Qua hôm sau đã bước vào kỳ nghỉ Tết Tây ba ngày của toàn công ty. Bốn
giờ chiều, Cố Tiểu Khanh về thăm nhà mang theo quà mua tặng cho ba mẹ.
Ba cô thích hút thuốc nên cô mua cho ba hai phong thuốc lá Trung Hoa*,
còn mẹ mê làm đẹp nên quà của mẹ là bộ mỹ phẩm dưỡng da. Mặc dù món quà
này tốn gần nửa tháng tiền lương, nhưng Cố Tiểu Khanh quan niệm, đã tặng quà thì phải làm vừa lòng người được tặng, chuyện tiền nong không đáng
kể.
(*) Nhãn hiệu thuốc lá hàng đầu của Trung Quốc.
Năm
ngoái, khi công ty Trương Diệu Dương dần dần ăn nên làm ra, Cố Tiểu
Khanh dành dụm được ít tiền bèn dọn ra ở riêng. Con gái đi một năm, cuối tuần nào ông Cố cũng gọi điện bảo về nhà ăn cơm. Nếu rảnh rỗi thì không nói làm gì, ngặt một nỗi vì quỹ thời gian eo hẹp nên có khi cả tháng
trời cô không về nhà một lần.
Tay xách nách mang về đến nhà đã
quá giờ cơm, vừa bước vào cửa đã thấy một bàn đủ món ăn được bày biện
sẵn sàng chờ cô. Ba cô đang xem ti vi nghe tiếng động liền từ sofa đứng
lên, cười hỉ hả ra đón.
Xưa đến giờ ông Cố ngay thẳng chân chất, đỡ lấy quà cáp lỉnh kỉnh trên tay con gái cũng chỉ hô to với vợ: “Con
gái về rồi, con gái rồi.” Ông Cố có vóc người tráng kiện, gương mặt đàn
ông đôn hậu. Kỳ thực Cố Tiểu Khanh lớn lên trông không giống ba. Nhìn
cảnh ông Cố vui sướng phấn khích như một đứa trẻ vì con gái trở về, Cố
Tiểu Khanh đứng bên cạnh cười tủm tỉm. Chắn chắn hai cha con cô đều
giống nhau ở chỗ không giỏi dùng những lời hoa mỹ để biểu lộ tình cảm.
Bà Cố trong bếp đi ra nhìn hai người, nói: “Đi rửa tay ăn cơm.” Ở nhà lời
mẹ là thánh chỉ, ba và con gái ngoan ngoãn vào toilet rửa tay, sau đó cả gia đình quây quần bên bàn ăn.
Bà Cố không cưng chìu Cố Tiểu
Khanh, đó là thật, thế nhưng bà cũng hiếm khi sai bảo cô làm việc nhà.
Cơm nước xong, ông Cố dọn dẹp rửa chén, bà Cố xem tivi. Cố Tiểu Khanh
rảnh rang không có việc gì làm nên trở về phòng. Căn phòng vẫn sạch sẽ
như khi cô rời đi, cô ngã xuống giường, mùi hương bột giặt thơm tho
trong chăn len vào hơi thở.
Cố Tiểu Khanh thảnh thơi lấy điện
thoại di động chơi game. Hơn chín giờ điện thoại trong tay rung lên âm
thanh tin nhắn, cô mở ra xem, là dòng tin đơn giản của Trương Diệu
Dương: “Ăn Tết vui vẻ!”
Cố Tiểu Khanh nghĩ nghĩ rồi nhắn lại y
hệt: “Ăn Tết vui vẻ!”. Nằm một lúc đã thấm mệt, cô để điện thoại sang
một bên, vùi đầu vào chăn. Đang thiêm thiếp, âm thanh quen thuộc lại
truyền đến, cô mơ mơ màng màng với tay cầm điện thoại, lần này là Âu Lâm Tỷ: “Cô ngốc, năm mới vui vẻ.” Cố Tiểu Khanh dở khóc dở cười, lập tức
tắt máy rồi tiếp tục ngủ.
Sáng sớm đầu năm mới, sau khi ăn điểm
tâm mẹ làm, Cố Tiểu Khanh gọi điện cho Đường Quả. Đường Quả vừa ngái ngủ vừa thều thào trả lời: “Tiểu Khanh, chút xíu qua tớ ăn cơm nha, hôm nay nhà tớ ăn lẩu đó, sáng nay Đại Vĩ đi mua đồ nấu rồi.” Cố Tiểu Khanh
cười vui vẻ đồng ý.
