Tác giả: Thiên Trọng Lí
Editor: Red9
DONT TAKE OUT
Tiêu Hà rất tự nhiên coi làn đạn ấy thành thật, liên hệ với phòng quản lý của mình để liên lạc với bạn fan này, kết quả lại không nhận được hồi âm.
Cậu lại cùng với Tuế Tuế chơi thêm hai ngày nữa, vẫn không thấy bạn fan “Tuyệt thế tiểu khả ái của A Hà” hồi âm lại.
Quản lý kênh cùng người phụ trách cũng đau đầu vì chuyện này, giúp Tiêu Hà nghĩ ra một phương án, đó chính là để cậu mỗi ngày mang một bạn fan tặng quà nằm trong bảng xếp hạng chơi một vài ván.
Ấn theo lượng quà tặng mà fan tặng trên bảng xếp hạng từ cao xuống thấp từ thứ hai đến thứ năm để mang fan đi chơi cùng, thứ sáu thì tuỳ tiện chọn một nhóm fan để chơi 4 người, không chỉ giúp xúc tiến lợi nhuận, mà còn có thể giúp Tiêu Hà hỗ động với fan và kéo thêm tình cảm bền thắm đi lên.
Với đề nghị này, Tiêu Hà cảm thấy có thể, hằng ngày mang một người thì cậu thấy vẫn có thể, thứ sáu chơi bốn với họ thì phải xem tình huống như thế nào đã.
Vì thế quản lý tầng giúp cậu phát weibo thông báo một tiếng.
Khi phương án được đưa ra thì nhóm thổ hào luôn che giấu bản thân vẫn luôn muốn được chơi game với Tiêu Hà lập tức dậy sóng, bọn họ mỗi ngày đều trực tiếp tiêu tiền như nước trong phòng phát sóng của Tiêu Hà, còn có người cả đêm liên tục xoát hơn 300 đại Hoàng Chanh cho cậu.
Người phụ trách ngôi cao ở trong đàn mặc kệ chuyện gì thì cũng đều phát ra gói biểu cảm vui mừng trên khuôn mặt, tỏ vẻ vô cùng sung sướng, nhóm quản lý kênh cũng một bộ dạng hỉ khí dương dương*, Tiêu Hà cảm giác trong đàn mấy ngày nay như là đang ăn tết vậy, mỗi người đều điên cuồng phát ra icon vui mừng đến phát sốt.
*: Không khí vui sướng
Còn cậu lại không có cảm giác gì, cũng không phải quá để ý đến phương diện này, cậu mấy năm nay thi đấu làm đại ngôn kiếm tiền đã đủ để cậu sống xa hoa rồi, hơn nữa cậu hiện tại cái gì cũng không thiếu.
Với phương án này cậu lại suy nghĩ hai ngày, hỏi quản lý trong đàn xem có thể lấy một bộ phận tiền trong lúc phát trực tiếp biến trở thành một phần quà trúng thưởng để hồi quỹ lại cho fan của mình hay không.
Đề nghị này của cậu vừa đưa ra, người phụ trách ngôi cao mang gói biểu cảm vui mừng càng trở nên mãnh liệt, hơn nữa rất nhanh chế định ra một loạt phương án khác.
Trải qua thương lượng, cuối cùng vẫn là một phương án đơn giản nhất, mỗi ngày cậu sẽ ở phòng phát sóng trực tiếp đưa ra hai gói tiền 666, chỉ cần trong vòng khoảng thời gian rút thăm trúng thưởng có người đưa món quà quá 6 đồng thì đều có thể tham dự rút thăm trúng thưởng.
Red9: Về một vài thông tin liên quan tới những nền tảng stream game thì mình vẫn chưa hiểu biết lắm, lúc edit sẽ có phần sai sót. Nếu có gì không đúng thì các bạn góp ý và bổ sung để mình sửa nhé!
Với hoạt động ấy, nhân khí của Tiêu Hà được đẩy lên đỉnh cao, người phụ trách ngôi cao mỗi ngày đều ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp ngây ngô cười, mỗi ngày nhìn người tặng lễ vật, tựa như nhìn thấy tài khoản của mình được vỗ béo thêm một chút.
