Edit: Hinh
Sau khi thi đại học xong thì có thể yên tâm nghỉ hè rồi!
Hứa Thanh Hoan ăn đồ ăn vặt xem phim hoạt hình, lập kế hoạch qua sinh nhật Phó Nhất Ngôn thì cô sẽ đi đâu chơi hoặc đến nước nào.
Mẹ vì để kỳ nghỉ hè này cô hoàn toàn thả lỏng nên không mời thầy Cố Chi Chu dạy thêm Toán cho cô nữa.
Nhắc đến Cố Chi Chu…
Hứa Thanh Hoan nằm trên sô pha, giơ chân lên gác lên thành ghế, gửi tin nhắn cho Lâm Miểu, ”Miểu Miểu, sao cậu lại quen Cố Chi Chu thế?”
Lâm Miểu trả lời, vô cùng phẫn nộ, ”Anh ta có bệnh! Tớ chỉ mới gặp anh ta ở KFC 2 lần thôi! Tớ gọi hai phần cơm thì sao chứ, ăn thế nào kệ tớ! Tớ ăn hết thì mập ngay được chắc! Tức muốn chết!”
Lâm Miểu: ”Gặp hai lần, không biết thế nào lại ngắm trúng tớ!! Nói tớ giống con gái tương lai của anh ta!! Trò gì thế không biết!!!”
Hứa Thanh Hoan lén cười, ”Con người của thầy Cố Chi Chu không tồi.
”
Lâm Miểu: ”Không tồi cái rắm ý!!! Anh ta lại đến tìm tớ nữa kìa, phiền chết mất, tớ đi trước đây!!!”
Hứa Thanh Hoan: ”Ha ha ha ha go! Miểu Miểu go!”
Thường tình bạn sau khi kết thúc buổi cơm tốt nghiệp sẽ phai nhạt đi rất nhiều, nhưng nhà Lâm Miểu và Hứa Thanh Hoan gần nhau, nên dù không học cùng trường đại học thì ngày nghỉ cũng sẽ hay gặp mặt.
Sau hai ngày nhàn nhã, buổi tối trước ngày sinh nhật, Phó Nhất Ngôn nhắn tin cho Hứa Thanh Hoan: ”Ngoan Ngoãn, trưa mai tớ đi đón cậu nhé?”
Phó Nhất Ngôn: ”Yên tâm, bọn Đỗ Bân Bân cũng đến đây, rất nhiều bạn bè, sẽ không khiến cậu có cảm giác không được tự nhiên đâu.
”
Lúc đó Hứa Thanh Hoan đang ăn cơm, điện thoại cô sáng lên, ba Hứa liền trừng mắt về phía này, ”Ồ, có phải là Phó Nhất Ngôn kia không?”
Hứa Thanh Hoan rất muốn biết sao Phó Nhất Ngôn lại chọc đến ba mình, nhưng mà đúng là không ngờ anh lại to gan lớn mật đến nỗi ngay cả ba cô cũng dám lừa…
Hứa Thanh Hoan chớp mắt, khéo léo nói sang chuyện khác: ”Ba ơi, mẹ nói cuối tuần sẽ đi ăn với chú Phó và dì Khuyết, ba có đi không?”
”Không đi, không muốn cùng ăn cơm với thằng nhóc kia.
”
Hứa Thanh Hoan nhìn mẹ đang uống canh, cô câu ngón tay với ba, nhỏ giọng nói: ”Ba, ba không đi con cũng không đi, con nghe ba hết, ba không thích cậu ấy, con cũng sẽ không nhìn.
”
Mẹ Hứa lạnh nhạt nói: ”Ba con đi.
”
Ba Hứa: ”…”
Cho nên ba Hứa có thích Phó Nhất Ngôn hay không, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.
Đều nghe vợ hết.
Nhưng ba Hứa vẫn mất hứng, ông cướp lấy điện thoại Hứa Thanh Hoan, nhấn vào nhật ký trò chuyện, Hứa Thanh Hoan nóng nảy, ”Ba, đó là quyền riêng tư của con, ba không thể xem được.
”
Ba Hứa trừng cô, ”Ai mà biết được con nói những gì với cậu ta.
”
Ba Hứa nhấn vào mục tin nhắn thoại, cả giận nói: ”Không đi, Ngoan Ngoãn nhà tôi không dự sinh nhật cậu.
