Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 89




Bốn người vừa vui vẻ nói chuyện vừa lên phi cơ, áp lực của Tuế Tuế đã không còn lớn nữa, cậu ta cảm thấy tổ đội dìu già dắt trẻ này có có thể gọi là tổ đội lão nhược bệnh tàn hoặc là tổ đội du thủ du thực cũng vừa hợp rơ.

Sau đó lại nghĩ, lão nhược bệnh tàn đối với Tiêu Hà và Tống Dịch thật không tôn trọng, vẫn là đội thi du thủ du thực nghe tương đối chính xác hơn, nháy mắt là thể hiện trạng thái của đội bọn họ rồi.

Cậu ta và Tiêu Hà vốn là tuyển thủ thi đấu về hưu, còn bạn gái của cậu ta và Tống Dịch mới chính là du thủ du thực.

Tuế Tuế lại nghĩ thêm lần hai, cảm thấy không sai.

Sau đó nhanh chóng chọn 1 vị trí trên bản đồ, đưa ra khẩu hiệu khích lệ mọi người, “Đội tuyển du thủ du thực! Xông lên!”

Lời này vừa nói ra Tuế Tuế liền hối hận, không biết thế nào đã đem suy nghĩ trong lòng hô to lên, xấu hổ đến tê rần cả người.

Tống Dịch cũng không quá chú ý, anh rất lâu rồi không nhảy dù, giờ còn đang ngồi trong phòng nhắn tin với Tiêu Hà.

Syiiii: A Hà, thực sự là anh sẽ rơi đất thành hộp đó, QAQ.

Tiêu Hà: Đi theo em

Syiiii: Huhuhu, người ta sợ lắm

Kỳ thật anh cũng không quá sợ hãi, ngược lại thì vô cùng hưng phấn vừa nhắn tin vừa cười.

Tiêu Hà đã gần hai năm không nhìn thấy mấy dòng tin nhắn này, nháy mắt liền hồi tưởng tiểu khả ái của cậu chính là cái loại hay Huhuhu này.

Tiêu Hà:…… cho anh cái giảm thanh.

Tống Dịch cười không khép miệng được, không cần nhìn cũng biết Tiêu Hà bây giờ đang tỏ ra như thế nào, Tiêu Hà của anh cũng quá đáng yêu rồi.

Nhưng bạn gái của Tuế Tuế lại rất nhàn nhã, lần đầu phân tích hướng đi trên bản đồ, cũng là lần đầu chơi tổ đội với Tiêu Hà đẳng cấp tuyển thủ, cô cũng không muốn kéo chân sau, ngược lại nghĩ xem nên làm thế nào phát huy thực lực của bản thân, cái bia Tuế Tuế kia đúng là rất hợp tâm ý của cô, nhưng khẩu hiệu nói ra lại khiến cô nhăn mặt.

“Anh lặp lại lần nữa xem?” Giọng nói thiếu niên một chút cảm giác uy hiếp cũng không có lại làm da đầu Tuế Tuế tê dại.

“Dám! Thế nào không dám! Tiểu đội vô địch thế giới đệ nhất anh dũng vô song ngầu lòi nhất vũ trụ! Xông lên nào!”

Tuế Tuế dùng cơ trí thành công cứu bản thân về, dĩ nhiên có nhiều fan ngồi góc tường nghe ngóng bắt lấy khoảnh khắc này.

Bọn họ điên cuồng ở yy đánh chữ.

—— ủ uôi? Đội trưởng đội tuyển du thủ du thực, anh vừa rồi nói câu đấy lúc nào vậy trời…

Cũng may đây không phải làn đạn, bọn họ lại chuyên tâm nhảy dù, khó khăn lắm mới qua được.

Tống Dịch không ngờ Tuế Tuế sợ vợ như thế, nghĩ thầm quan hệ giao lưu giữa họ thật kì lạ.