Cơ mà tục ngữ nói cũng đúng, người nổi tiếng nhiều thị phi, sau thời gian cậu xuất ngũ, các trang web viết về cậu không dứt, Weibo account marketing cũng ùn ùn kéo tới, tất cả những thành tích mà cậu đạt được trong thời gian qua đều được liệt kê lại hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Tiêu đề còn có nhiều cái cực kì bắt mắt, vội vàng cọ nhiệt cọ lưu lượng cậu.
Cũng may cư dân mạng đã bị bọn họ cho xoát đến mệt nhọc, không quá chú ý, một lòng đều đặt ánh mắt của mình canh me ở phòng phát sóng trực tiếp của Tiêu Hà để xem cậu chơi game.
Nhưng ngay hôm nay, có một tiêu đề khá nổi bật, thu hút sự chú ý của giới cư dân mạng.
“SG-Achelous ( Hà Thần) xuất ngũ, không chỉ cho thấy sự thoái ẩn của một thế hệ thần thoại của giới eSports, mà còn cho thấy thế hệ tuyển thủ của SG đã hạ màn.”
Tỉ lệ click lên đến 30 vạn, lượt share cũng đột phá 15 vạn.
Điểm này có thể thấy, xác thật so với những bài báo khác ngốc nghếch thổi phồng Tiêu Hà thì bài báo này có vẻ dụng tâm khá nhiều.
Chỉ phần mở đầu nói một chút về việc Tiêu Hà xuất ngũ, rất nhanh sau đó liền tiến vào chủ đề chính.
Đó là một bức ảnh chụp 6 năm về trước.
Ảnh chụp mấy cậu nhóc mặc đồng phục chính thức của đội, đứng chung một chỗ kề vai sát cánh nhìn về ống kính cười tươi như hoa, Tiêu Hà đứng thứ nhất phía bên phải, nhìn ống kính còn tỏ ra thẹn thùng và chất phác.
Bức ảnh này gợi lại hồi ức của fan, đây là SG ban đầu, khi đó còn chưa có được những thành tích đáng ngưỡng mộ như bây giờ, thậm chí là một SG không được người ta xem trọng.
Xuống dưới nữa là những lời giới thiệu về từng thành viên trong ảnh chụp, chiến tích của họ, lịch sử huy hoàng của họ, cùng với thời gian họ lui đội.
Trừ Tiêu Hà ra thì còn bốn người, chỉ có một người, bị trở thành tâm điểm.
Người này chính là Phương Hàng.
Từ chuyện khi nào anh ta đi đánh giải, đến những lời đồn của anh ta và Tiêu Hà, hơn nữa còn cường điệu miêu tả giữa bọn họ là một mối tình không được đáp lại, đến cuối cùng mới nhắc tới việc anh ta đã từng có được những thành tích xuất sắc ra sao, lưu lại một mảnh tiếc hận.
Cuối đoạn là dùng việc xuất ngũ của Tiêu Hà để làm kết cục, một lần nữa chỉ ra tiêu đề của bài viết, cảm thán thời gian đã thay đổi thế nào, cũng đồng thời làm người ta cảm thấy tò mò đối với Phương Hàng.
Tiêu Hà bị bài viết này lần nữa đưa lên hot search, bên cạnh tên của cậu, chính là tên của Phương Hàng.
Khi cậu đọc bài viết này, mặt không chút cảm xúc, nhưng vẫn gắng đọc từng chữ từng câu đọc hết bài viết, con chuột lại kéo lên phía trên, dừng lại bức ảnh chụp nhiều năm trước đây với Phương Hàng.
Cậu nhìn thật lâu, khuôn mặt này đã dần mơ hồ trong đầu cậu, giờ phút này bởi vì một bức ảnh chụp lại lần nữa hiện lên.
Click mở đề tài hot search lần này, không ít account marketing đã lột sạch những sự kiện kiếp trước kiếp này của cậu và Phương Hàng.
Cộng đồng mạng cũng vơ vét không ít tư liệu và các video trước đây.
Những câu chuyện của cậu và Phương Hàng vốn đã được trời đất che lấp bỗng hiện nguyên vẹn trên màn hình.
Tiêu Hà chậm rãi xem trang web, ánh mắt lại là càng ngày càng trầm, những thứ này vốn đã phủ đầy bụi ở một góc lại bị mọi người đưa lên.
