Hai tháng sau tay Tiêu Hà bắt đầu dần phục kiện, ngoài làm việc nặng và chơi game ra thì đã có thể tự do hoạt động, sinh hoạt hằng ngày không thành vấn đề.
Không lâu sau đó Tiêu Hà đưa Tống Dịch trở về quê viếng ông bà của mình.
Đây là lần đầu tiên Tống Dịch đến nơi mà Tiêu Hà trưởng thành, huyện nhỏ vừa an bình lại yên tĩnh, mấy hẻm nhỏ vắng lặng vẫn giữ nguyên phần gạch xây, bậc thang cũng được xây dày lên chun chút, so le không đồng đều, lại lộ ra ý vị cổ xưa.
Nơi này đại đa số chỉ có những người lớn tuổi, Tống Dịch một đường đến đây cũng không nhìn thấy người trẻ tuổi nào, bên đường cũng không có nhiều cửa hàng mở cửa, trong tiệm không bán nhiều thứ, cũng chỉ có một vài ông cụ đang ngồi đánh cờ.
“Buổi sáng mọi người sẽ đến nhiều một chút, náo nhiệt hơn, qua 9 giờ là sẽ không còn ai đến nữa.” Tiêu Hà nắm tay Tống Dịch đi về hướng nhà mình, vừa đi vừa nói cho anh biết tình hình ở đây.
Kỳ thật chính cậu cũng không chắc chắn nổi buổi sáng có nhiều người hay không, chỉ là trong trí nhớ của cậu, nhiều năm trước nơi đây đã mang dáng vẻ này rồi.
Tống Dịch nắm chặt tay Tiêu Hà, đi bên cạnh cậu, “Không khí trong lành thật, thích hợp để dưỡng lão.”
“Sau nhà chính là núi, vốn là có một cánh đồng lớn, nhưng cái năm ông bà qua đời, bà con xa thân thích nhận miếng đất kia, họ cho em 3000 đồng, em liền cầm 3000 đồng kia rời khỏi nơi này, sau khi em trở về thì nơi ấy đã tiêu điều, hoang phế cả rồi.” Tiêu Hà giờ này nói nghe thật thập phần bình đạm, ngữ khí và biểu cảm thật khó để nhìn thấu.
Kỳ thật cảnh còn người mất đối với cậu mà nói, cậu đã nếm hết vào cái năm mà ông bà mình ra đi rồi.
Cách cậu nói không hề khác với cách đọc bài trên lớp, “Cố hương từ đây chỉ còn đông hạ rồi đến xuân thu.”
Cho nên trước nay cậu chỉ mỗi năm trở về một lần, vấn an hai người rồi ở thêm mấy ngày lại đi.
Tống Dịch cảm thấy điều hiện tại và duy nhất có thể làm chính là nắm chặt tay Tiêu Hà, anh biết ở trong lòng Tiêu Hà có một vết sẹo đã kết vảy, không thể khép lại, bất luận có an ủi thế nào cũng không thể xoá nó đi được.
Tiêu Hà dường như đã nhận ra ý nghĩ của Tống Dịch, cậu dùng sức nắm tay anh lại, nói cho anh rằng mình không có việc gì.
Tiêu Hà đưa anh đến nhà của Trương Đà Đà, vào sân phát hiện nhà của ông Trương đóng cửa, cậu gõ hai cái, không ai mở cửa cũng không đáp lại, vì thế liền đặt đồ của mình ở trước cửa sổ của nhà ông.
“Để ở đây không sợ mất sao?” Tống Dịch có chút lo lắng lỡ đồ sẽ bị người lấy đi thì sao.
“Sẽ không, người bình thường không dám đi vào tận trong viện thế đâu, Trương Đà Đà nhìn thấy chắc chắn sẽ biết là em về.” Tiêu Hà mỗi năm trở về đều sẽ cho bọn họ một chút đồ, bọn họ không ở nhà Tiêu Hà sẽ làm như thế, đặt đồ ở cửa sổ, họ nhìn thấy tự nhiên biết là cậu đã về.