”
Sau một lúc lâu, Phó Nhất Ngôn mới lễ phép trả lời: ”Chào chú, chú ơi để cháu giải thích, hôm đó đúng là cháu biết chú là ba của Thanh Hoan, cháu không nói thật là cháu không đúng.
”
Ba Hứa cũng không phải người không nói lý lẽ, thằng nhóc đã rất thành khẩn giải thích, đúng là ông không có lý do gì mà không nhận cả.
Lý do duy nhất để không nhận, chính là ông là người không nói lý lẽ.
Ba Hứa nói tiếp: ”Tôi không nhận.
”
Phó Nhất Ngôn vẫn rất lễ phép, ”Chú, chuyện này quả thật là do cháu sai, đợi đến khi chú bằng lòng gặp, cháu sẽ giáp mặt giải thích với chú.
Hiện giờ đành giải thích trong điện thoại với chú trước, thật xin lỗi chú.
”
Ba Hứa: ”…”
Thật sự là không còn cách nào khác, đành gửi một cái mặt cười.
Mẹ Hứa buông chén, ”Người trẻ tuổi có lễ phép như vậy, hơn nữa còn biết sai rồi sửa, cần phải cổ vũ khích lệ, bây giờ ông không thể không nhận đúng chứ?”
Ba Hứa thỏa hiệp, ném điện thoại cho Hứa Thanh Hoan, ”Ngày mai về sớm một chút, không được qua đêm ở Phó gia!”
Hứa Thanh Hoan cầm điện thoại cười, ”Ba, nghỉ hè năm nay con lại trúng mấy món đồ nữa, đều cho ba hết.
”
…
Buổi trưa ngày sinh nhật Phó Nhất Ngôn, Hứa Thanh Hoan ngại để anh đến đón nên tự gọi xe đến bên ngoài biệt thự nhà Phó Nhất Ngôn, sau đó gọi điện kêu anh ra dẫn vào.
Sau lần uống rượu đó, hôm nay là lần đầu tiên Hứa Thanh Hoan gặp mặt Phó Nhất Ngôn.
Sự ngại ngùng trong lòng lại chui ra, Hứa Thanh Hoan ngồi xổm ở phía sau chỗ bảo vệ, đột nhiên không biết câu đầu tiên nên nói gì với Phó Nhất Ngôn.
Nói ”Hi, sinh nhật vui vẻ” à.
Qua không bao lâu, bỗng nhiên đầu cô bị vỗ một chút, Hứa Thanh Hoan ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu lên.
Vóc dáng cao lớn của Phó Nhất Ngôn che khuất ánh mặt trời, anh mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, giống y như đúc lần đầu tiên cô gặp anh vào nghỉ hè năm ngoái.
Hứa Thanh Hoan chớp mắt.
Phó Nhất Ngôn cúi người cười với cô, ”Em Ngoan Ngoãn, em đang chơi trốn tìm với anh à?”
”…”
Lại là loại giọng điệu rất không đứng đắn này, anh còn cười nữa.
Hứa Thanh Hoan trừng anh, “Cậu đang chê cười tớ! Cậu đang chê cười tớ!”
Phó Nhất Ngôn bật cười, ”Sao tớ lại chê cười cậu được, không phải nói không giận nữa à.
Tự đứng lên? Hay là tớ ôm cậu lên?”
”Đều không được.
”
”Hửm?”
”Chân tê hết rồi…”
”…”
Hứa Thanh Hoan ngồi xổm đã khá lâu, chân cũng tê rần, Phó Nhất Ngôn cùng ngồi xổm xuống với cô, hai người vừa thi đại học xong ngồi xổm ở phía sau đình bảo vệ, một người mặt đỏ bừng, một người đầy ý cười.
Hứa Thanh Hoan lấy hai tay bụm mặt đỏ bừng, ”Tớ có mang quà cho dì, có khi nào đường đột quá không?”
”Cái này có gì đường đột chứ?”
”Dì, chuyện đó, biết chưa?”
Phó Nhất Ngôn vén tóc mái bị mặt trời làm ướt nhẹp của cô lên, ”Chuyện này không phải là qua sự đồng ý của cậu tớ mới dám nói hay sao.
”
Hứa Thanh Hoan than thở, ”Trước tiên đừng nói cho bọn họ, cứ có cảm giác lúc nào cũng không thích hợp, đều tại cậu cả.