Chàng cảnh sát của Đường Quả thật ra tên Lưu Vĩ, tính tình hiền lành hòa nhã. Cưới được Đường Quả, anh chàng nâng
như trứng hứng như hoa. Gia cảnh hai người hòa hợp, hôn nhân không gặp
trắc trở, còn Đường Quả vốn đơn thuần. Tất cả những điều đó đã xây nên
tổ ấm bình dị mà hạnh phúc.
Cố Tiểu Khanh ở nhà Đường Quả gần
trọn một ngày, đến tối mới trở về nhà ở Thành Nam. Ngày nghỉ cuối cùng
cô đi siêu thị mua thực phẩm chất đầy tủ lạnh. Phải tranh thủ thôi, nếu
không ắt hẳn sẽ có ngày trong nhà cạn kiệt đồ ăn. Khi đã an tâm được
khoản ăn uống, cô bắt đầu tổng vệ sinh căn nhà, ôm tất cả drap và chăn
đi giặt một lượt. Quần quật từ sáng đến tối mịt, cô mệt nhoài lăn ra
giường đánh một giấc mê man.
¤¤¤
Ngày làm việc đầu năm
rơi vào hai tháng một, Cố Tiểu Khanh rời giường thật sớm để đúng giờ có
mặt tại công ty, cũng trong ngày này cô đã thầm cảm ơn ông Trời đã ban
cho cô món quà kì diệu.
Lúc Cố Tiểu Khanh đang ngồi tại bàn làm
việc thì nhận được điện thoại Ngô Nhạc Thanh gọi đến từ văn phòng thư ký điều hành của tổng giám đốc trên tầng năm mươi hai. Trong điện thoại,
Ngô Nhạc Thanh khách sáo hỏi Cố Tiểu Khanh có thể bớt chút thời gian lên chỗ họ hay không, cô vẫn lịch sự đồng ý dù không rõ nguyên nhân.
Cố Tiểu Khanh đi thang máy đến tầng năm mươi hai. Người đầu tiên cô nhìn
thấy khi cửa thang máy vừa mở là một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ,
năng động trong bộ trang phục công sở màu hồng và mái tóc búi cao gọn
gàng. Khuôn mặt được trang điểm khéo léo, tinh tế đến mức khó lòng đoán
được tuổi tác.
Cô ấy nhìn Cố Tiểu Khanh mỉm cười: “Cô là cô Cố phải không?”
Cố Tiểu Khanh bước ra từ thang máy, nói: “ Vâng, là tôi đây.”
Người đẹp duỗi tay về phía cô: “Tôi là Ngô Nhạc Thanh, thư ký điều hành của tổng giám đốc Âu.”
Cố Tiểu Khanh bắt tay chào: “Thư ký Ngô, chào chị.”
Bàn tay Ngô Nhạc Thanh mềm mại và mịn màng, có lẽ được chăm sóc rất cẩn
thận. Ngô Nhạc Thanh vẫn giữ nụ cười trên môi: “Cô Cố, mời.”
Cố
Tiểu Khanh nghiêm chỉnh theo sau Ngô Nhạc Thanh đi về phía trước. Tầng
năm mươi hai thật sự chẳng khác nào một hành tinh nằm ngoài quỹ đạo,
hành lang ở đây rộng hơn so với các tầng khác, dưới sàn trải thảm sẫm
màu, cả dãy lầu tĩnh mịch lạ thường, thậm chí mỗi bước đi của họ có thể
nghe ra tiếng cọ sát giữa giày và thảm.
Họ dừng lại trước một
căn phòng cuối hành lang, Ngô Nhạc Thanh mở cửa, nghiêng người nhường Cố Tiểu Khanh vào trước. Trong đó có một cánh cửa lớn hơn rất nhiều đang
đóng chặt.
Ngô Nhạc Thanh dẫn Cố Tiểu Khanh vào phòng tiếp khách nhỏ nằm trong văn phòng, rồi tự tay rót ly trà mời cô. Vô duyên vô cớ
được trọng đãi, Cố Tiểu Khanh không khỏi cảm thấy kỳ quặc, cô nhìn Ngô
Nhạc Thanh trân trân.
Ngô Nhạc Thanh ngồi xuống ghế sofa bên
cạnh, mất tự nhiên ho khan một tiếng. Cô lựa lời một chút rồi nói: “Cô
Cố, chuyện thế này, hôm nay mời cô lên đây là để hỏi cô có hứng thú kiêm thêm một vai trò khác trong công ty hay không?”
“Sao ạ?” Cố Tiểu Khanh ngơ ngác nhìn cô ấy.