Cửa truyền đến tiếng đập lớn, Tiêu Hà nhớ rõ cửa phòng không đóng, quay đầu nhìn thoáng qua, Chu Nghiêm đang đứng trước cửa phòng cậu, ngoéo một tay với cậu, sau đó xoay người đi đến phòng họp.
Tiêu Hà đưa điện thoại di động tùy tay đặt vào trong túi, cùng anh tới phòng họp.
“Chuyện của Phương Hàng, chú biết không?” Chu Nghiêm hỏi cậu.
Tiêu Hà không sốt ruột trả lời, kéo ra một cái ghế ngồi xuống, “Trên Weibo?”
“Anh hoài nghi cậu ta mua marketing, cọ nhiệt cậu.” Chu Nghiêm nói thẳng ra suy đoán của bản thân.
Vì người được lợi lần này, trừ Phương Hàng ra thì không còn ai khác.
Chu Nghiêm nhìn không ra cảm xúc khác biệt nào trên mặt Tiêu Hà, cậu vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh như thường, nhìn không được ý của cậu ra sao.
“A Hà, chú còn đang đợi cậu ta sao?” Chu Nghiêm thử hỏi.
“Có người nói anh ấy sau khi rời khỏi thì gặp tai nạn giao thông.” Tiêu Hà không trả lời vấn đề của anh, mà là một tin tức cậu vừa đọc được trên weibo.
Chu Nghiêm tỏ ra có vài phần rối rắm, điều anh không muốn nghe nhất chính là điều này, buông xuống thì chiếm sáu phần, không bỏ xuống được chiếm hai phần, còn thừa hai phần, coi như là tâm lý may mắn.
“A Hà, cái chuyện trện mạng này, đọc rồi cũng nên xem xem, thứ mà người khác nói, thật giả có được mất phần? Anh không muốn ở trước mặt chú đánh giá Phương Hàng thế nào, nhưng trước sau gì thì anh vẫn muốn nói với chú một điều. Cậu ta không phải dạng người mà chú thích, cậu ta……”
“Em chỉ là một kẻ bị từ bỏ.” Cậu hơi rũ mi, nhìn ánh đèn phản quang trên mặt bàn.
Việc chờ đợi gì đó, không buông xuống được, cậu từ trước đến nay đều không có cảm giác mãnh liệt gì, có lẽ phải nói là từ khi Phương Hàng biến mất, cậu cũng đã lặng lẽ chấp nhận kết cục này, cho nên từ khi người đó bỏ đi, cậu đã mang những đồ của của người đó cất vào một thùng giấy, niêm phong lại vứt vào một góc, từ đây không đề cập tới, cho rằng đó chỉ còn là dĩ vãng.
Trong túi, di động truyền đến tiếng vang thanh thúy, không biết lại nhận được tin nhắn rác gì.
Mở ra di động quả nhiên hiện một dãy số không tồn tại, nhưng nội dung lại khác hoàn toàn với tin nhắn rác kia, chỉ có một dòng chữ ngắn ngủn.
Chúng ta có thể gặp mặt không?
Không có một câu gì khác nữa, thậm chí có khả năng là người khác gửi sai tin nhắn.
Nhưng Tiêu Hà dừng vận động tay, lại cảm thấy tay đột nhiên run lên, phần lưng di động dính một chút mồ hôi, 30 giây đã qua, di động tự động tắt, cậu lúc này mới mở máy ra nhắn lại một chữ “Được”.
Chu Nghiêm cũng thấy được tin nhắn trên điện thoại, nhìn biểu cảm của Tiêu Hà thì trong lòng có chút suy đoán.
“Cậu biết dãy số này sao?”
Tiêu Hà đặt tay đan vào nhau ở trên bàn, di động đặt ở trước mặt cậu, “Không biết.”
“Nhưng em biết là anh ta.”
Cậu biết.
Ngay từ đầu có người nhắc tới Phương Hàng, cậu cảm thấy không sao cả, vốn cậu còn muốn dựa vào bức ảnh kia để nhớ lại khuôn mặt người đó, nhưng sau đó những tin tức vốn đã bị che lấp lại xuất hiện trước mắt, cậu mới phát hiện, một chút cảm xúc bấy lâu trong lòng cậu bị đánh thức, hiện tại, tin nhắn này được gửi tới, hết thảy những gì của người sở hữu nó, đều rõ ràng ở trong đầu của Tiêu Hà.