”
Phó Nhất Ngôn bật cười, ”Được, dù sao bạn gái nói cái gì cũng đúng, là tại tớ.
”
”…”
Phó Nhất Ngôn đột nhiên ngửa đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, ”Ngoan Ngoãn, cậu xem hôm nay trời xanh, thời tiết rất đẹp phải không?”
Hứa Thanh Hoan cũng ngửa đầu, ”Đẹp lắm, bầu trời không có tí mây nào.
”
Phó Nhất Ngôn vỗ đầu cô, ”Quay đầu lại, nhìn tớ.
”
Hứa Thanh Hoan lập tức nhìn anh, ”Quay lại rồi.
”
Phó Nhất Ngôn nâng cằm nói: ”Hình như rất hợp.
”
”Cái gì cơ?”
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu cười, ”Phù hợp, hôm nay tớ thích cậu hơn hôm qua một chút.
”
”…”
Hứa Thanh Hoan che mặt, thẹn quá hóa giận nói: ”Đồ phong lưu!”
Phó Nhất Ngôn cười, dường như hôm nay là ngày vui vẻ nhất của anh.
Hứa Thanh Hoan đợi một lát, chân đã có thể đứng lên đi được rồi.
Cô che gương mặt đỏ chót đứng lên, ”Đi thôi.
”
Phó Nhất Ngôn ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn cô, ”Chân tớ cũng tê rần rồi.
”
Lần đầu tiên Hứa Thanh Hoan cao hơn Phó Nhất Ngôn, mắt cô đột nhiên sáng lên, cúi người nhìn anh, ”Người đẹp, nếu không tớ cõng cậu nhé?”
Phó Nhất Ngôn cười vui vẻ, ”Được thôi.
”
Hứa Thanh Hoan lại một lần nữa ngồi xổm xuống mặt đất, lòng bàn tay chống đất, ”Cậu leo lên đi.
”
Phó Nhất Ngôn chớp chớp mắt, ”Thật sự muốn cõng tớ à?”
”Thật mà.
”
”Được.
”
Phó Nhất Ngôn giả vờ nằm sấp lên lưng cô, hai bàn tay Hứa Thanh Hoan hơi dùng sức, dễ dàng đứng lên, ”Ơ?”
Cô quay đầu lại, hai chân Phó Nhất Ngôn vẫn còn trên mặt đất.
Cô rất lùn, anh rất cao.
Hứa Thanh Hoan hỏi: ”Cậu có biết trong lòng tớ cậu cao bao nhiêu không?”
”1m8?”
”2m6.
”
Phó Nhất Ngôn cười nói: ”Tớ trong lòng cậu cao lớn như vậy à, có phải thích tớ bao nhiêu thì sẽ cảm thấy tớ cao bấy nhiêu không?”
”…”
Anh vỗ đầu cô, ”Đi, cùng về nhà với anh (trai) nào.
”
Hứa Thanh Hoan đeo ba lô bình tĩnh lại đi theo Phó Nhất Ngôn.
Anh rất không đứng đắn, mà mỗi lần anh không đứng đắn, mặt cô đều đỏ lên.
Phó Nhất Ngôn đi phía trước dẫn đường, đi không đến hai bước, anh lại quay đầu vươn tay về phía cô, ”Làm phiền người tớ thích đưa tay cho tớ nắm một lát?”
Cả ngày hôm nay có lẽ mặt Hứa Thanh Hoan sẽ đỏ như chưa từng được đỏ, cô ngoan ngoãn đưa tay cho anh.
Phó Nhất Ngôn cười hỏi: ”Cậu là người tớ thích hả?”
Hứa Thanh Hoan vội vàng muốn rút tay lại, Phó Nhất Ngôn nắm chặt tay cô không buông, cười nói: ”Cậu còn không phải là người tớ thích à.
”
”…”
Khi Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn đi đến biệt thự nhà anh, mặt cô vẫn hồng hồng, khi nhìn thấy mẹ Phó thì đến lổ tai cũng đỏ.
Đứng ở cửa, cô đỏ mặt lấy quà từ trong ba lô ra đưa cho Khuyết Di, ”Dì, làm phiền dì rồi, cháu có chuẩn bị cho dì ít quà đây ạ.