Ngô Nhạc Thanh hắng giọng nói tiếp: “Có phải cô Cố lái xe rất cừ không?”
“Đúng vậy, hồi sinh viên tôi từng lái taxi.” Cố Tiểu Khanh trả lời.
“Vậy cô có bằng lòng kiêm nhiệm vị trí tài xế của tổng giám đốc Âu không?
Đương nhiên chúng tôi hiểu rõ, chuyện này nhất định ảnh hưởng đến công
việc cô đang làm. Nhưng tổng giám đốc Âu hiếm khi dùng xe, nên mức độ
ảnh hưởng thật sự có chừng mực. Hơn nữa cô chỉ phụ trách tạm thời cho
tới khi chúng tôi tìm được tài xế khác. Còn về vấn đề tiền lương, chúng
tôi sẽ chi trả bằng với tiền lương hiện tại của cô. Cô nghĩ sao?”
Cố Tiểu Khanh vô cùng kinh ngạc khi bức màn bí mật được vén lên. Nghĩ gì
ư? Cô rất sẵn lòng. Lời nói của Ngô Nhạc Thanh thoạt nghe có vẻ rất
logic. Trên thực tế mọi người đều biết làm tài xế là bất kể giờ giấc, là bảo đâu đánh đó. Giả sử chỉ quanh quẩn ở công ty đưa đi đón về, có
chăng cô chỉ vất vả một chút, nhưng thử hỏi ai dám mạnh miệng cam đoan
rằng sếp tổng suốt cả ngày ngồi trong văn phòng? Chẳng sớm thì muộn,
công việc của cô chắc chắn bị ảnh hưởng. Có điều cái tên Âu Lâm Ngọc đã
đánh bay mọi lý lẽ đó. Cô đồng ý không cần suy nghĩ.
Chuyện diễn tiến thuận lợi ngoài sức tưởng tượng khiến Ngô Nhạc Thanh cực kỳ bất
ngờ. Bao nhiêu lý do thật thuyết phục mà cô soạn sẵn kỹ lưỡng còn chưa
kịp nói hết thì đã nghe Cố Tiểu Khanh nhẹ nhàng đáp một chữ đơn giản:
“Được.”
Ngô Nhạc Thanh không thể không “săm soi” Cố Tiểu Khanh
một lúc. Cuối cùng ngoài vẻ mặt kiên định, cô không tìm ra điều gì bất
thường.
Ngô Nhạc Thanh im lặng đứng dậy đi đến bàn làm việc lấy
chìa khóa xe giao tận tay Cố Tiểu Khanh, căn dặn: “Sau này cô nhớ sắp
xếp thời gian, mỗi ngày ngoài lái xe đưa tổng giám đốc Âu đi làm, những
lúc khác cô sẽ có mặt theo chỉ thị. Cô hiểu chứ?”
“Vâng.” Cố Tiểu Khanh điềm tĩnh đáp.
Ngô Nhạc Thanh dùng ánh mắt đánh giá cô gái trước mặt một lần nữa. Rốt cuộc những gì cần nói đã nói, cô đưa địa chỉ của Âu Lâm Ngọc và tiễn Cố Tiểu Khanh xuống tầng dưới.
Buổi chiều hôm đó Cố Tiểu Khanh chính
thức bắt đầu vị trí mới. Bình thường cô kết thúc một ngày làm việc vào
lúc năm giờ, hôm nay Ngô Nhạc Thanh gọi điện trước bảo rằng khoảng sáu
giờ tổng giám đốc Âu tan tầm, đồng thời không quên dặn cô chuẩn bị thật
tốt. Trong phòng mọi người đều đã lục đục kéo nhau ra về. Đồng hồ vừa
điểm năm giờ, cô đi thang máy xuống thẳng bãi đậu xe tầng hầm, nhanh
chóng tìm được chiếc BMW quen thuộc rồi lái đến cổng chính tòa nhà ngồi
chờ.
Gần sáu giờ, Âu Lâm Ngọc bước ra từ cao ốc, Cố Tiểu Khanh
liền chạy xe đến gần. Âu Lâm Ngọc mở cửa ngồi vào, nhìn lướt qua Cố Tiểu Khanh: “Đi thôi.” Dứt lời, tầm mắt hướng ra ngoài cửa xe, không nói
thêm một từ nào khác.
