Tiểu Khắc Tinh

Chương 31: 31: Động Tình





Lúc cảm nhận được độ ấm trên môi, Đinh Thiển ngỡ như đang mơ.

Trong nháy mắt, cả phim trường vang lên tiếng hô nhỏ nhưng trong đầu Đinh Thiển lại chẳng có gì, tất cả đã không còn liên quan gì tới lý trí.

Chỉ còn sự trống rỗng.

…….

Cùng với gương mặt đỏ ửng và trái tim đập liên hồi.

Bên phía chỗ ngồi của đạo diễn cách đó không xa, Hoàng Dật vốn đang hưng phấn cũng thoáng ngỡ ngàng, nhưng ông phản ứng nhanh, ra hiệu tiếp tục với thợ quay phim.

Mãi đến khi hai bóng dáng giữa sân tách ra.

Cảnh quay mới ngừng lại.

Đinh Thiển mở to đôi mắt, đôi con ngươi màu hổ phách ngơ ngác nhìn người đối diện.

‘….

.


Đôi mắt Cố Cảnh Sâm tối sầm, sự cuồng nhiệt ban nãy đã bị anh đè nén xuống.

Đôi môi mỏng mấp máy, giọng khàn đặc —–
“Xin lỗi em…Nhập vai quá.


Đinh Thiển đờ người vài giây rồi mới chầm chậm hiểu ra.

Sau khi hoàn hồn, cô mới cắn môi, nhìn Cố Cảnh Sâm gằn từng chữ một —-
“Nhập, vai, quá???”
——Sao lúc nãy không thấy anh chuyên nghiệp vậy nhỉ?!
Ánh mắt của Cố Cảnh Sâm mang theo cảm xúc không thể giải thích được thưởng thức từng biểu cảm của cô.

Sau đó anh khẽ nhếch môi.

“Em không thích câu trả lời này sao, vậy em thích câu nào?
“….



Đinh Thiển khựng lại.

Đến khi Cố Cảnh Sâm chỉ ra thì cô mới tỉnh ngộ —– hóa ra lúc này so với việc mất đi nụ hôn đầu tiên do hai chữ “nhập vai”, cô càng để ý đến lí do khiến cô không vui này.

Sao cô lại không hờn giận nhỉ? Câu trả lời của Cố Cảnh Sâm cũng hợp lý mà, cô muốn đáp án gì nhỉ?
Không phải do nhập vai, mà thực ra là…
“Stop!”
Đinh Thiển cắn môi, quyết không cho mình nghĩ thêm nữa.

Cảm xúc xấu hổ, buồn bực và không vui xen lẫn nhau khiến Đinh Thiển thậm chí quên mất dưới chân mình là đôi giày cao gót tận 10cm.

Cô theo bản năng xoay người, trọng tâm cũng lung lay chếch đi, khiến cô mới bước được nửa bước đã suýt té ngã trên đất.

“Cẩn thận—”
Cố Cảnh Sâm nhanh tay, từ đằng sau kéo cô vào lòng.

“….


Nội tâm Đinh Thiển gần như tuyệt vọng.

—- Cô vừa mới đẩy người ta ra, giây tiếp theo đã được đối phương cứu, đây là chuyện xấu hổ cỡ nào cơ chứ……
Hiển nhiên Cố Cảnh Sâm đang đứng sau cô không nghĩ như vậy.

Anh nhíu mày nhìn ra ngoài chỗ quay, phía trước là nhân viên công tác khi nãy đã cầm đôi giày thay cho Đinh Thiển thay thấy anh nhìn thôi vội duỗi tay cầm giày, cuống quit xách giày chạy vào.

Cố Cảnh Sâm cầm lấy đôi giày đặt trên mặt đất, sau đó đặt đôi tay hơi lạnh của người con gái đối diện lên vai mình.

Anh ngồi xổm xuống, cầm lấy một chiếc giày.

Tay Đinh Thiển đặt trên vai Cố Cảnh Sâm khẽ động đậy.

Cố Cảnh Sâm ngẩng lên, đôi đồng tử đen láy nhìn cô không chớp mắt: “Đứng vững nhé.


Đinh Thiển chần chờ: “……Không cần đâu, em tự đi được—–”
Cô còn chưa nói xong thì lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông đã nâng mắt cá chân trái cô lên.

“Nâng chân lên nào.


“….

.


“Chân còn lại.


“….


Nhân viên công tác trong studio đều vô tình hay cố ý nhìn cặp đôi không coi ai ra gì ở giữa phòng, người đàn ông quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng đổi thày cho cô gái.

Mãi đến khi Cố Cảnh Sâm đứng dậy, Đinh Thiển cũng không thể nhìn lên đỉnh đầu của người đàn ông được.

