Tiểu Khắc Tinh

Chương 38: 38: Lần Đầu Nổi Tiếng





Tới gần cuối học kì một của năm nhất đầy rối loạn, cuối cùng Đinh Thiển cũng hoàn thành môn thi cuối cùng.
Ngày hôm sau, Đinh Thiển vốn đang lơ mơ ngủ thì lại bị một tiếng hét chói tai làm giật mình bật dậy.
Một phút sau, Đinh Thiển đang ngồi trên giường bị bắt ‘Thưởng thức’ các loại tư thế quay cuồng điên rồ của Tống Dao.
Đợi đến khi Tống Dao miễn cưỡng khôi phục lại trạng thái bình thường thì Đinh Thiển đã rửa mặt xong, bước ra khỏi toilet.
Cô đứng trước giường của Tống Dao, miễn cưỡng giữ chặt tay vịn giường nhìn Tống Dao đang cuộn người trong chăn.
“Mới sáng sớm mà cậu đã luyện thanh rồi hả? Bạn học Tống Tiểu Dao, hành vi này của cậu đã cấu thành tội ô nhiễm tiếng ồn đấy.”
“Cậu không biết đâu.”
Tống Dao đột nhiên xốc chăn lên, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng bên dưới —-
“Cậu nhớ lúc vừa khai giảng bọn mình nói gì không? —- Tớ biết ngay mà, D thần của tớ nhất định sẽ nổi tiếng!!!”
“…”
Đinh Thiển ngẩn người, chớp mắt nhìn cô ấy rồi lập tức xoay người về giường, mở điện thoại đang đặt ở chế độ im lặng ra.
Có mấy chục tin nhắn chưa đọc.
Có của Kiều Nhiễm, của Vương Thao, của lớp, của hội sinh viên……..
Mà trọng tâm câu chuyện đều ở cùng một chỗ——
Cố Cảnh Sâm.
Không hiểu sao tim Đinh Thiển đập nhanh hơn.
Cô đặt tay lên ngực, sau đó mới quyết tâm mới mở diễn đàn của trường ra.
Quả nhiên đúng như cô đoán, gần một nửa số bài đăng đều có từ “Cố Cảnh Sâm” và “Diva”.
Nhờ vào diễn đàn, Đinh Thiển đã nhanh chóng nắm rõ được tất cả tin tức mình cần.
Sau khi xem xong, xác định nghĩa thị phi của hai chữ “Nổi tiếng” thì Đinh Thiển thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện Cố Cảnh Sâm nổi tiếng rất dễ hiểu —-
WANNA & BEST thâm nhập vào thị trường trong nước, bỏ ra chi phí lớn cho quảng cáo tuyên truyền, mà Cố Cảnh Sâm là nam chính của quảng cáo thu đông năm nay, nhờ dáng người và vẻ ngoài cực phẩm của anh khiến quảng cáo vừa tung ra đã được đón nhận nồng nhiệt.
Tuy không thể so sánh với các người mẫu, siêu sao nổi tiếng lâu năm nhưng tuyệt đối có thể tự xưng là một trong các hắc mã của giới giải trí hiện nay.
Huống hồ đây mới chỉ là lần quảng cáo tuyên truyền đầu tiên của WANNA & BEST ở thị trường trong nước thôi.
“Chậc, những ngày tháng tiếp theo của hai người không thể bình yên đâu.”
Không biết Tống Dao đến bên cạnh từ khi nào, cô nàng gục lên vai cô cười ha hả.
Đinh Thiển dừng động tác trong tay lại, quay đầu: “Người nổi tiếng là anh ấy, vì sao tớ lại không yên bình chứ?”
“Vì sao á?”
Tống Dao cười gian trá: “Bởi vì bây giờ cậu chính là Vợ của chủ tịch được cả hội sinh viên công nhận nhá!”
Đinh Thiển: “….”
“Là điều gì khiến các cậu có ảo giác như vậy hả?”
Lúc này, Tống Dao lại cười lạnh lùng: “Có lẽ là khi bị thồn cơm chó đầy thảm thiết trong cuộc họp toàn thể chăng.”