”
Khuyết Di vừa thấy Hứa Thanh Hoan đã vui vẻ, cười sáng lạn, cười đến bả vai run rẩy, ”Ngoan Ngoãn khách sáo quá, dì cảm ơn cháu nhé, mau mau vào đi.
”
Khuyết Di vô cùng muốn mở quà Ngoan Ngoãn tặng ra, cô nói trước, ”Dì à, cháu tặng dì nước hoa ấy ạ.
”
”Phải không, dì thích nhất là nước hoa đó.
”
Khuyết Di mở quà, đột nhiên nhớ đến năm trước không hiểu sao con trai cũng đột nhiên tặng mình nước hoa, bà dùng vẻ mặt phức tạp nhìn con trai đang lấy dép lê trong tủ ra.
Phó Nhất Ngôn cười nói: ”Nhìn con làm gì, cái kia cũng là Thanh Hoan đi mua giúp con đó.
”
Khuyết Di: ”???”
Hứa Thanh Hoan chớp mắt nhìn Khuyết Di, ”Dì ơi, sinh nhật của dì là vào mùa nào ạ?”
”Mùa đông, sao vậy?”
Hứa Thanh Hoan nhìn Phó Nhất Ngôn, anh vỗ trán thừa nhận, ”Con lừa Thanh Hoan nói là sinh nhật mẹ, để em đi mua nước hoa với con.
”
Hứa Thanh Hoan gật đầu, ”Thế nên cháu mới biết.
”
Khuyết Di vừa nghe thấy quan hệ của Ngoan Ngoãn và con trai đã sớm tốt như vậy thì càng vui vẻ hơn, bà thích đến không buông tay nhìn lọ nước hoa, một bên lại oán trách con mình, ”Cuối cùng vẫn bắt nạt Ngoan Ngoãn à, về sau không cho bắt nạt nữa!”
”Nhớ rồi ạ.
” Phó Nhất Ngôn nhìn Hứa Thanh Hoan đỏ tai cười, ”Không dám bắt nạt nữa.
”
Đám Đỗ Bân Bân cũng đến, đang chơi game trong phòng khách, chơi game trên TV, chơi trên điện thoại, vô cùng náo nhiệt.
Khuyết Di cười nói bên tai Hứa Thanh Hoan: ”Vốn dì phải để bọn cháu ở nhà chơi, nhưng mà tụi nó đều là con trai, chỉ có một mình cháu là nữ nên sợ cháu lo, vì vậy dì sẽ ở lại với cháu.
”
Hứa Thanh Hoan hé miệng cười, ”Cảm ơn dì.
”
”Dì đang làm bánh sinh nhật cho anh, còn thiếu chút nữa là xong rồi, cháu đi chơi với các anh trước đi, bọn nó mà bắt nạt cháu thì gọi dì ngay.
”
”Dì ơi để cháu giúp, cháu cũng biết chút ít.
”
”Không cần đâu, cháu đi chơi đi.
”
Hứa Thanh Hoan vẫn còn muốn hỗ trợ, Phó Nhất Ngôn đã đi đến vỗ đầu cô, ”Lại đây làm quen nào.
”
Hứa Thanh Hoan và Đỗ Bân Bân đã quen từ trước, cậu ta gọi: ”Bạn học Hứa Thanh Hoan!”
Trên sô pha còn có 6 nam sinh nữa, đều đang chằm chằm nhìn cô, Hứa Thanh Hoan ngại, giọng nhỏ đi không ít, ”Bạn học Bân Bân…”
Phó Nhất Ngôn giới thiệu cho cô từng người một, Hứa Thanh Hoan căng thẳng đến nổi chỉ nhớ được ba cái tên.
Một nam sinh trêu ghẹo nói: ”Ngôn ca không cho bọn anh gọi em là em Ngoan Ngoãn, cũng không cho bọn anh gọi là Thanh Hoan, vậy bọn anh gọi em là gì đây?”
Hứa Thanh Hoan ngại ngùng nói: ”Gọi em Thanh Hoan là được.
”
”Thanh Hoan.
” Nam sinh nói, ”Ôi, người đẹp, tên cũng dễ nghe, hèn gì Ngôn ca…”
Phó Nhất Ngôn ngắt lời: ”Vừa mới đồng ý là không trêu cô ấy xong, cậu lại trêu.
”
Nam sinh cười, ”Không phải là do em ấy lớn lên đáng yêu quá sao, vừa nhìn thấy đã muốn chọc.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Ở đây toàn là người gì vậy trời.