Đặt xong, Tiêu Hà đóng cổng nhà Trương Đà Đà lại, đưa Tống Dịch đi một đoạn đường nữa mới tớinhà mình.
Cách cổng sắt có thể nhìn thấy lá khô rơi đầy viện, cửa gỗ màu đỏ đã bị một tầng bụi mỏng che, hai người dừng chân ở cửa sắt nhìn sang, hai nơi như hai thế giới bị ngăn cách bởi chiếc cổng sắt.
Tiêu Hà lấy trong túi ra một chiếc chìa khoá đã rỉ, thổi thổi tầng bụi trên cổng rồi tra chìa vào mở cửa ra.
Hai người dành chút thời gian dọn dẹp sân sau đó thay một bó hoa tươi khác thay cho bó hoa cũ.
Tiêu Hà tỉ mỉ lau bàn vô cùng sạch sẽ, sau đó đem hết khung ảnh ra lau sạch đến không còn một hạt bụi.
Làm xong rồi cậu mới cùng Tống Dịch chuẩn bị lên núi, trước khi lên núi, cậu đổi cho Tống Dịch một chiếc áo khoác khác.
“Trên núi gió lớn, rất lạnh, không thể bị cảm được.” Giải thích hai câu xong bản thân cậu cũng mang ra một chiếc áo khoác vào.
Cỏ trên núi đã khô vàng vì vậy việc lên núi cũng không tốn sức lực cho lắm, Tiêu Hà dọc theo đường đi vẫn nắm lấy tay Tống Dịch, dường như làm vậy sẽ khiến cậu an tâm hơn một chút.
Từ trước đến giờ cậu đều trở về một mình, chỉ cần trở lại nơi này cậu liền cảm thấy bản thân mình không khác gì một du hồn, đặc biệt là lúc ở trên núi, cảm giác này lại càng đặc biệt mãnh liệt khiến cậu không biết phải thu mình vào đâu.
Nhưng hiện giờ, bên người cậu đã có thêm một người, mặc kệ thế nào cũng sẽ không buông tay cậu ra, mặc kệ ở đâu cũng sẽ trao cho cậu cái ôm ấm áp nhất, khiến cậu từ một cô hồn dã quỷ có cảm giác mình đã biến trở lại thành người.
Tới nơi, Tiêu Hà mang ra những đồ ăn và đồ uống mà ông bà thích bày biện.
Tống Dịch đặt đồ trước mộ, sau đó cũng quỳ xuống thành kính dập đầu 3 cái.
Hai người chính là người quan trọng nhất của Tiêu Hà, như vậy, từ giờ phút này, họ cũng sẽ là người quan trọng đối với Tống Dịch anh.
Tống Dịch dĩ nhiên không phát hiện vì dập đầu mà trên trán anh dính cả cát bụt, lúc nhìn về phía Tiêu Hà liền thấy đôi mắt cậu đỏ quạnh lên, sau khi chạm mắt anh cậu liền cúi đầu mình xuống để không cho anh nhìn thấy đôi mắt đã đỏ lên của mình, yên lặng rót rượu cho ông.
Sau đó cậu giới thiệu Tống Dịch cho hai vị, hơn nữa còn kể chuyện của mình suốt khoảng thời gian qua cho ông bà nghe, cuối cùng Tiêu Hà quỳ xuống đốt tiền giấy, “Ông, bà, chúng con sẽ kết hôn, hai người không cần phải lo lắng nữa đâu, con sẽ không biến thành bộ dạng như thế nữa đâu, từ nay về sau, con đã có nhà rồi.”
Tống Dịch nghe đến đó nước mắt liền rơi xuống, anh quỳ cùng với cậu, nói cho hai người rằng, anh sẽ chăm sóc Tiêu Hà thật tốt.