Xe nhẹ nhàng lăn bánh. Không gian bên trong rộng lớn và hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Tiểu Khanh không nhìn Âu Lâm Ngọc qua kính chiếu hậu. Tâm tình cô bình
thản hơn bao giờ hết, đối với người cô hằng ngưỡng mộ, bây giờ được ở
cùng một nơi, được hít cùng một bầu khí quyển, chỉ bấy nhiêu đã đủ ấm
lòng. Từ trước đến nay cô chưa từng mơ ước được một lần hiện diện trong
suy nghĩ của anh. Bởi cô thích anh, đó là chuyện riêng tư. Tận tâm khảm, cô không mong đợi tình cảm trao đi sẽ được đối phương đền đáp.
Âu Lâm Ngọc sống tại hoa viên Hàm Gia của Thành Nam, khu nhà cao cấp nhất
hiện nay của thành phố C. Phía trước khu nhà là dòng sông Gia Dụ xanh
biếc êm đềm, phong cảnh xung quanh cũng rất hữu tình. Giá khởi điểm mỗi
căn nhà vào thời điểm bắt đầu phiên giao dịch cao ngất ngưỡng hơn hai
vạn.
Lần đầu tiên Cố Tiểu Khanh lái xe vào đây. Hai người bảo vệ khu nhà thấy xe của họ tự động mở cửa rồi đứng yên cúi đầu chào cho đến khi chiếc xe chạy qua.
Căn hộ của Âu Lâm Ngọc nằm sâu bên trong một tiểu khu, mặt tiền hướng ra sông. Xe dừng lại, Âu Lâm Ngọc dặn Cố
Tiểu Khanh: “Cám ơn, ngày mai bảy giờ rưỡi đón tôi.” Nói đoạn anh mở cửa xuống xe.
Cố Tiểu Khanh nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi khuất dạng rồi mới lái vào bãi đậu xe bên cạnh. Cô đậu xe cẩn thận rồi
đi bộ đến lối ra tiểu khu. Nơi Âu Lâm Ngọc ở cách nhà cô không xa lắm,
rời khỏi đây, ngồi xe bus khoảng hai mươi phút đã đến nhà.
Hôm
sau đến công ty, Cố Tiểu Khanh tìm gặp Trương Diệu Dương để xin từ chức
tổ trưởng. Cô nghĩ, mình làm tài xế cho Âu Lâm Ngọc, mỗi ngày đưa đón
anh đi làm, nếu chẳng may không sắp xếp được thời gian, nhất định sẽ làm bê trễ công việc của phòng Kiến trúc. Nói đúng ra cô biết khả năng
thiết kế của mình có hạn, được lên đến vị trí lãnh đạo là nhờ Trương
Diệu Dương tín nhiệm. Do đó từ bỏ chức vụ tổ trưởng để chuyển sang vẽ đồ họa thông thường cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Trương Diệu
Dương nghe xong yêu cầu của cô rất khó hiểu, chưa kịp tiêu hóa thì đã
nghe cô đề cập đến chuyện làm tài xế, anh lại càng không thể tưởng tượng nổi. Anh kinh ngạc há hốc miệng nhìn Cố Tiểu Khanh, vừa định nói đã bị
cô đưa tay ngăn lại: “Diệu Dương, đừng hỏi. Em xin anh đấy, đừng hỏi gì
hết, được không?”
Trương Diệu Dương hiểu ai cũng có những nỗi
khổ chỉ muốn giữ kín trong lòng. Đối với con người được tiếp thu nền
giáo dục hiện đại, không dọ thám, tọc mạch chuyện cá nhân của người khác là vấn đề đạo đức cơ bản nhất. Anh mở miệng vài lần, cuối cùng vẫn nuốt xuống câu hỏi sắp bật ra.
Cố Tiểu Khanh không muốn kéo dài thời gian, chào hỏi xong thì cô đứng lên ra khỏi văn phòng của Trương Diệu
Dương. Lúc mở cửa, cô nghe tiếng Trương Diệu Dương nói sau lưng: “Tiểu
Khanh, đừng ngốc nghếch như thế.” Cô dừng lại một chút, rồi im lặng bình tĩnh bước đi.
Ra đến ngoài, cô đứng ở cửa hít sâu một hơi đè
nén cảm xúc. Lý do vì sao phải ngấm ngầm chịu đựng, cô không muốn nói ra nguyên nhân sâu kín trong lòng, vả chăng có nói cũng chẳng ai hiểu
được. Thời đại này người ta yêu cuồng sống vội, mấy ai còn có lòng tin
vào sự chấp niệm đơn thuần, người ta mà biết chắc chắn sẽ cười vào mũi
rồi bảo cô ngu dại.
¤¤¤
Cố Tiểu Khanh lái xe chở Âu Lâm
Ngọc gần một tháng, về cơ bản chưa khi nào nói với anh và được nghe anh
nói một câu hoàn chỉnh. Mỗi ngày cô đều nghe đi nghe lại những từ đơn
giản, khách sáo như: “Chào”, “Cám ơn”, “Mai gặp”.