Phó Nhất Ngôn khẽ nhíu mày, ”Ngoan Ngoãn, em vào bếp nói chuyện với mẹ anh đi.
”
Hứa Thanh Hoan như được ân xá, vội vàng chạy vào bếp.
Cô nghe thấy âm thanh Phó Nhất Ngôn đánh đầu người nọ ở phía sau, ”Chú ý chút cho tớ.
”
Mẹ Phó đang dùng đồ bắt kem hình bông hoa trang trí cho bánh kem, Hứa Thanh Hoan thò đầu ra hỏi: ”Dì ơi, dì tự làm bánh ngọt à.
”
Mẹ Phó cười, ”Đúng vậy, cái gì dì cũng biết làm hết.
”
Hứa Thanh Hoan nói mẹ cô biết không nhiều, thường chỉ là việc nhà đồ ăn, thỉnh thoảng ba mẹ bận còn phải mời dì nấu cơm đến nhà làm.
Mẹ Phó nhìn ra sự cẩn thận của Hứa Thanh Hoan, ”Chú của cháu bận việc, cũng không hẳn là bận lắm, chỉ là nhiệt tình thích làm việc, có chút giống lòng nhiệt tình của các nhà khoa học đối với sự nghiệp khoa học, nên trước đây ông ấy luôn lơ là anh con.
”
Hứa Thanh Hoan mở miệng nhưng không biết nên nói gì, có hơi đau lòng cho Phó Nhất Ngôn.
Mẹ Phó đưa đồ bắt kem cho Hứa Thanh Hoan, ”Cháu đến viết lời chúc đi.
”
”Hả? Viết gì đây ạ?”
”Tùy cháu, viết sinh nhật vui vẻ, hoặc là chúc nó sinh nhật 80 tuổi vui vẻ cũng được.
”
”…”
”Chú của cháu bận, nên dì cũng dành nhiều thời gian hơn để ở bên nó, nhưng con nít mà, sao có thể lớn mà không có ba được, nó càng lớn lên thì càng phản nghịch.
” Mẹ Phó quay lại nhìn cửa phòng bếp, không phát hiện Phó Nhất Ngôn mới nhỏ giọng nói, ”Nên đôi khi nó vô cùng hư hỏng, là người hay gây chuyện, còn vì để có được sự chú ý của ba nên mỗi lần trước khi chuyển trường nó đều đánh nhau một trận.
”
Hứa Thanh Hoan nhỏ giọng nói: ”Vì dì muốn chú và anh ấy ở chung nhiều hơn nên mới theo chú đi khắp nơi, anh ấy bị chuyện này làm mất hứng nên mới đánh nhau ạ?”
”Có lẽ nguyên nhân nào cũng có, vì để ba nó chú ý nữa, về phương diện khác thì mấy đứa đó cũng đáng bị đánh lắm.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
”Ba nó thích công việc, ví dụ như hôm nay, sinh nhật con trai, không phải là cuối tuần, vậy mà ông ấy cũng không có thời gian đón sinh nhật với nó, năm trước Bân Bân đến, cũng là trùng hợp đụng phải thời gian ông ấy rảnh nên mới đưa Bân Bân đến ga tàu ấy.
”
Hứa Thanh Hoan không biết nói cái gì cho phải, bèn nhỏ giọng nói: ”Nhất định chú rất yêu anh ấy.
”
”Yêu thì yêu, nhưng lại không thể bầu bạn được.
” Mẹ Phó tiếp tục nói, ”Anh cháu ở trường thì trốn học, cũng không chịu ăn cơm, buổi tối về nhà lại thức đêm thành ra bị đau dạ dày, rồi nó còn mượn cơ hội tạm nghỉ học hai năm, trong thời gian tạm nghỉ học ở nhà cũng không ăn cơm, mỗi ngày cứ thức đêm trong phòng không biết bị sao, dì thấy không ổn nên đi học nấu ăn với đủ loại đầu bếp, hy vọng thằng bé có thể ăn ngon hơn chút.
”
Nói xong mẹ Phó cười vừa tự tin vừa tự hào, ”Trình nấu ăn của dì đạt 5 sao đó, tám món chính không có dì là không nấu được đâu!”
”Oa, thật là lợi hại!”
”Chứ sao nữa.