Đinh Thiển vừa định nói gì đó thì điện thoại trong tay vang lên tiếng chuông.
Tống Dao liếc mắt một cái rồi xoay người, oán thán:
“Xem đi, cẩu lương ship đến tận cửa luôn rồi, muốn từ chối cũng không được.”
“…”
Đinh Thiển dở khóc dở cười nhận điện thoại: “Đàn anh Cảnh Sâm.”
“Anh đang ở phía dưới ký túc xá của em.”
“…..Đàn anh, anh chắc chắn muốn đi thư viện hôm nay sao?”
“Sao thế? Em có việc đột xuất sao?”
“Đúng là có việc ạ.”
Đinh Thiển cười yếu ớt đến bên cạnh bàn, mở máy tính ra: “Nhưng người có việc chẳng phải là đàn anh sao?”
“Em nói chuyện quảng cáo của WANNA & BEST sao?”
“Vâng.”
Đinh Thiển dùng vai giữ điện thoại, mười ngón tay tung bay trên bàn phím.
Vài giây sau, cô nhìn kết quả được tìm kiếm, không nhịn được mà khẽ cười.
“Chậc…..

Đàn anh, chúc mừng nhé, anh đã lên hot search với WANNA & BEST rồi.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, mang theo sự bất đắc dĩ.
“Nhưng bây giờ anh không muốn lên đầu đề với W&B, chỉ muốn cùng em thực hiện cuộc hẹn từ hôm qua thôi—– Không phải chúng ta đã hẹn sẽ đến thư viện tìm tài liệu sao?”
Đinh Thiển ngẩn người, chớp mắt: “Chẳng lẽ không phải bây giờ anh nên bận đến độ không thể phân thân?”
Cô nói xong, lại cầm điện thoại lướt xuống mấy tin nhắn chưa đọc trong điện thoại rồi mới nói tiếp.
“Em thấy anh Vương Thao hỏi em có liên lạc được với anh không.

Hình như gấp lắm?”
Cố Cảnh Sâm cười khẽ: “Có lúc nào anh ấy không gấp đâu?”
“…” Đinh Thiển thoáng nghĩ rồi cũng bật cười theo.

“Đúng vậy, hình như ngày nào anh Vương Thao cũng gấp gáp cả.”
“Vậy em cũng nên giống anh, không cần để ý anh ấy làm gì.

Anh chờ em ở dưới tầng.”
“Vâng…” Đinh Thiển nghĩ, cũng không khuyên anh nữa, “Em xuống bây giờ đây.”

***
Lúc Đinh Thiển xuống tầng, từ xa đã thấy Cố Cảnh Sâm đứng giữa một rừng nữ sinh, có vẻ mấy cô gái kia đang nói gì đó với anh.
Nhưng tất cả chờ mong đều chỉ đổi lại một cái lắc đầu của Cố Cảnh Sâm.
“Lại nữa rồi.”
Đinh Thiển nhỏ giọng cười: “Cố lạnh lùng.”
….

Anh cũng có người mình thích mà…
“….”
Bước chân của Đinh Thiển chợt khựng lại.
… Anh thích em – kiểu này…
“….”
Đinh Thiển lấy tay che mặt, trong lòng rối loạn: “Điên mất thôi.”
“Cái gì mà điên mất thôi?”
Một giọng nam vừa trầm thấp vừa sạch sẽ chợt vang lên.
“Á.”
Đinh Thiển giật mình lùi về sau một bước.
Cố Cảnh Sâm bị động tác của Đinh Thiển làm giật mình, vừa mới đưa tay đỡ cô thì phát hiện cô gái đã vững vàng nhảy bật tới bậc thang bên trên rồi.
Anh không khỏi bật cười, đôi môi mỏng hé mở mang theo chút trêu chọc.
“Phản ứng đỉnh nhỉ?”
Đinh Thiển không đổi sắc, vỗ ngực: “Anh quá khen rồi, cũng nhờ phúc đàn anh.”
“Vậy ban nãy em nghĩ cái gì mà tỏ ra chột dạ thế?”
Đinh Thiển: “….”
Đúng vậy đấy, cô chột dạ đấy.
Nhưng cô cũng không thể nói là từ khi anh nói anh thích kiểu như cô, ngày nào mấy câu kia cũng xuất hiện trong đầu cô ba lần được.
Đinh Thiển không trả lời, cô tránh ánh mắt của anh.
Cố Cảnh Sâm không nhận được đáp án mình muốn.
“Hóa ra là nghĩ đến anh sao?”
Giọng nói trầm ấm, âm sắc dễ nghe, không nghe ra nổi đây là đang đùa giỡn hay là nghiêm túc.
“….” Đinh Thiển lập tức bước xuống: “Tụi mình nên đến thư viện rồi.”
***