Chu Nghiêm không biết Tiêu Hà vì sao lại cảm thấy một tin nhắn như vậy lại là của Phương Hàng gửi đến, nhưng anh biết, không thể để Tiêu Hà đi gặp kẻ đó.
“Anh mặc kệ có phải hay không, anh hy vọng chú đừng có mà đi gặp cậu ta, anh ban đầu cũng chỉ hoài nghi cậu ta mua marketing cọ nhiệt cậu, nếu tin nhắn là cậu ta gửi tới, vậy căn bản không cần phải hoài nghi gì nữa, lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết*, anh không tin chú nhìn không ra, A Hà, đừng tin mấy cái việc cậu ta bị tai nạn gì đó, cho dù có là thật thì sao, cậu ta nếu muốn hồi âm chú thì không phải đã gọi một cuộc đến cho chú rồi sao?”
*: Nguyên cả câu là “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri” – Tư Mã Chiêu chuyên quyền định cướp ngôi nhà Ngụy, chuyện này ai cũng biết.
Chu Nghiêm nói xong thì kéo một chiếc ghế bên cạnh cậu rồi ngồi xuống, nghiêng người nhìn, “Nếu cậu ta thật sự cũng thích chú, thì sẽ không mặc kệ chuyện chú come out làm trò cho toàn thế giới biết, sẽ không để chú vừa phải chịu áp lực thi đấu vừa phải trông mong tin tức của cậu ta, sẽ không ở trước mặt chú nói một chuyện mà sau lưng lại làm chuyện khác, cậu ta căn bản là không xứng……”
Tiêu Hà vốn không muốn nghe tiếp, nghiêng người đối mặt với Chu Nghiêm, đánh gãy anh, “Nghiêm ca, anh cũng biết tính tình của, em cũng chẳng muốn cãi nhau với anh, Phương Hàng là dạng người như thế nào, em đều rõ ràng hơn ai khác.”
Chu Nghiêm nhìn bộ dạng này của cậu cũng có chút tức giận, “Chú rõ ràng? Nếu chú rõ ràng thì liền tuyệt đối không thích cậu ta rồi, chú rõ ràng vứt mấy lời anh khuyên ra sau đầu hết! Mấy việc chú rõ ràng thì đều là những thứ cậu ta muốn cho chú xem, nếu chú một hai phải muốn gặp, OK, anh cũng không ngăn cản chú, nhưng chú phải đáp ứng anh một việc, mặc kệ cậu ta có điều kiện gì với chú, chú cũng đừng có đáp ứng.”
Chu Nghiêm đã nhận định Phương Hàng lần này tìm Tiêu Hà là vì muốn nhặt lợi gì đó từ cậu, có lẽ là danh mà cũng có lẽ là tiền, mặc kệ phương diện nào thì cũng đều có khả năng, nhưng chắc chắn không phải là để hàn gắn mối quan hệ 4 năm trước của anh ta và Tiêu Hà.
Tiêu Hà trầm mặc không nói, trong lòng cậu kỳ thật cũng biết, Phương Hàng sau 4 năm đột nhiên muốn gặp chắc chắn có gì đó.
Nhưng điều đó không giải quyết được chuyện 4 năm trước, chung quy phải có một kết cục để kết thúc chuyện này.
Tiếng báo tin nhắn đến lại vang lên.
Đó là một địa chỉ, đó là một cửa hàng đồ ăn cay ở Tứ Xuyên, nơi mà bọn họ thường ăn sau khi đánh thắng giải.
Tiêu Hà trả lời lại, cũng không nói cho anh ta biết, cửa hàng này, hai năm trước, đã đóng cửa, hiện tại đã trở thành một quán cà phê.
Chu Nghiêm trong lúc cậu hồi âm thì đã bỏ đi, có lẽ là không muốn bực bội thêm nữa.
Tiêu Hà một mình ngồi ở trong phòng hội nghị, dựa ghế, cái tráp* phủ đầy bụi trong lòng đột nhiên bị mở ra, cậu nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên bộ dáng trước đây mà Phương Hàng đã từng có.
*: Đồ dùng hình hộp nhỏ bằng gỗ, thời trước dùng để đựng các vật nhỏ hay giấy tờ, trầu cau.
☆
Hoàn chương 7