Đọc xong tin nhắn, Cố Tiểu Khanh đứng bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại nhét vào trong túi quần rồi đi ra cửa trước đổi giày.
Ba mẹ cô đang vai kề vai ngồi trên sô pha xem tivi trong phòng khách, Cố
Tiểu Khanh vừa mở cửa chính vừa lớn tiếng nói vọng vào: “Ba, mẹ, con ra
ngoài một lát!” Cửa vừa khép, tiếng của ba cô từ trong khe cửa truyền
ra: “Về sớm chút nha con.”
Đóng cửa xong, Cố Tiểu Khanh bước lên tầng trên. Nơi họ sống thực chất là khu chung cư của những hộ gia đình
làm việc trong nhà máy cơ khí ở thành phố C nhiều năm về trước. Khu nhà
này đã dần trở nên cũ kỹ dưới sự bào mòn của thời gian, khắp các bức
tường bị bao phủ bởi những mẩu quảng cáo chữa trị bệnh vảy nến và những
dấu giày xám đen loang lổ. Trên các dãy hành lang, vài ngọn đèn tỏa ra
thứ ánh sáng mờ mịt u ám không đủ để thắp sáng một tầng lầu. Nhà Cố Tiểu Khanh ở tầng hai, cô lên đến tầng cao nhất, rồi lại qua một dãy cầu
thang, cuối cùng dừng lại đẩy cánh cổng sắt đã cũ nát dẫn ra sân thượng.
Quả đúng như cô nghĩ, Quả Quả đang ngồi trên một băng ghế dài nứt nẻ đặt
giữa tầng thượng. Quả Quả tên đầy đủ là Đường Quả, người bạn thân duy
nhất suốt từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành của Cố Tiểu Khanh. Ba
Đường Quả và ba Cố Tiểu Khanh trước đây đều làm công nhân trong nhà máy, hai nhà vốn là hàng xóm láng giềng nhiều năm, nhà Cố Tiểu Khanh ở tầng
hai còn nhà Đường Quả ở tầng bốn. Hai người bằng tuổi, hồi còn bé học
chung nhà trẻ, rồi đến tiểu học, trung học, bây giờ cả hai đều đến tuổi
vào đại học. Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, Cố Tiểu Khanh đã là một cô bé
tính tình trầm lặng, cô ít nói chuyện, ít tiếp xúc với các bạn cùng lứa, bao nhiêu năm nay cô cũng chỉ có một người bạn thân là Đường Quả.
Cố Tiểu Khanh bước đến ngồi xuống cạnh Đường Quả, Đường Quả lấy lon bia sau lưng đưa cho cô.
Cố Tiểu Khanh cầm lấy mở nắp uống một ngụm nhỏ, rồi lui ra sau ngồi dựa
thẳng lưng vào ghế, ngước mặt nhìn bầu trời đêm. Đường Quả ghé sát đến,
tựa người vào vai cô, từng đợt gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi những sợi
tóc của Đường Quả lướt qua khuôn mặt Cố Tiểu Khanh.
Đường Quả hớp một ngụm bia rồi nói với Cố Tiểu Khanh: “Hôm nay tớ đã gây sự với lão sếp.”
Cố Tiểu Khanh nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Đường Quả nhấc đầu lên khỏi vai Cố Tiểu Khanh, ngồi nhổm dậy, kích động nói:
“Hôm nay lão già Vương định giở trò đồi bại với tớ! Bị tớ lấy gót giày
nện cho lão một trận. Gót giày bị đứt rồi, đôi giày đó tớ mua hết bốn
mươi tệ, thật lãng phí quá đi mất.”
Cố Tiểu Khanh quay sang cau mày nhìn cô, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không, vừa đánh lão ta xong là tớ đã bỏ chạy rồi, tiền lương cũng chưa lãnh
nữa, nửa tháng lương của tớ coi như đi tong rồi.” Đường Quả nói xong bĩu môi, mệt mỏi chán chường ngã người ra sau.
Nghe cô bạn bảo
không hề hấn gì, Cố Tiểu Khanh yên lòng tiếp tục tựa trở lại vào ghế. Cô đã sớm biết Đường Quả không thể duy trì công việc này lâu dài. Đường
Quả chỉ tốt nghiệp trung học, ngay cả fax văn bản cũng không biết, thế
nhưng lại nhận được lời mời đảm nhiệm vị trí thư ký ở một công ty nọ.
