn hẳn. Anh nói chuyện
với ông bà Cố một lúc rồi khuyên họ về nhà nghỉ ngơi. Sau khi ba mẹ Cố
Tiểu Khanh đi khỏi, bầu không khí lại quay về tĩnh mịch. Cô biết Mã
Nguyên Bưu đến nhưng luôn nhắm mắt nằm trên giường, vờ như đang ngủ.
Mã Nguyên Bưu chuyển ghế đến bên giường, ngồi xuống nói: “Nằm lâu đau thắt lưng đấy, cậu muốn ngồi dậy chút không?”
Biết không thể trốn tránh được nữa, Cố Tiểu Khanh đành mở mắt. Mã Nguyên Bưu giúp cô nâng đầu giường, lại lót thêm tấm đệm sau lưng để cô ngồi thoải mái. Cố Tiểu Khanh để anh tự do loay hoay, không nói một câu, mà thật
sự là cô cũng không có gì để nói.
Sắp xếp chu đáo xong, Mã
Nguyên Bưu ngồi lại vào ghế, chăm chú nhìn Cố Tiểu Khanh, dịu giọng hỏi: “Cậu thấy trong người thế nào?”
“Tớ ổn.” Cô khàn khàn trả lời anh.
Mã Nguyên Bưu ngừng chốc lát rồi nói tiếp: “Cậu mà cứ như vậy thì sẽ làm cô chú lo lắng đó.”
Cô nhìn anh qua đôi mắt giăng kín tơ máu, ủ rũ đáp: “Ừ, tớ sẽ giữ gìn sức khỏe cẩn thận.”
Mã Nguyên Bưu biết rõ cô là người cố chấp, có khuyên nhiều cũng chẳng thấm thía vào đâu. Sau đó anh đem cốc nước ấm đến bên giường giúp cô uống.
Uống hết nước, Cố Tiểu Khanh nói với anh: “Cậu mở tivi giùm tớ được
không?”
Anh đặt cốc nước xuống, vừa bấm remote mở tivi vừa quay đầu hỏi cô: “Cậu muốn xem kênh nào?”
Cô ơ hờ đáp: “Cậu cứ chọn kênh nào vui vui chút.”
Mã Nguyên Bưu chọn một tiết mục giải trí đang được phát lại, khung cảnh
rộn ràng tưng bừng trong tivi bỗng chốc trơ trọi và lạc điệu trong căn
phòng thinh lặng. Kỳ thực Cố Tiểu Khanh chẳng hề để tâm xem mà chỉ thừ
người nhìn về phía tivi. Cô nhờ Mã Nguyên Bưu mở tivi chỉ vì muốn tìm
một lý do để không nói chuyện với anh mà thôi. Làm sao mà Mã Nguyên Bưu
không hiểu ý cô cơ chứ? Anh không khỏi thầm thở dài trong lòng. Anh biết được chuyện Cố Tiểu Khanh gặp tai nạn từ chỗ ba Cố, cũng biết người
khiến cô ra nông nỗi này là ai.
Anh ngồi chếch một bên nhìn
người con gái đang gắng sức chịu đựng tới mức tiều tụy mà vẫn dứt khoát
không mở cánh cửa lòng để đón nhận bất cứ ai. Anh hiểu một phần trái tim cô có lẽ cả đời này sẽ mãi mãi gắn liền với hình bóng người đàn ông
khác. Và anh cũng hiểu người như Cố Tiểu Khanh, nếu đã đặt ai vào lòng
thì ắt hẳn là một đời một kiếp. Khoảnh khắc này anh đã ngộ ra một điều:
Tình cảm anh dành cho cô không bao giờ có kết quả.
Bà Cố đúng
giờ mang cơm chiều vào. Mã Nguyên Bưu ở lại phòng bệnh ăn bữa cơm cùng
cả nhà Cố Tiểu Khanh. Cơm nước xong, anh ngồi lại tán gẫu với bà Cố. Cố
Tiểu Khanh ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, không nói chuyện, không cử
động, mắt nhìn chăm chăm vào tivi, nhưng hai người trong phòng đều biết
tâm trí cô tuyệt đối không đặt ở đó.
Việc Cố Tiểu Khanh lẳng
lặng không nói không rằng khiến phòng bệnh trở nên ngột ngạt, sau bữa
cơm chiều bà Cố cơ hồ e ngại không khí nặng nề quá mức nên cứ tìm chuyện hỏi han Mã Nguyên Bưu. Mã Nguyên Bưu vì lo tình trạng Cố Tiểu Khanh như vậy, nếu chẳng may có chuyện gì mẹ cô không thể một mình gánh vác nên
anh cũng không vội vã chào tạm biệt ra về, tiếp tục ở lại hàn huyên với
bà về tài nhà cửa. Nhờ tiếng tivi và tiếng hai người râm ran nên bầu
không khí mới dễ thở hơn phần nào.
Hơn mười một giờ, cửa phòng
bệnh đột ngột bị mở toang, Âu Lâm Tỷ xuất hiện trong bộ trang phục có
phần xộc xệch, râu mọc lún phún trên chiếc cằm vốn luôn trơn láng, khuôn mặt bơ phờ, cặp mắt đỏ ửng. Anh nhìn chằm chặp Cố Tiểu Khanh đang ngồi
trên giường bệnh, ánh mắt chứa đầy bao nỗi phức tạp đan xen.
Cố
Tiểu Khanh nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt cũng đỏ không kém, nói trong
hơi thở rời rạc: “Xin anh đấy, anh có thể nói với tôi anh ấy ra sao rồi
không?”
Âu Lâm Tỷ mệt mỏi vuốt mặt: “Tình trạng anh ấy không tốt lắm, hôn mê sâu suốt từ hôm qua đến giờ, tối nay anh ấy đã được đưa đi
Mỹ bằng máy bay riêng rồi.”
Cái tin đó làm Cố Tiểu Khanh bần
thần mãi hồi lâu, thế rồi cô run rẩy cất lời: “Ít nhất, ít nhất anh ấy
vẫn còn sống phải không?” Lời vừa nói ra, nước mắt đã vỡ òa. Cô kiệt sức ngã từ từ xuống giường, dùng cánh tay trái không bị thương kéo chăn đắp kín từ đầu đến chân.
Căn phòng im bặt. Ba người nhìn cô cuộn
mình trong chăn, thân thể dưới chăn rung nhè nhẹ nhưng không hề có tiếng khóc nỉ non. Ai cũng đứng yên tại chỗ, không ai có thể bước đến nói lời an ủi cô. Bởi người khiến cô buồn khổ, khiến cô hạnh phúc, khiến cô mắt ướt lệ nhòa, người ấy không còn ở nơi này.