Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 7: Bạn gái cũ




Lục Xuyên dẫn Sở Sở ra khỏi vườn hoa nhỏ, mấy người anh em đi cùng dùng ánh mắt ra vẻ đã hiểu rõ tạm biệt Lục Xuyên: "Đi đây! Xuyên ca, một lát gặp lại."

"Ừm."

Sở Sở cúi đầu đi về phía phòng học, Lục Xuyên theo phía sau lưng cô.

"Chờ tôi một chút, tiểu đáng thương."

Âm thanh của anh chút uốn lưỡi âm cuối, mang theo một chút ý tứ khinh bạc mà hàm xúc.

Sở Sở thả chậm lại bước chân.

"Lục, cậu không nên đánh nhau với Kiều Sâm."

Nói xong câu đó, cô dừng lại một chút, có hơi không xác định hỏi: "Có...có thể không?"

"Chuyện này cậu mặc kệ, không có quan hệ gì với cậu cả."

Tay Lục Xuyên đút trong túi, cùng cô đi trên hành lang, ánh trời chiều chiếu nghiêng lên mấy sợi tóc ngang trán anh, trong con mắt hiện lên mấy phần tàn ác: "Tôi con mẹ nó từ lâu đã nhìn tên đó không thuận mắt rồi."

Sở Sở còn muốn nói thêm gì đó, Lục Xuyên trực tiếp lôi cô kéo vào trong một phòng học trống rỗng không người, anh nhấc một chân lên, đem cửa phòng học đóng kín lại.

Tim Sở Sở nhảy lên mãnh liệt: "Cậu làm...cái gì!"

Lục Xuyên nghiêng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Sở Sở, nở nụ cười: "Cậu đoán xem?"

Lục Xuyên nhìn cô, cười đến mức vô cùng hạ lưu.

Sở Sở vô thức lùi về sau.

Lục Xuyên từng bước ép sát, dồn cô đến bàn học bên cạnh, Sở Sở không thể lui được nữa, chỉ có thể cắn chặt răng, nhắm mắt lại, không dám nhìn vào anh nữa.

Lục Xuyên chậm rãi cúi người, dán sát vào cô, hô hấp gần trong gang tất.

"Lục..." Sở Sở bị dọa đến mức âm sắc cũng thay đổi: "Mình vẫn chưa có chuẩn bị...tốt..."

Tay Lục Xuyên chậm rãi dời xuống, từ bên trong bàn học sau lưng Sở Sở, lấy ra một tờ đề thi số học nhăn nhúm, cầm đến trước mặt cô quơ quơ: "Cậu muốn chuẩn bị cái gì..."

"Ơ."

Sở Sở chớp chớp con mắt, sững sờ nhìn bài thi số học trong tay Lục Xuyên kia.

Hóa ra, chỉ là giảng đề, hình như cô....suy nghĩ nhiều rồi.

Mặt của cô thoáng chốc đỏ rần.

Miệng Lục Xuyên cười đầy vẻ xấu xa, cầm chiếc ghế bên cạnh kéo qua: "Ngồi."

Sở Sở nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Lục Xuyên đứng bên cạnh cô, cúi người, cầm bút trên bàn viết vài chữ lên trên giấy nháp.

"Kiến thức căn bản của cậu quá kém, cho nên trước tiên chúng ta bổ sung kiến thức đã, đề bài này, tôi sẽ đơn giản hóa nó một chút, rồi sẽ làm đề khác cho cậu, cậu chú ý một chút."

"Ừm."

Lục Xuyên nhanh chóng viết lên trên giấy nháp một loạt đầu đề, đồng thời vẽ một trục tọa độ và một đường cong vòng cung.

Sở Sở phát hiện, Lục Xuyên vẽ trục tọa độ đặc biệt thẳngko khác gì dùng thước vẽ ra cả.

Anh lại viết thêm một công thức, đem bản giấy nháp đưa cho cô: "Dùng công thức này thay vào."

"Ừm."

Sở Sở một bên chăm chú xem đề, một bên bắt đầu vẽ các kỹ hiệu lên trên trục tọa độ của Lục Xuyên.

Lục Xuyên nhìn nhìn cô, sợi tóc nhu thuận vén sau tai, sợi lông tơ trắng nhỏ trên vành tai, cái gọng kính đen ngu đần che đi một gương mặt dịu dàng xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt của anh dời xuống, rơi vào quần áo trên người cô, áo sơ mi trắng quần jean, che đậy dáng người mỹ lệ, nhìn rất bình thường, lại vô cùng quê mùa.

Càng nhìn, càng thấy vô cùng giống một con thỏ lớn ngốc hết chỗ chê.

...

Đề bài này không tính là khó, rất nhanh Sở Sở đã giải ra, vẻ mặt mong đợi đưa bài cho Lục Xuyên kiểm tra.