” Mẹ Phó nói xong lại quay đầu liếc mắt nhìn cửa phòng bếp, cứ như sợ Phó Nhất Ngôn lại đây nghe lén, sau khi chắc chắn không có ai mới tiếp tục nói, ”Sau đó dì mới biết được, nó thức đêm trong phòng là để làm bài, nó hiếu thảo, biết đánh nhau đã không đúng rồi nên ít nhất muốn ở phương diện học tập sẽ không để dì lo lắng.
”
Hứa Thanh Hoan có cảm giác hình tượng của Phó Nhất Ngôn trong lòng cô có hơi biến chuyển, cô càng hiểu anh hơn, thì ra anh là một người con như vậy.
Mẹ Phó lại thở dài, ”Nhưng mà vậy thì có ích gì chứ, trừ bỏ môi trường trưởng thành, có đôi khi nó rất phúc hắc, giống như ba của nó vậy, gien di truyền mà, Ngoan Ngoãn, nếu nó có bắt nạt cháu…”
Hứa Thanh Hoan chớp mắt, ”Dạ?”
”Nếu nó bắt nạt cháu…” Mẹ Phó nói, ”Thì hôn ước của chúng ta cứ bỏ đi, đợi cháu lớn lên, dì sẽ giới thiệu một người ôn nhuận như ngọc, thật tốt…”
Phó Nhất Ngôn lạnh nhạt nói: ”Mẹ.
”
Mẹ Phó kinh ngạc quay đầu lại, ”Con đến lúc nào vậy?!”
”Từ lúc mẹ nói muốn giới thiệu bạn trai cho Ngoan Ngoãn.
”
”…”
Đầu Phó Nhất Ngôn nhìn giữa Hứa Thanh Hoan và mẹ mình, thấy cô viết trên bánh ngọt ”Sinh nhật 80 tuổi vui vẻ”, anh lấy tay quẹt kem lên bên miệng Hứa Thanh Hoan, ”Anh 80 tuổi, vậy em không phải bà già 79 tuổi à?”
Mặt Hứa Thanh Hoan đỏ lên, muốn kêu anh dừng tay, nhưng lại ngại mẹ Phó bên cạnh, đành nhịn xuống.
Khuyết Di lại nhìn cửa bếp, ”Con trai, con và Ngoan Ngoãn…?”
Phó Nhất Ngôn kéo cổ tay Hứa Thanh Hoan ra khỏi phòng bếp, ”Nếu con và Ngoan Ngoãn đã có hôn ước, thì mẹ cũng đừng hòng tìm người khác cho Thanh Hoan nữa.
”
Khuyết Di: ”…”
Ngày này năm trước, là ai nói không cần hôn ước, còn đạp cửa đi ra ngoài???
Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn đi ra ngoài, cô quên mất khóe miệng mình còn dính bơ, nhìn thấy mấy bạn học của anh đang chơi tú lơ khơ thì cũng cũng muốn chơi, thật sự có hơi muốn chơi, cũng muốn hòa nhập vào.
Hứa Thanh Hoan đi qua hỏi: ”Các anh đang chơi gì thế, có thể thêm em không?”
Trong đó có một nam sinh vừa đánh xong, đột nhiên bừng tỉnh, ”A, Chít chít lớn 2! Em là người dùng acc phụ của anh hồi nghỉ đông đúng không? Là em rồi.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Cô quay đầu lại nhìn Phó Nhất Ngôn, Phó Nhất Ngôn cũng nhướng mày nhìn cô, ”Ồ? Em còn từng làm chuyện này hả?”
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Hoan có cảm giác bị người khác vạch trần.
Từ sau khi Hứa Thanh Hoan trở thành bạn gái Phó Nhất Ngôn thì chưa bao giờ vào acc phụ đó nữa, cũng không vào xem nhóm kia, cô cứ tưởng chuyện đó đã im lặng chìm xuống rồi chứ.
Đỗ Bân Bân cười hihi, ”Toang rồi, chuyện đã bị bại lộ.
”
Hứa Thanh Hoan: ”???”
Cậu là phản đồ đúng không???
Phó Nhất Ngôn rũ mắt nhìn Hứa Thanh Hoan, ”Em Ngoan Ngoãn, chuyện này, giải thích một chút chứ?”
Hứa Thanh Hoan ngượng đến đỏ mặt, ”Em, em đi toilet.