Biểu hiện của
Cố Tiểu Khanh khiến Âu Lâm Ngọc cực kỳ vừa lòng. Anh không thích tiếng
ồn và không thích nói nhiều, mà Cố Tiểu Khanh thì lại làm rất hoàn hảo
hai điều này.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, chẳng mấy chốc
đã cận kề Tết Nguyên Đán. Những ngày này, Cố Tiểu Khanh trở thành con
thoi bận rộn chạy ngược chạy xuôi. Cả ngày vẫn làm việc bình thường,
nhưng sau khi tan tầm, vì Âu Lâm Ngọc muốn nhân dịp cuối năm thăm hỏi
các quan chức chính phủ nên những bữa tiệc rượu của anh cứ tăng dần lên.
Tất cả các bữa ăn đều được tổ chức tại những nhà hàng xa hoa và đắt đỏ. Mỗi lần tiếp khách, bên cạnh Âu Lâm Ngọc luôn có vài người đi cùng, đa phần là phụ tá hoặc lãnh đạo các phòng ban.
Khi các sếp tiệc tùng
bên trong, lái xe của họ đứng chờ ở ngoài. Bấy giờ cánh tài xế thường tụ tập tán gẫu để giết thời gian, chỉ riêng Cố Tiểu Khanh yên lặng ngoan
ngoãn ngồi trong xe.
Thời gian gần đây số lần đãi khách của anh
càng ngày càng dày đặc. Hôm nay không hiểu sao bên cạnh anh không có ai
tháp tùng, Cố Tiểu Khanh dừng xe ở bãi đậu xe nhà hàng, Âu Lâm Ngọc vẫn
như mọi khi không nói một câu xuống xe đi thẳng vào trong.
Cố
Tiểu Khanh ngồi đợi đến hơn mười giờ, cô đã tranh thủ cơ hội chạy ra
ngoài mua một ổ bánh mì để lót dạ. Lúc Âu Lâm Ngọc đi ra từ nhà hàng,
bước chân có chút gấp gáp. Ngay khi anh ngồi vào xe, Cố Tiểu Khanh liền
ngửi được mùi rượu nồng nặc. Yên vị xong, anh nói: “Lái đi!”, kế đó ngã
lưng ra ghế, nhắm chặt hai mắt. Sắc mặt anh xanh xao, đôi môi tái nhợt,
Cố Tiểu Khanh lo lắng liếc mắt nhìn thật nhanh rồi khởi động máy chạy
đi.
Đến tầng dưới cao ốc, Cố Tiểu Khanh không thấy phía sau có
động tĩnh gì, cô quay người nhỏ giọng gọi: “Tổng giám đốc Âu.” Âu Lâm
Ngọc mở mắt nhìn Cố Tiểu Khanh chằm chằm, thì thào nói: “Đỡ tôi xuống
xe. Đưa tôi lên lầu.”
Cố Tiểu Khanh bước xuống từ trên xe, mở
cửa sau. Âu Lâm Ngọc vươn tay ra vịn vào vai cô, cố hết sức đi ra. Chờ
anh đã đứng vững, Cố Tiểu Khanh lấy tay anh khoát lên vai mình để anh có chỗ chống đỡ.
Âu Lâm Ngọc tuy dựa vào cô nhưng cơ thể anh vẫn
có khuynh hướng đổ xuống. Cố Tiểu Khanh cắn chặt răng xốc anh lên, gắng
sức không để mình bị ngã, từng bước dìu anh vào cao ốc.
Khu căn
hộ này có tổng cộng hai mươi tám tầng, Âu Lâm Ngọc ở tầng cao nhất. Cửa
thang máy mở ra, Cố Tiểu Khanh phát hiện đây là căn hộ biệt lập. Cô dìu
Âu Lâm Ngọc đến trước cửa, anh lấy chìa khóa từ trong túi quần đưa cho
cô. Vừa mở cửa, chưa kịp nói câu gì, Âu Lâm Ngọc chỉ vào một cánh cửa
khác: “Đỡ tôi đến toilet.” Gắng gượng được đến bây giờ, Cố Tiểu Khanh đã sắp hết sức lực. Cô rung rung đỡ anh đến cửa toilet, Âu Lâm Ngọc đẩy
cửa vào trong, vịn tường bước chậm chạp đến bồn vệ sinh rồi bất thình
lình quỳ xuống, ôm lấy bồn vệ sinh nôn điên cuồng.