Lục Xuyên hời hợt quét qua một lần: "Ừm, đối phó được."

Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, Lục Xuyên nhặt bút lên, viết xuống một đề bài.

Sở Sở nhận lấy vở, phát hiện ra đề bài này so với bài trước, khó hơn mấy phần.

Lục Xuyên đưa ra cho cô ba đề bài liên tiếp, sau đó giảng lại cho cô từng kiến thức một một cách cẩn thận, cuối cùng kéo bài thi đến: "Bây giờ nhìn xem đề bài này, cậu có thể làm được hay không?"

Sở Sở nhìn lại đề một lần nữa, mạch suy nghĩ được đả thông, ngạc nhiên ngẩng mắt lên, nhìn về phía Lục Xuyên, Lục Xuyên mỉm cười ấm áp: "Có phải, rất thú vị không?"

Trong nháy mắt, cái cảm giác tâm ý tương thông đấy, rất kích thích.

Sở Sở gật gật đầu, cầm bút lên, nhanh chóng giải bài toán trên giấy nháp.

Tâm tình Lục Xuyên bỗng nhiên rất tốt.

Năm phút sau, Sở Sở đem đáp án mình làm ra đưa cho Lục Xuyên, còn có chút khẩn trương.

"Chỉ đối phó sao?" Sở Sở không thể chừ đợi được hỏi.

"A~~~~"

Sở Sở nắm chặt bút, nơm nớp lo sợ: "Sai rồi?"

Lục Xuyên lại phát ra một tiếng: "À~~~"

"Làm sao thế?" Sở Sở lại gần, cẩn thận kiểm tra lại công thức bài giải của mình: "Hẳn là sẽ không sai."

Lục Xuyên nhìn bộ dáng chăm chú của cô, đột nhiên tâm động, nâng thân người qua, "Chụt" một tiếng, hôn lên khuôn mặt cô.

Toàn thân Sở Sở cứng đờ, đầu óc "Oanh" một tiếng nổ tung.

Trên gương mặt, còn lưu lại cảm giác đôi môi lạnh buốt của anh mới chạm qua.

"Soạt" mặt Sở Sở thoáng chốc đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy, lùi về sau nhiều bước, đụng phải từng cái từng cái bàn học sau lưng, phát ra từng tiếng vang ngột ngạt trầm nặng, đến mức làm eo Sở Sở đau nhức, thế nhưng hiện tại cô không lo được những điều này.

Vừa rồi, Lục Xuyên hôn cô! Giống như trong phim truyền hình, nam chính hôn nữ chính như thế, anh hôn cô!

Trong lòng Sở Sở, đột nhiên dâng lên cảm giác khác lạ dị thường trước nay chưa từng có, trong đầu tràn đầy những đám mây đủ màu sắc, rầm rầm rầm nổ tung!

Huyệt thái dương của cô nhảy dựng thình thịch, mặt đỏ như trái anh đào.

Lục Xuyên sờ sờ chính miệng của mình, cũng có chút sững sờ, anh thề, lúc làm chuyện này, anh không hề dự tính âm mưu gì, tất cả đều làm theo bản năng.

Anh ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn cô, đôi con mắt sâu xa sắc bén, cười hỏi: "Bây giờ...Chuẩn bị tốt rồi?"

Sở Sở bất chấp đau đớn ngang hông, mặt cô đỏ tới tận mang tai, vô cùng xấu hổ, cầm lấy bài thi, che thắt lưng, xoay người chạy ra khỏi phòng học, hít một ngụm khí chạy như bay xuống lầu, đến thao trường mới thả chậm bước chân, nỗi lòng khó mà bình tĩnh được.

Rất nhanh sau đó, Lục Xuyên cũng mang theo túi quai chéo của anh, đi ra khỏi phòng học.

Một bên xà đơn cách đó không xa, bọn Trình Vũ Trạch vẫy vẫy tay với anh, Lục Xuyên đi về phía bọn họ, một đám người ầm ĩ cải nhau rời khỏi trường.

Sở Sở ngồi ở một bên ghế dựa cạnh thao trường, sờ khuôn mặt đỏ rực của mình, trong tay còn đang nắm lấy bài thi của Lục Xuyên, trên bài thi là chữ viết mạnh mẽ của anh.

Tay cô run rẩy lấy điện thoại ra, ấn mở Microblogging, tay run rẩy biên soạn mấy chữ, click đăng bài:

[18: 28, Không có!]

Cô vẫn không có chuẩn bị kỹ càng!

...

Một đám người đứng hút thuốc bên bờ sông, Trình Vũ Trạch phát hiện Lục Xuyên có điểm gì đó rất kì lạ, một tay anh cầm thuốc lá, tay kia sờ vào môi mình, một mình ngồi trên bờ sông, muốn cười, lại chịu đựng.