Hai người cuối cùng cũng dập đầu cái cuối, chờ tiền giấy đốt hết rồi cáo biệt hai vị lão nhân, Tiêu Hà thay Tống Dịch lau lau đất cát trên trán.
Ở nhà một buổi tối, Tiêu Hà mấy năm nay chưa từng mơ thấy ông bà mình xuất hiện ở trong giấc mơ, bà ôm cậu luyến tiếc rời đi, hát một đoạn “Hoa lỗ băng” cho cậu nghe rồi nhẹ nhàng buông tay, ông cười sờ sờ đầu của cậu nói, “A Hà của chúng ta rốt cuộc trưởng thành rồi, rốt cuộc cũng có một gia đình rồi.”
Bà ở một bên gật đầu, sau đó nắm tay của ông phất tay với cậu, “Ông bà giờ đã yên tâm, bây giờ có thể đi được rồi, A Hà, phải hạnh phúc đấy.”
Nhìn bóng lưng rời đi của ông bà, bọn họ đi chậm như vậy, thế nhưng cậu lại không thể đuổi kịp hai người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ biến mất vào khoảng không, loại cảm giác vô lực này cậu có thể cảm nhận một cách chân thật, ông bà của cậu thật sự không còn ở đây rồi.
Lúc Tiêu Hà tỉnh lại, phát hiện Tống Dịch đang lau nước mắt cho mình, cậu không nói một lời nào, chỉ nhẹ nhàng ôm anh, ôm chặt đến mức như muốn khảm anh vào trong ngực mình.
Tống Dịch ghé vào ngực cậu, ôm cổ cậu, một lời cũng không nói, gương mặt cọ cọ, “Quay về chúng ta liền kết hôn được không?”
Anh muốn nhanh chóng tặng cho Tiêu Hà một gia đình thực sự.
Tiêu Hà hôn lên trán anh, đáp lại anh một tiếng ‘Được’.
Ngày hôm sau sau khi bọn họ trở về liền đi Cục Dân Chính đăng ký, Tống Dịch cầm trong tay hai cuốn sổ đỏ hồng, nhìn ảnh chụp của mình và Tiêu Hà ở trên mà khuôn mặt giấu không nổi niềm hạnh phúc.
Anh không đăng tin vào vòng bạn bè hay lên Weibo, thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng không, anh chỉ nói với Tiêu Hà rằng, “Từ nay về sau, anh sẽ chỉ là tiểu khả ái duy nhất của em thôi đấy.”
Tiêu Hà nắm lấy tay anh, nói với anh, “Anh trước nay đều là tiểu khả ái duy nhất của em. Không có từ nay về sau, chỉ có từ đầu đến cuối.”
Tống Dịch cười tươi đến mức mắt híp thành hình trăng rằm, anh yêu chết mất mấy lời gãi ngứa bá đạo này rồi.
Lấy xong sổ Tống Dịch đưa Tiêu Hà về gặp cha mẹ mình, cha mẹ Tống Dịch đều giống anh, đều là kiểu người đặc biệt ôn nhu, biết bọn họ đi đăng ký về rồi cũng tỏ ra vô cùng vui mừng, hỏi hai người khi nào tổ chức hôn lễ, người một nhà hai bên sẽ thương lượng, sau đó quyết định tổ chức hôn lễ cho cả hai.
Cuối năm năm nay, Tiêu Hà và Tống Dịch lại lên hot search lần nữa, nguyên nhân là vì bọn họ kết hôn.
Trong buổi hôn lễ đều là những nhân vật vô cùng quan trọng.
Tiêu Hà thân là quán quân thế giới, người đến tham dự cũng phải từ nửa vòng giang sơn, còn lại là mấy đội ngũ thân quen, các nhân vật lão làng trong giới điện cạnh và phối âm đều góp mặt, có thể nói là vô cùng tưng bừng.
Tiền biếu của SG phải nói là hậu hĩnh vô cùng, một năm này bọn họ đều điên cuồng tồn tiền, chỉ chờ ngày hôm nay để tranh mặt mũi.