Theo chiến dịch quảng bá trong nước của WANNA & BEST, cái tên “Diva” ở trên mạng và trường học cũng dần trở nên nổi hơn.
Chẳng qua truyền thông đều bị ngăn ở ngoài trường, mà “Fans” mới trong trường truy đuổi lại không được đương sự đáp lại của đương sự nên cũng dần bình ổn lại.

Vậy nên sinh hoạt trong trường của Cố Cảnh Sâm cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Ngoại trừ Vương Thao luôn không được Cố Cảnh Sâm đáp lại nên số lần Đinh Thiển bị quấy rầy ngày càng nhiều.
“Thật đó, em gái Tiểu Thiển à, chỉ em mới giúp được anh thôi…”
Đinh Thiển nhìn thời gian rồi vội vàng chạy tới giảng đường, còn Vương Thao trong điện thoại vẫn đang kể khổ với cô: “Bây giờ Diva thật sự xem như là người của công chúng rồi, chỉ cần vào những trường hợp công khai thì em nhất định phải kêu cậu ấy chú ý lời ăn tiếng nói và hành động của mình, trăm ngàn lần đừng để người khác nắm được điểm yếu….”
“Được ạ.” Đinh Thiển bất đắc dĩ đồng ý: “Em sẽ bảo anh ấy chú ý.”
“Còn nữa…”
Vương Thao thoáng do dự rồi mới lên tiếng.
“Anh biết quan hệ của em và Diva…… Khá thân thiết.

Có điều, sự nghiệp của Diva mới phát triển một chút, anh hi vọng em cố gắng đừng ở trước mặt người ngoài.…”
Đinh Thiển nghe vậy thì sửng sốt, phản ứng đầu tiên là không biết nên giải thích quan hệ của hai người không phải thân thiết như Vương Thao nghĩ, hay là đồng ý.
Đinh Thiển còn đang do dự thì cô đã tới bên ngoài giảng đường, người đàn ông đang dựa vào cửa nhìn thấy cô thì lập tức bước tới.
Đinh Thiển: “…”
Cô càng không biết phải nói thế nào với Vương Thao.
“Điện thoại của ai vậy?” Cố Cảnh Sâm đến trước mặt cô rồi hỏi.
Đinh Thiển dừng một chút rồi rời điện thoại khỏi tai.
“Anh Vương Thao.”
Khuôn mặt vốn bình thưởng của Cố Cảnh Sâm chợt sa sầm.
Anh khoanh tay, cầm lấy điện thoại của Đinh Thiển.
Trong điện thoại, Vương Thao vẫn còn nói nói liên hồi.
Cố Cảnh Sâm nghe ba giây, sau đó cau mày, giọng nói trầm thấp khiến người ta nể sợ —-
“Vương Thao, đây là chuyện riêng của tôi, tôi chưa cho anh quyền nhúng tay vào.

Đừng động đến điểm mấu chốt của tôi.”
Cố Cảnh Sâm nói xong thì lập tức cúp điện thoại, còn tiện tay kéo số của Vương Thao vào danh sách chặn.
“Sau này bất kể anh ấy liên lạc với em bằng cách nào đi nữa thì em cũng không cần để ý tới, nhớ chưa?”
Đinh Thiển ngoan ngoãn gật đầu.
Có một người thò đầu ra từ trong giảng đường —-
“Chủ tịch Cố, Chủ tịch Đoạn có việc tìm anh.”
Cố Cảnh Sâm ừ một tiếng, quay đầu lại, cười nhạt đưa điện thoại cho Đinh Thiển, sau đó anh thoáng nhìn danh bạ đang sáng lên.
“Về chuyện Cloisonné, tụi mình sẽ bàn tiếp sau cuộc họp.”
“….”
Đinh Thiển nhanh chóng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của mình, thấy rõ tên người và thời gian liên lạc thì lập tức muốn ném luôn điện thoại.
Nhưng không đợi cô giải thích thì Cố Cảnh Sâm đã xoay người vào trong giảng đường, Đinh Thiển chỉ đành thầm oán đi vào theo.
Hai người cùng nhau vào trong giảng đường.