Giống hệt một người bị bệnh thần kinh.

"Xuyên ca, cậu mới cùng tiểu tỷ tỷ của cậu đi đâu đấy?" Trình Vũ Trạch tò mò hỏi.

"Quản nhiều vậy!" Lục Xuyên nhàn nhạt nói ra: "Điện thoại cho Kiều Sâm, hẹn tối thứ sáu này, ngay ngọn núi phía sau trường học."

"Được." Trình Vũ Trạch gật gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Kiều Sâm.

Lê Nhược chọc chọc khuỷu tay của Tống Cảnh, tò mò hỏi: "Cô gái nhỏ vừa nãy, là đối tượng của Xuyên ca?"

Tống Cảnh cười hề hề, thần bí nói: "Bây giờ thì không phải, sau này... không nói chính xác được."

"A? Mình còn tưởng sau chị Dương Tích, Xuyên ca sẽ không thích ở bên người khác..." Lê Nhược còn chưa nói hết câu, đã bị Tống Cảnh dùng sức giật giật, bảo cô đừng nói nữa.

Lê Dạ nhìn Lục Xuyên đang hút thuốc, hiểu ý, vội vàng im bặt.

...

Cả đêm Sở Sở ở phòng học vẽ tranh.

Cô cảm thấy dường như thế giới của cô đang mở ra một lỗ hổng nhỏ, vô vàn màu sắc rực rỡ lập tức tràn ngập vào.

Mà những màu sắc này, là Lục Xuyên mang lại cho cô.

Cô căn bản không co cách nào thích ứng, vô pháp khống chế, cũng không tránh thoát được.

Lúc này cô đang cầm bút vẽ, đem toàn bộ sắc màu rực rỡ khuynh đảo trên giấy vẽ, chỉ có như vậy, nội tâm của cô mới có thể bình tĩnh được.

Ký túc xá tắt đèn, Thời Hiểu lo lắng hỏi Sở Sở: "Nghe nói Lục Xuyên muốn đánh nhau với Kiều Sâm."

Sở Sở "Ừ" một tiếng.

"Bọn họ hẹn nhau ở đâu, cậu có biết không?"

"Không...rõ."

Thời Hiểu "A" một tiếng, nghĩ thấy cũng đúng, nam sinh bọn họ có quy định riêng của họ, chuyện như vầy cũng không có khả năng sẽ nói cho nữ sinh biết.

Tâm trạng của cô có chút bất ổn.

Một cô bạn cùng phòng khác tên Tiết Đường Đường cười tủm tỉm nhìn về phía Thời Hiểu: "Hiểu Hiểu, cậu đang lo lắng cho ai đó? Lục Xuyên, hay là Kiều Sâm?"

"Mình không lo lắng cho ai cả." Thời Hiểu hừ một tiếng "Thật sự không thể hiểu nổi trong đầu nam sinh bọn họ đang nghĩ cái gì nữa, đánh nhau có thể giải quyết được vấn đề sao?"

Tiết Đường Đường gật đầu thật mạnh một cái, lại nhìn về phía giường của Sở Sở: "Sở Sở, có phải Lục Xuyên cậu ấy, thích cậu hay không?"

Sở Sở kinh ngạc: "Hả?"

"Mình cảm thấy Lục Xuyên giống như là thích cậu vậy." Tiết Đường Đường bát quái nói: "Lục Xuyên rất ít khi hẹn với người khác, xem ra hôm nay Kiều Sâm chọc giận Lục Xuyên thật rồi."

Thời Hiểu thở dài một hơi, sâu kín nói: "Nhìn thấy Sở Sở, mình lại nhớ tới Dương Tích."

"Ai?" Sở Sở mẫn cảm hỏi.

Thời Hiểu ngồi bật dậy, cùng cô bát quái: "Dương Tích là bạn gái trước kia của Lục Xuyên,cô ta theo đuổi Lục Xuyên, Lục Xuyên đối với cô ta cũng không tệ lắm."

Tiết Đường Đường cũng hưng phấn ngồi dậy, leo lên đầu giường Sở Sở, bày ra dáng vẻ bà tám: "Nghe nói Dương Tích học cùng với Lục Xuyên từ tiểu học đến sơ trung, cơ bản mà nói là quen nhau rất tự nhiên, gia thế hai nhà tương đương, đặc biệt xứng đôi."

Nhát định là một cô gái.... Đặc biệt ưu tú, Sở Sở phỏng đoán.

Tiết Đường Đường nói tiếp: "Dương Tích là kiểu con gái bất lương điển hình, về học tập, vốn dĩ đặc biệt thông minh, thành tích cũng không kém, vô cùng xứng đôi với Lục Xuyên."