”
Hứa Thanh Hoan kích động xoay người chạy, chạy hai bước thì dừng lại, xấu hổ quay đầu lại hỏi, ”Toilet ở phòng nào…”
Phó Nhất Ngôn tiện tay chỉ lên lầu, ”Phòng thứ hai bên trái.
”
Hứa Thanh Hoan vội dùng đùng đùng chạy lên lầu, mở cửa vào phòng thứ hai.
Hả?
Không phải toilet, hình như là phòng Phó Nhất Ngôn.
Hứa Thanh Hoan ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn thấy giường anh, có một cái bàn trước giường, trên giá sách có rất nhiều món quà cô tặng anh.
Cái ba lô ban nãy của cô cũng không biết bị anh cầm lên đây từ khi nào, đang được đặt ở trên bàn máy tính anh.
Phó Nhất Ngôn thật sự rất thích cô…
Mặt Hứa Thanh Hoan bỗng nóng lên, cô vội vàng lấy tay che mặt, nhìn phòng ngủ của anh đến cửa ban công, Thanh Hoan à không được, cảm thấy nóng quá đi mất, cô đẩy cửa ra rồi bụm mặt ngồi xổm ở bên tường ban công.
Không biết qua bao lâu, trên đầu cô vang lên âm thanh mỉm cười, ”Ngoan Ngoãn, đang làm gì thế?”
Hứa Thanh Hoan ngửa đầu, mặt đỏ, mắt đỏ, lổ tai cũng đỏ, ”Anh Kiều Kiều, em sai rồi.
”
”Hửm?”
”Em không nên lén vào nhóm của anh, chuện này là không đúng.
”
Ngừng hai giây, Hứa Thanh Hoan ném nồi, ”Nhưng mà là do Đỗ Bân Bân cho em vào, còn nói cậu ta là trưởng nhóm, nói cậu ta đưa ai vào thì không cần chào hỏi với từng thành viên, còn nói em không cần phải sợ.
”
Hứa Thanh Hoan dùng sức nắm tay, ”Tất cả đều là do Đỗ Bân bân bày ra!”
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu, ”Ồ? Ngoan Ngoãn đang ném nồi à?”
Hứa Thanh Hoan mở miệng nhận sai, ”Không phải, anh Kiều Kiều, em sai rồi, là do em sai, em lén vào nhóm của anh là không đúng.
”
Phó Nhất Ngôn ôn hòa nhã nhặn cười, ”Em Ngoan Ngoãn, em xem anh trai đối xử với em tốt không, chuyện em lừa anh, anh không tức giận tí nào, cũng không trách em đâu.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Cảm giác có âm mưu.
Nhưng hình như lại không có âm mưu.
Phó Nhất Ngôn cùng ngồi xổm ở góc tường ban công với cô, ”Ai kêu anh thích em làm gì.
”
Anh chống má nghiêng đầu nhìn cô, ”Bây giờ em biết anh Kiều kiều có bao nhiêu thích em Ngoan Ngoãn không?”
Hứa Thanh Hoan mãnh liệt che mặt, ”A a a.
”
”Sao vậy?”
”Anh ngọt ngào quá.
”
Phó Nhất Ngôn kéo cô đứng lên, nắm tay cô, ”Chỉ ngọt với em thôi.
Đến đây đi, mở quà nào.
”
Hứa Thanh Hoan lấy quà ra khỏi ba lô, cô vẫn rất tự tin với món quà mình chọn, dùng hai tay đưa cho anh, ”Anh Kiều Kiều sinh nhật vui vẻ! Mỗi ngày đều vui vẻ!”
”Ừm, cảm ơn em, hy vọng đến 80 tuổi anh vẫn còn vui vẻ.
”
”…”
Phó Nhất Ngôn cúi đầu mở quà, vẻ mặt rất nghiêm túc, mở lớp đóng gói bên ngoài ra, lại mở hộp quà.
Mở hộp ra, thứ đầu tiên lộ ra là một tấm thiệp nhỏ.
Hứa Thanh Hoan bỗng nhiên điên lên, lập tức cướp mắt lấy cái thiệp kia, ”Anh, anh xem quà trước đi.
”
Quà là một chiếc đồng hồ, rất thích hợp với Phó Nhất Ngôn.