Trong giảng đường rất ồn ào, người của hội sinh viên và ban văn nghệ đều ở đây.
Thấy Cố Cảnh Sâm bước vào thì không ít ánh mắt đều hướng về phía này, tiếng ồn trong giảng đường cũng nhỏ dần đi.
Không biết có phải ánh mắt của Lâm Vũ Đồng nhìn cô quá “Nồng cháy” không mà Đinh Thiển vừa tiến vào đã cảm nhận được cảm giác tồn tại của đối phương.
Nhưng một điều xấu hổ là, chỗ Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển đứng lại rất gần chỗ Lâm Vũ Đồng và nữ sinh cạnh cô ta.
Trong lúc nhất thời, mọi người giữa xung quanh chỗ này đều vô thức hạ giọng xuống.
Nữ sinh đứng cùng chỗ với Lâm Vũ Đồng mở miệng, dường như rất tò mò hỏi Lâm Vũ Đồng: “Người đi cùng với hotboy Cố nhà cậu là ai thế?”
Lâm Vũ Đồng nghe vậy thì liếc nhìn Đinh Thiển, cười lạnh lùng:
“Đừng nói lung tung, cái gì là nhà tớ… Nhưng mà tớ nghe đàn anh Cố nói cô gái kia là người theo đuổi anh ấy.”
Bầu không khí thoáng trở nên yên lặng trong tích tắc.
“Người theo đuổi sao?”
Giọng nữ sinh bên cạnh Lâm Vũ Đồng vô thức lớn hơn, cô nàng khoa trương che miệng.
Thấy có ánh mắt nhìn về hướng này, cô nàng liếc Đinh Thiển một cái rồi quay sang Lâm Vũ Đồng: “Ái chà, chắc cô ta là Đinh Thiển – sinh viên mới trong buổi tiệc kia phải không? Đầu năm nay mà vẫn còn có kiểu la liếm theo đuổi như thế kia à?”
Lâm Vũ Đồng cười, không trả lời lại.
Tiếng hai người nói chuyện với nhau không phải nhỏ, ít nhất nửa giảng đường đều nghe thấy rõ, sau đó có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Thiển.
Mà Cố Cảnh Sâm đứng bên cạnh Đinh Thiển vẫn mỉm cười, khẽ nhéo ngón tay cô.
“Hotboy Cố, nếu lát nữa em không nhịn được quật ngã hoa hậu giảng đường Lâm “Nhà anh”, hại cổ phá tướng —- anh cũng đừng trách em nhé?”
“….”
Cố Cảnh Sâm thong thả nhìn cô một cái, miệng khẽ nhếch lên, một tia sáng lướt qua đáy mắt anh.
Đinh Thiển: “….”
Cái kiểu oán giận thế này…..

Khiến cô chợt có dự cảm xấu.
Quả nhiên, ngay sau đó, Cố Cảnh Sâm cười nhìn thoáng qua hoa hậu giảng đường.
“Lâm Vũ Đồng, lần trước tôi chưa nói rõ.”
Cả hội trường đang ồn ào lập tức yên ắng hẳn, mọi người đều dựng thẳng tai hóng hớt phía này.
Cố Cảnh Sâm không để ý, cụp mắt rồi nhếch môi.
“Đúng là người theo đuổi.”
Anh vừa nói xong thì bỗng đặt tay lên eo Đinh Thiển, kéo cô vào lòng.
Đinh Thiển muốn tránh đi theo bản năng nhưng sức lực của nam nữ chênh lệch khiến cô không tránh được.

Giống như người này không muốn cô tránh đi.
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm đặt trên người Đinh Thiển, cười đầy bất đắc dĩ.
Giọng anh mang vẻ dung túng, đôi đồng tử đen như mực cũng sáng lên.
“Nhưng mà, cô cũng thấy đấy, là tôi theo đuổi cô ấy.”
Mọi người: “….”
Đinh Thiển: “…”