Tuy rằng công ty quy mô nhỏ, nhưng đây chính là công việc đáng mơ ước
của hầu hết sinh viên chưa tốt nghiệp, trình độ Đường Quả như vậy vẫn
được ông chủ coi trọng, bên trong nhất định có nguyên nhân sâu xa. Bây
giờ cô nàng không làm việc này nữa, Cố Tiểu Khanh cũng bớt lo lắng phần
nào.
Sau khi uống tiếp một ngụm bia, Cố Tiểu Khanh hỏi Đường Quả: “Vậy sau này cậu có dự định gì không?”
Đường Quả quệt miệng nói: “Tìm công việc khác, trước mắt có một khách sạn
đang tuyển phục vụ phòng, ngày mai tớ đi phỏng vấn. Nếu thật sự không
tìm được việc gì, chắc phải tới nhà nghỉ của mẹ tớ làm thôi.”
“Vậy cũng được.” Cố Tiểu Khanh trả lời.
Cô uống một hơi hết sạch bia, cầm cái lon rỗng trong tay khẽ lắc qua lắc
lại, nhìn Đường Quả chậm rãi nói: “Quả Quả, tớ định đi học lại.”
Đường Quả ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô thật lâu, sau đó nằm xuống, gối đầu
lên đùi Cố Tiểu Khanh nói :“Được đó, Tiểu Khanh, cậu đi đi, đời tớ đã
học hành không ra gì, tớ cũng chẳng hy vọng vào được cổng trường đại
học. Sau này cậu học đại học, tớ cũng có thể vào để nhìn xem đại học
trông như thế nào.”
Cố Tiểu Khanh khẽ cười: “Cậu nói vớ vẩn cái
gì thế? Bây giờ trường đại học nào chẳng mở rộng cửa, ai cũng có thể vào cơ mà. Mà thôi, để sau hẵng tính, tớ không chắc mình có thể thi đậu hay không.”
Đường Quả kề má lên đùi cô, thoáng cười hiền lành, không nói gì.
Đường Quả tin chắc, chỉ cần Cố Tiểu Khanh quyết tâm, nhất định có thể thi vào đại học. Bởi cô cảm nhận được bên trong con người Cố Tiểu Khanh luôn có một luồng nhiệt huyết chảy âm ỉ, nhìn cô nàng bình thường đối với việc
gì cũng thờ ơ lãnh đạm như vậy đấy, thế nhưng với những việc cô nàng đã
muốn thì sẽ trở nên vô cùng cố chấp, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.
Ví như thời điểm hai cô học trung học, Đường Quả vốn rất xinh xắn, khoảng
thời gian ấy có những cậu con trai thầm mến cô bạn cùng lớp, lúng túng
không biết bày tỏ tình cảm thế nào, trái lại suốt ngày bám theo người ta để chọc phá.
Một lần trong lớp học, có cậu bạn nghịch ngợm kéo
bím tóc của Đường Quả, giữa lúc lôi lôi kéo kéo, băng vệ sinh từ trong
học bàn Đường Quả rớt ra ngoài, thế là một đám con trai cầm băng vệ sinh của Đường Quả vừa chuyền tay qua lại, vừa trêu chọc, bỡn cợt. Đường Quả đứng trong phòng học òa lên khóc nức nở. Lúc đó Cố Tiểu Khanh không học cùng lớp với Đường Quả, vừa lúc đi vệ sinh ngang qua thì cô chứng kiến
cảnh Đường Quả tóc tai bù xù rối loạn đứng tại đó khóc đến nhòe nhoẹt
nước mắt. Ngay lập tức máu nóng tràn lên não, cô nhào tới túm cái tên
đang cầm băng vệ sinh, đấm mặt vào cậu ta, mạnh đến mức cậu ta chảy cả
máu mũi. Có vài nam sinh muốn xông vào giúp đỡ cậu ta, Cố Tiểu Khanh
không quan tâm, chỉ nhằm vào tên con trai nọ đánh đấm điên cuồng. Cuối
cùng những người ở đó đều bị bộ dạng đánh người của Cố Tiểu Khanh dọa
chết khiếp nên chỉ đứng một bên nhìn mà không dám ngăn cản.
Lớp
trưởng thấy vậy vội ba chân bốn cẳng chạy đi gọi giáo viên, nhưng có mặt giáo viên cũng vô ích, bởi hô to gọi nhỏ như thế nào Cố Tiểu Khanh vẫn
nhất quyết không buông tay. Rốt cuộc giáo viên và vài người nữa cùng hợp sức mới có thể lôi được Cố Tiểu Khanh ra. Cô bị kéo ra phía sau còn
trừng mắt hung hăng nhìn nam sinh nọ, lúc ấy khuôn mặt cậu ta đã bị Cố
Tiểu Khanh đánh thành cái đầu heo, máu mũi chảy ròng ròng, bộ dạng hết
sức thê thảm. Sau sự việc này, mặc dù Cố Tiểu Khanh bị nhà trường xử
phạt nhưng kể từ đó trong trường không còn một ai dám ức hiếp Đường Quả
nữa.