Trì Phỉ làm ông chủ, tặng Tiêu Hà hai bản hợp đồng, một phần là hợp đồng giải ước, một phần là hợp đồng chuyển nhượng một phần cổ phần của SG cho cậu.
“Bọn Thu Dương đều từ cậu mà phát triển đến giờ, cậu chính là con dê đó.” Trì Phỉ suy xét thật lâu, mới đưa ra quyết định này.
*Đoạn này mình không hiểu lắm, còn nghĩ là (Thu) Dương ở đây đồng âm với Dương (dê) nên mới bảo Tiêu Hà là dê. Mất bản tiếng Hán rồi nên tìm nghĩa hơn khó. Ai hiểu thì cmt mình bổ sung nhé!
Rốt cuộc có Tiêu Hà ở SG, mới là SG hoàn chỉnh.
Buổi hôn lễ này chiếm hot search Weibo, đứng đầu bảng cả ngày, phòng làm việc của SG và Tống Dịch đều nhận được hàng ngàn tin nhắn chúc mừng.
—— người đàn ông mà tôi đơn phương 6 năm qua, vào năm thứ 7 thì anh ấy kết hôn, tuy rằng đối tượng không phải tôi, nhưng tôi chân tình thật lòng chúc phúc hai người họ vĩnh viễn hạnh phúc!
—— thật tuyệt quá! Hai người rốt cuộc kết hôn! Rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện của fangirl thâm niên tôi đây, tôi vui đến cam tâm tình nguyện rồi! Chúc phúc 9999!
——155551, nhất định phải hạnh phúc nha! Còn nữa, sao acc phụ của thầy Tống không thông báo vậy! Ngay cả kết hôn mà hai người đều không phát Weibo, lại để phòng làm việc và câu lạc bộ phát tin! Các người thật là một đôi phu phu ma quỷ!
—— Hà Thần! Nhất định phải đối xử thật tốt với A Dịch đó biết chưa, ảnh là người đặc biệt vô cùng cực kì tốt luôn! Còn là kiểu ôn nhu nhẹ nhàng nữa chứ! Chúc hai người mãi hạnh phúc!!!
Trong tiếng chúc phúc của bạn bè và cộng đồng fan, buổi hôn lễ này rốt cuộc đi đến kết thúc.
Mà hai đương sự, một vị không có tin tức, một vị khác thì acc phụ không thấy đăng tin hằng ngày, acc chính thì chỉ toàn đăng công việc là chủ yếu.
Điều này làm cho đông đảo các võng hữu thập phần khổ sở, không rõ kết hôn rồi lại biến mất không thấy tung tích là sao.
Ngay cả SG official weibo sau đó cũng không phát tin tức gì về Tiêu Hà, bên phát sóng trực tiếp cũng không có thông tin Tiêu Hà khi nào thì trở về phát sóng tiếp.
Tiêu Hà giống như cứ như vậy biến mất.
Lại sau đó, trên mạng đã gần như không còn thấy cái tên Tiêu Hà.
Đợi đến 1 năm sau, tài khoản Weibo SG-Achelous im hơi lặng tiếng bỗng nhiên đăng một bức ảnh mới không kèm một dòng văn tự nào.
Trên ảnh chỉ có dòng chữ và số liệu vô cùng quen thuộc.
“Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.”
Con số kill được chính là 16.
Một tiếng sau khi đăng bài, phần bình luận đột phát trăm vạn, một bước đứng hot search Weibo.
—— a a a a a a a!!! Là anh sao! Hà Thần! Anh đã trở lại sao!!!
—— nhìn thấy cái ID này mà nước mắt khống chế không được tung hoành đầy mặt òi! Ảnh đã trở lại rồi! Ảnh đã trở lại!
—— người đàn ông ấy đã trở về! Anh ấy rốt cuộc đã trở lại!
☆
Hoàn chương 87