….

.

Hay là do cô tuỳ hứng nhỉ?
Đơn giả là cô không thích câu trả lời của anh, vì vậy cũng tỏ thái độ bất mãn với đối phương, nhưng anh vốn không làm sai gì cả….

.

Có lẽ cô đã quen với sự đối xử đặc biệt nhất của anh, nên được càng nhiều lại càng muốn thêm.

Đó là tham lam, Đinh Thiển, mày không thể tùy hứng như vậy được.

Vì vậy, khi Cố Cảnh Sâm đứng lên mới phát hiện cô gái vừa mới tức giận vài giây trước đã trở lại như bình thường.

Duy chỉ có điểm khác biệt là khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.

….


.

Ừm, quả nhiên hôn một cái thôi là chưa đủ!
***
Đến khi công việc quay chụp kết thúc thì trời đã tối đen.

Đinh Thiển theo Cố Cảnh Sâm rời khỏi studio, thậm chí cô còn không để ý đến việc Kiều Nhiễm và Chu Trác đi lúc nào.

Cố Cảnh Sâm trực tiếp đẩy Vương Thao với vẻ mặt muốn nói lại thôi đi, sau đó anh lên xe.

Sau khi lời mời “tiện đường cùng đi ăn tối” bị từ chối, Cố Cảnh Sâm chỉ đành đưa cô về trường.

Xe dừng ở dưới ký túc xá nữ.

Đinh Thiển thấy Cố Cảnh Sâm định xuống xe thì hơi do dự một chút, đôi mắt hạnh khẽ cong lên, cô cười khẽ: “Đàn anh Cố không cần xuống xe đâu ạ, em tự lên được, hôm nay làm phiền anh rồi.


Cô nói xong rồi đặt tay lên chỗ mở cửa, chuẩn bị kéo thì nghe thấy tiếng ‘cạch’.

Cửa xe bị khóa.

“….


Đinh Thiển giật mình quay mặt lại nhìn.

Người đàn ông đặt tay lên vô lăng, mười ngón tay thon dài gõ nhẹ, dường như cảm nhận được ánh mắt của cố, anh cũng quay đầu.

“….

.

’Đàn anh Cố’?”
Đinh Thiển chợt nhớ tới lời anh nói ban ngày.

Làm một người theo đuổi phải có xưng hô “Đủ tư cách”…
Đinh Thiển ngừng một chút: “Đàn anh Cảnh Sâm?”
Cố Cảnh Sâm không nhíu mày nữa nhưng vẫn không chịu buông tha: “Nên có chữ “Đàn anh” sao?”
“….


Đinh Thiển cắn nhẹ đầu lưỡi: “….

.

Cảnh Sâm.


Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch môi.

“Cạch” một tiếng, khóa xe được mở.


Đinh Thiển xuống xe như chạy trốn.

Đợi đến khi vòng qua chiếc xe đi vào trong ký túc xá thì cô mới chú ý thấy Cố Cảnh Sâm cũng xuống xe.

Lúc này đang là giờ cao điểm nên có không ít sinh viên đi ngang qua đây đều nhận ra anh chàng hotboy đang đứng cạnh xe này, vì vậy cũng khiến rất nhiều người nhìn về hướng này.

Cố Cảnh Sâm vờ như không thấy, dựa vào ưu thế chân dài của mình, vài bước đã ngăn Đinh Thiển lại trước thềm đá khu ký túc xá nữ.

Ánh mắt người qua đường nhìn về phía này ngày một nhiều, người kia cũng nhanh nhẹn đứng trước mặt Đinh Thiển, phía trước bị chặn lại bởi một bức tường thịt khiến cô ai oán trong lòng.

Cô cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, đồng thời cố gắng tẩy não bản thân về mọi chuyện xảy ra hồi chiều, sau đó mới ngẩng mặt lên.

“Học….

.

Còn chuyện gì sao ạ?”
“….

Ừm.


Cố Cảnh Sâm nhướng mày, cụp mắt nhìn cô.

—–Ngôi sao nhỏ khó khăn lắm mới lột ra được hơn một nửa, bây giờ lại muốn lùi lại, sao anh có thể cam tâm được?”
“Có một việc anh nghĩ nên giải thích với em một chút.


“Chuyện gì ạ?”
Đinh Thiển ngẩn ra, đôi mắt hạnh khẽ mở to.

Cố Cảnh Sâm bỗng dưng cúi người, nghiêng cằm, âm thanh trầm ấm vang lên bên tai cô:
“Hôm nay không phải do anh diễn quá nhập tâm, mà là anh cố tình.


Đinh Thiển: “….


Cô đột nhiên cảm thấy hôm nay chắc chắn mình sẽ mất ngủ cả đêm rồi.

.