Đêm hôm ấy hai người trò chuyện tán gẫu đến khuya, khi Cố
Tiểu Khanh về đến nhà, ba mẹ cô đã ngủ say, cô cũng tắm rửa rồi trở về
phòng lập tức lên giường ngủ để sáng sớm thức dậy đi làm.
Trong
nhà Cố Tiểu Khanh tất cả mọi việc từ nhỏ đến lớn trên cơ bản đều do mẹ
cô định đoạt. Đối với chuyện đi học này, cô vừa muốn làm rõ rốt cuộc mẹ
cô có chấp thuận hay không vừa ngại ngần không dám. Suy cho cùng, khi ấy cô đã từng có cơ hội học hành tử tế, chỉ vì bản thân chểnh mảng nên
thành tích mới trượt dốc đến mức bê bết như vậy.
¤¤¤
Thấy ngày khai giảng cấp ba đã gần kề, Cố Tiểu Khanh định nghỉ việc để ghé
trường hỏi thăm về học phí. Mấy năm nay cô tự dành dụm được một khoản
tiền lì xì và tiền tiêu vặt, cộng thêm hai tháng tiền lương, tất cả cũng được hơn bốn ngàn tệ, cô ước chừng số tiền này ắt hẳn là đủ.
Bữa sáng tại bàn ăn, Cố Tiểu Khanh ngồi một chỗ cúi đầu uống sữa đậu nành,
mẹ cô ngồi đối diện gắp những chiếc quẩy giòn xốp vào trong bát của ba.
Rửa mặt xong xuôi, ông Cố cầm một gói giấy từ trong phòng đi ra đặt trước
mặt Cố Tiểu Khanh nói: “Con gái, muốn đi học thì chúng ta chọn trường
tốt một chút. Hai hôm nay ba hỏi được ở Nhất Trung còn chỉ tiêu cho học
sinh bán chính thức. Nhưng mà bữa nay ba bận lái xe rồi, con mang tiền
đi đóng trước nhé?”
Cố Tiểu Khanh sửng sốt, hết nhìn ba lại quay sang nhìn mẹ, vẻ mặt mẹ cô vẫn dửng dưng như không, bà cầm bát đưa cho
ông Cố rồi cúi đầu sữa đậu nành.
Ông Cố vuốt vuốt tóc Cố Tiểu Khanh: “Đừng lo gì hết, ăn đi, đồ ăn nguội rồi kìa.”
Ngược với những gì Cố Tiểu Khanh lo âu, ba mẹ cô không một lời quở trách hay
cằn nhằn. Đối với ông bà Cố mà nói, từ trước đến giờ vẫn luôn mặc kệ,
không quan tâm, cũng chưa bao giờ nuông chiều cô con gái này, cho nên Cố Tiểu Khanh vốn tưởng sự việc lần này hai người sẽ không đoái hoài đến,
không ngờ lần này ba mẹ lại giúp cô vào học bán chính thức ở Nhất Trung. Nhất Trung là trường tốt nhất so với tất cả các trường trung học trong
thành phố hiện nay, khả năng để tiếp tục học lên cao là 98%, nói cách
khác, chỉ cần điểm học tập không quá kém là có thể bước vào cổng trường
đại học. Nhưng, cô muốn vào học trong ngôi trường trọng điểm này thì
phải cần bao nhiêu tiền mới đủ?
Lúc ra cửa, Cố Tiểu Khanh mở gói giấy nhìn một chút, bên trong là năm xấp tiền loại giấy một trăm tệ còn mới nguyên, mỗi xấp phải đến một vạn tệ. Cố Tiểu Khanh không biết gia
đình cô thu nhập hàng tháng cụ thể là bao nhiêu, nhưng có một điều chắc
chắn, năm vạn đồng tiền này cả nhà họ khó có thể kiếm được trong thời
gian một, hai năm.
Đến Nhất Trung đóng tiền xong, Cố Tiểu Khanh
thở phào một hơi. Cô quay đầu nhìn về phía cổng trường nghĩ: “Đây là nơi khởi đầu của mình!”