Thời Hiểu còn bổ sung: "Lúc Dương Tích yêu đương với Lục Xuyên, năm lớp mười có đợt thi đấu văn nghệ ca hát tập kịch ở trường, Dương Tích đạt giải quán quân, Lục Xuyên cầm lấy một đóa hoa, lên khán đài, khiến cho toàn bộ hội trường sôi động, mình vẫn còn nhớ rõ đây! Trời ạ, hiện tại nhớ lại, cảm thấy tim thiếu nữ muốn nổ tung."

"Sau đó thì sao?" Sở Sở rốt cục nhịn không được hỏi.

"Năm lớp mười, gia đình Dương Tích ra nước ngoài, nghe nói..."Thời Hiểu thấp giọng: "Tính Dương Tích vốn dĩ ham chơi, cuộc sống bên kia tràn ngập vàng son, sau đấy hai người họ liền chia tay."

"Khoảng thời gian đó, tâm tình Lục Xuyên không tốt, cả người đều không có tinh thần gì, bọn mình nhìn thấy mà đau lòng thay."

Tiết Đường Đường một tay ôm ngực, buông tiếng thở dài: "Lục Xuyên không giống các nam sinh khác, lấy điều kiện của cậu ấy, mấy năm này nữ sinh theo đuổi cậu ấy, thật sự rất nhiều, có điều Lục Xuyên hình như luôn một lòng, cũng rất cố chấp... dường như rất khó để tùy tiện thích một người, bọn mình đều nghĩ cậu ấy đang chờ Dương Tích trở về."

"Sở Sở, mình nói với cậu những câu này, cậu có cảm thấy không vui không?"Thời Hiểu lo lắng hỏi Sở Sở.

Sở Sở liên tục lắc đầu phủ nhận.

"Ừ, vậy thì tốt rồi, cậu với cậu ấy thân thiết như vậy, mình còn nghĩ rằng cậu thích cậu ấy rồi."

Sở Sở che giấu nói: "Lục đối với mọi người rất tốt...nhưng cậu ấy có khi lại nói mấy lời lưu manh, mình không thích..."

"Cậu ấy không phải đều đối tốt với mọi người đâu." Tiết Đường Đường cười sâu xa: "Đương nhiên, càng không phải đều lưu manh với tất cả mọi người."

"Cậu ấy đối xử với Dương Tích...như vậy sao?" Sở Sở hoang mang không hiểu được.

"Hai người bọn họ, mình đoán Dương Tích còn lưu manh hơn."

Sở Sở không nói, xoay người đi, đem mặt đối diện với vách tường, nhắm mắt lại,im lặng không nói lời nào.

Trong lòng, có một chút không thoải mái.

...

Rất nhanh, cô thâm trầm đi vào giấc ngủ.

Trong mơ, ánh nắng xuyên thấu qua tán cây in rợp bóng cây trên thảm cỏ xanh mướt.

Cặp sách của cô còn treo trên cây.

Dưới cây có hai người, một là Lục Xuyên, một người khác là nữ sinh, nhìn không rõ hình dáng.

Anh đang hôn cô ta.

Tư thế của Lục Xuyên rất bá đạo, giữ chặt cái ót của cô ta, nâng mặt cô ta lên, ép cô ta tiếp nhận nụ hôn cuồng bạo này.

Sở Sở từ xa nhìn bọn họ, có cảm giác trong lòng bị đánh một cái phảng phất rất đau, cô che lấy lồng ngực mình, hơi há mồm, miệng lớn thở dốc.

Dường như, hít thở không thông.

Loại cảm giác này, trước nay chưa từng có.

Hoá ra, kiểu người không trọn vẹn như cô, cũng sẽ giống như những cô gái trên TV mong mà chiếm không được tình cảm của nam chính, sẽ đau lòng, sẽ khó chịu sao?

Gió lên bắt đầu nổi lên, bay lả tả rụng đầy đất, ầm mắt Sở Sở dột nhiên trở nên mơ hồ.

Phút chốc, nữ sinh kia quay mặt lại, Sở Sở cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ hình dáng của cô ta.

Đúng lúc này, một sức mạnh to lớn bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô ra hỏi giấc mộng.

Sở Sở bỗng nhiên ngồi dậy, bên ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai nhàn nhạt tiến vào rồi biến mất, cô bình phục hô hấp, tay xoa xoa lên trán của mình, dinh dính, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Trong nháy mắt mở mắt ra, cô nhìn thấy người con gái mà Lục Xuyên đã hôn trong mơ.

Chính là cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Báo cáo Xuyên ca, tỷ tỷ thấy mộng xuân.

Xuyên ca bị bạn gái cặn bã đá.

Đối với Sở Sở, tuyệt đối sẽ là một trung khuyển... vô cùng vô cùng thê nô.

Lời của editor:

Edit chương này hậm hực dễ sợ hà.

Chờ ngày Xuyên ca thành trung khuyển thê nô.