Nhưng Tiêu Hà thì lại không có cảm giác, chỉ cần không liên quan đến Tống Dịch và kết quả thi đấu, đối với cậu mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì.

Bọn họ bốn người nhảy xuống một nơi có thể gọi là ổn, miễn cưỡng nuôi sống vài người họ, Tống Dịch không có yêu cầu gì với việc nuôi sống mình cả, anh chỉ muốn nuôi sống Tiêu Hà.

Anh đã hai năm không đến tuyệt địa đại lục ngắm cảnh, vì thế nhặt được cái gì tốt đều sẽ cảm thán một chút, “Oa, M4! Còn có 120 viên 5.56! Cái này phải để lại cho A Hà nhà chúng ta.”

“Úi, ống ngắm x8 nè, phải nhặt lên cho A Hà mới được.”

“Còn túi cứu thương và thuốc nữa, tất cả đều nhặt lên để cho A Hà của chúng ta.”

Trước đó được bao nhiêu anh đều cảm thán, càng về sau thanh âm càng nhỏ, phảng phất như đang nói cho chính mình nghe vậy.

Vì thế khiến cho các fan ngồi góc tường nghe được lại YY một trận.

—— trời má, thầy Tống rốt cuộc rút được thẻ tiểu khả ái nào vậy, so với việc ăn kem Cornetto thì còn đáng yêu hơn!

—— mắt thầy Tống toàn là Hà Thần thôi, không chỉ muốn đưa đồ tốt nhất cho ổng, nhặt được thứ gì cũng đều muốn đưa ổng hết á!

——15555551, thầy Tống thật sự quá ấm áp luôn, bản thân mình cái gì cũng đều không cần, trong lòng cũng chỉ có Hà Thần.

Chờ đến khi bọn họ tập hợp chuẩn bị chạy độc, bốn người tập trung chuẩn bị trao đổi một chút vật tư.

Tống Dịch có 300 viên 5.56, phân 100 cho bọn Tuế Tuế, dược phẩm và linh kiện cũng chia ra ngoài, còn lại những đồ khác thì đưa cho Tiêu Hà.

Anh đưa hết đồ tốt cho Tiêu Hà, còn mình chỉ cần một cái chảo và một balo 3.

Tiêu Hà thả xuống đất mũ 3 và giáp 2, ném thêm cho anh một khẩu Ak full phụ kiện, “Lấy đi.”

Đơn giản với hai tiếng, Tống Dịch lập tức nhặt đồ trang bị, “Mặc rồi đó A Hà, anh sẽ không chết đâu.”

Một ván này Tống Dịch thật sự muốn chơi nghiêm túc, nỗ lực phát huy tác dụng ở vị trí tiếp tế, bởi vì anh biết Tiêu Hà chờ một trận như này đã rất lâu rồi.

Tuế Tuế cùng bạn gái tuy rằng ăn không ít cẩu lương, nhưng hai người bọn họ cũng phát không ít.

Tuế Tuế ném khẩu M4 full phụ kiện lên mặt đất, “Bảo bối à, mau, full M4 đó!”

Nhưng bạn gái Tuế Tuế cũng không theo lẽ thường, chỉ thấy cô dùng SCAR-L ngắm vào đầu Tuế Tuế, “Gọi ai bảo bối hả? Gọi ông xã, đã không cần thì chính là không cần, dừng ngay cái hành vi này lại đi, mau nhặt cái đống sắt vụn đồng nát kia lên, chuẩn bị lên đường.”

Tuế Tuế lập tức nhặt M4 lên, “Đạn và thuốc? Có lấy không?”

Bạn gái Tuế Tuế: “Vừa nãy thầy Tống cho rồi, không cần, tự giữ lại để kìm cái mạng chó của anh đi, đi thôi.”

Tuế Tuế nghe xong cũng không nhiều lời, “Được rồi, đều nghe ngài đấy, đi thôi.”