Cố Tiểu Khanh nộp học phí trễ, khối cấp ba
Nhất Trung khi đó đã khai giảng được ba ngày. Thế cho nên cô không có
nhiều thời gian để thích ứng, xế chiều đến chỗ làm xin nghỉ, tối về cô
sắp xếp thu dọn một số sách vở lúc còn học cấp ba đã dùng qua, ngày hôm
sau thì xách cặp đi học. Thế là hai tháng sau khi rời ghế nhà trường, cô quay về làm học sinh một lần nữa.
Trường Nhất Trung chia cấp ba thành năm ban, Cố Tiểu Khanh được phân vào ban hai, trong ban này có
năm học sinh bán chính thức. Kỳ thi khảo sát tháng đầu tiên, hai người
đứng hạng nhất đều nằm trong số học sinh bán chính thức. Cố Tiểu Khanh
đạt hạng nhất, nhưng là nhất “từ dưới đếm lên”, còn người tên gọi Tô Mục kia mới thật sự hạng nhất đúng nghĩa. Đối với hạng nhất ngược đời của
Cố Tiểu Khanh, không ai cảm thấy bất thường. Trong khi đó, thành tích
của Tô Mục làm mọi người kinh ngạc tột độ đến mức muốn nổ cả mắt kính.
Nói đến Tô Mục, Cố Tiểu Khanh thấy được sự khác người ẩn bên trong cậu học
sinh này. Cậu ta có dáng vóc cao gầy mảnh khảnh dung hòa cùng khí phách
của tuổi trẻ và nét ngây ngô của chàng trai mới lớn, từ ngũ quan có thể
thấy được sau này nhất định là một anh chàng cực kỳ điển trai, rất hiếm
khi cậu ta khoác lên người bộ đồng phục rộng thùng thình của Nhất Trung, mỗi ngày đều ăn mặc sạch sẽ tươm tất, với ai cũng tươi cười, cư xử hòa
đồng thân thiện. Ở cái tuổi này không một nam sinh nào thích vẻ giả vờ
lạnh lùng. Chỉ mới đến đây một hai ngày, cậu ta tựa như cá gặp nước, từ
thầy cô giáo đến các bạn học ai gặp cũng mến. Cố Tiểu Khanh thấy có chút khó hiểu, thành tích cậu ấy tốt như vậy hà cớ gì phải đi học lại?
Điểm thi Cố Tiểu Khanh lần này xếp hạng cuối lớp, thật ra, cô không cảm thấy lo lắng. Cấp ba năm ngoái, Cố Tiểu Khanh căn bản không học hành nghiêm
túc, cho nên kiến thức nền tảng tiếp thu được hoàn toàn giống con số
không tròn trĩnh, hơn nữa sức học của Cố Tiểu Khanh so với những học
sinh ở đây chênh lệch không phải ít.
Tính Cố Tiểu Khanh ít khi
thật nghiêm túc đối với bất cứ chuyện gì, giờ đây một lần nữa cầm sách
chăm chỉ học tập, cô phát hiện một điều rằng khi chuyên tâm vào một việc nào đó, cảm giác trong lòng thật sự rất tốt. Không cần phải so bì với
bất kỳ ai, vì cô biết mình sẽ mau chóng tiến bộ, có điều xuất phát điểm
quá thấp, muốn đuổi kịp người khác đòi hỏi phải có thời gian, việc nâng
cao thứ hạng chẳng qua là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Đến bây giờ
Cố Tiểu Khanh ở Nhất Trung vẫn chỉ đơn độc một mình, bình thường cô đã
ít nói, hiện tại càng tập trung tinh thần cho việc học, mỗi ngày trừ
những khi đi vệ sinh, cô luôn luôn ngồi tại chỗ, thậm chí ngay cả đầu
cũng không ngẩng lên nói gì đến việc chủ động giao du với người ta.
Học sinh ở đây đều tụ hợp thành từng nhóm nhỏ, ngoài vòng tròn đó là những
học sinh bán chính thức – được xem như những kẻ ngoại đạo. Đại bộ phận
trong số họ học tập chỉ ở mức bình thường, vào đây với mục đích tiêu
tiền là chính, cho nên những người khác đều nhìn họ bằng ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường, “cậu không chủ động nói chuyện với tôi thì tôi càng
không việc gì phải đếm xỉa đến cậu”.
Năm cấp ba ở Nhất Trung,
mỗi tuần ngoài hai tiết thể dục ngoại khóa thì không có khóa học phụ
nào, ngay cả hai tiết thể dục này sĩ số học sinh cũng không đồng đều, đa số đều ở tại lớp tranh thủ hoàn tất bài vở trong giờ học, bởi vì đây là lớp cuối cấp nên đối với hiện tượng này giáo viên hầu hết đều mắt nhắm
mắt mở không quá quản thúc.
Hôm nay học môn nhảy ngựa, đến lượt
Cố Tiểu Khanh và các nữ sinh khác đến nhà kho để lấy tấm đệm. Tổ của Cố
Tiểu Khanh ngoài cô ra còn hai nữ sinh khác, trong đó một người không đi học còn một người đang đau bụng ngồi cạnh sân thể dục. Cố Tiểu Khanh
nhìn nhìn nữ sinh đang ngồi ở kia rồi một mình đi về phía nhà kho.
Đặt trường hợp nếu nữ sinh khác gặp phải tình huống này, họ sẽ rủ rê bạn bè đi cùng. Thế nhưng Cố Tiểu Khanh không thích nhờ vả người khác. Cô
nghĩ, dù sao thì những tấm đệm lớn đã được các bạn nam mang đến đây, chỉ còn mấy tấm nhỏ, cô chạy vài lượt là xong.
Kho chứa dụng cụ thể dục thể thao của trường nằm ở cuối hành lang lầu một, lúc Cố Tiểu Khanh đến, cửa kho đang khép nhưng không khóa, cô vừa đẩy nhẹ, cánh cửa lập
tức mở ra.
Ánh sáng bên trong có phần tối tăm u ám, mùi bụi bặm
xộc thẳng vào mũi. Cô lấy tay phẩy phẩy ở phía trước, đang định vào
trong thì bỗng nhiên một giọng nam trong trẻo truyền đến làm cô dừng
bước: “Bạn học Mạc, chúng ta vẫn còn là học sinh, bây giờ đang là thời
điểm quan trọng, không nên phân tâm, được không? Tương lai chúng ta sau
này rất dài, giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này…”
Cố Tiểu Khanh nghe ra có người đang ở đây thổ lộ nhưng lại bị cự tuyệt. Cô vội
vã chạy ra ngoài rồi dừng ở đó, ngẫm nghĩ đợi lát nữa sẽ đi vào.
Đứng trước cửa, cô thầm suy đoán không biết nam sinh này là nhân vật nào mà
có thể từ chối người khác vừa thẳng thắn vừa không kém phần cao ngạo như thế.
Cố Tiểu Khanh chờ một lúc thì cánh cửa mở ra từ bên trong, cô đinh ninh sẽ nhìn thấy một nữ sinh, không ngờ người đó là Tô Mục.
Tô Mục trông thấy cô ngây người một lúc, rồi liền nhoẻn miệng cười, nói: “Cố Tiểu Khanh, cậu tới lấy tấm đệm à?”
Cố Tiểu Khanh bỗng chốc ngẩn ngơ, lúng túng đáp: “Hả? Ờ, phải.”
“Đến đây, tôi giúp cậu.” Tô Mục vừa nói xong, chớp mắt đã xoay người bước đi.
Cố Tiểu Khanh vừa cất bước theo Tô Mục vào nhà kho đã thấy cô bạn Mạc Vân
cùng tổ đang cầm trong tay vài tấm đệm chuẩn bị đi ra, thấy họ tiến vào
vẫn nhìn họ thản nhiên nở nụ cười rồi ung dung rời đi.
Cố Tiểu
Khanh tùy ý chọn vài tấm đệm sạch sẽ, gấp vào với nhau, ôm hết vào lòng. Mới xoay người, cô nghe tiếng Tô Mục hỏi phía sau: “Cố Tiểu Khanh,
trước đây cậu học trường trung học nào?”
Cố Tiểu Khanh ngoảnh nhìn cậu ta: “Ngũ Trung.”
“Tôi thấy bình thường cậu học hành rất chăm chỉ, khi nào có dịp chúng ta có thể nói trao đổi nhiều một chút.”
Cố Tiểu Khanh cố ý dùng tấm nệm để che khuất khuôn mặt, trả lời ngắn gọn:
“À, được.”, nói xong cũng không đợi Tô Mục đáp lại cô vội vàng hấp tấp
chạy ra ngoài.
Cố Tiểu Khanh không tài nào nghĩ được có thể trao đổi gì với một người nổi tiếng, kiểu người như Tô Mục không phải là
người cô có thể ứng phó bởi họ căn bản là hai đường thẳng song song, một người sành sõi khôn ngoan, còn một người cù lần như khúc gỗ. Cố Tiểu
Khanh cảm thấy tương lai Tô Mục sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ, người
như vậy biết mình muốn gì và biết phải làm gì để đạt được mục đích.