Phó Nhất Ngôn lại cảm thấy hứng thú với tấm thiệp trong tay cô hơn, bàn tay vươn đến chỗ cô, Hứa Thanh Hoan nóng nảy, ”Anh đừng lấy, đợi em đi rồi anh hãy xem nha.
”
Phó Nhất Ngôn cười, ”Không, bây giờ anh sẽ xem.
”
Hứa Thanh Hoan gấp đến nỗi lui từng bước về phía sau, lui đến cửa ban công, phía trước là Phó Nhất Ngôn, phía sau là cửa ban công cô không mở ra được, không có chổ để trốn.
Hứa Thanh Hoan đột nhiên cái khó ló cái khôn, cô kéo áo ra, bỏ thiệp vào trong áo.
Cô đắc ý chống nạnh, ”Hừ, không lấy được đâu!”
Phó Nhất Ngôn: ”…”
Bây giờ Hứa Thanh Hoan cực kỳ đáng yêu, hai tay Phó Nhất Ngôn luồn vào cái lổ nhỏ khi cô chống nạnh, ôm eo cô, ”Có phải là viết thích anh không?”
Hứa Thanh Hoan có cảm giác xung quanh eo mình nóng lên, bị anh dựa vào gần quá, đến thở cũng ngừng lại, căng thẳng nuốt nước miếng.
Cô liên tục cào tóc: ”Em không có.
”
Phó Nhất Ngôn cười nói: ”Quay đầu lại, nhìn anh.
”
Hứa Thanh Hoan không quay đầu lại.
Phó Nhất Ngôn nói: ”Muốn anh hôn em?”
Mắt Hứa Thanh Hoan đảo một vòng, mở rất to, ”Anh là lưu manh à!”
Phó Nhất Ngôn nhíu mày, ”Sao tưa lưỡi của em lại trắng thế, gần đây không thoải mái à?”
Hứa Thanh Hoan không biết sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy, ”Hả? Không có mà, à, hôm đó uống rượu xong có hơi đau đầu tí.
”
”Há miệng, để anh xem xem.
”
Hứa Thanh Hoan lập tức há miệng cho anh xem lưỡi.
Nhưng mà cô vừa há miệng, Phó Nhất Ngôn liền hôn đến.
Tay anh khẽ niết cằm cô, một tay đè gáy cô lại, không để cô tránh né, từ hôn cạn đến hôn sâu, từ môi đến lưỡi, Phó Nhất Ngôn hôn vừa dịu dàng vừa đầy tình cảm.
Kem bên miệng cô cũng bị anh hôn sạch sẽ.
Hứa Thanh Hoan quên cả hô hấp, không biết đôi mắt mở to từ bao giờ đã đóng lại, hàng mi dài chớp chớp, hai tay vô thức ôm lấy anh.
Phó Nhất Ngôn cảm nhận được cô đang hết hơi, bèn buông ra một chút, ”Dùng mũi thở.
”
Mặt Hứa Thanh Hoan đỏ lên, nhắm mắt cúi đầu, ”Không, không, không hôn.
”
Phó Nhất Ngôn đẩy cằm để cô ngẩng đầu, hơi thở của anh cũng không ổn, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng trầm đi, ”Em Ngoan Ngoãn, đây là nụ hôn đầu tiên của anh Kiều Kiều, nếu anh làm không tốt thì mong em thông cảm nhé.
”
Hai gò má Hứa Thanh Hoan lộ lúm đồng tiền, ”Trên giấy, em viết em thích anh, là loại thích rất thích.
”
Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Anh biết, anh cũng thích em, là loại thích rất thích.
”
Anh lại cúi đầu hôn.
Không biết qua lâu xong, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, mẹ Phó đứng ở cửa trợn mắt há mồm.
Hứa Thanh Hoan xấu hổ ”A” một tiếng, trốn ra sau lưng Phó Nhất Ngôn.
Phó Nhất Ngôn bình tĩnh ôm lấy Hứa Thanh Hoan bị anh hôn đến môi sưng lên, mặt ửng đỏ:
”Mẹ, một lần nữa giới thiệu, đây là vị hôn thê có hôn ước với con, cô ấy tên Hứa Thanh Hoan.
Một lời vui vẻ, quá hợp đúng không?”
Mẹ Phó: ”………………………………….
.
”
…
Chuyện Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn ”yêu sớm” ngoài ý muốn bị đưa ra ánh sáng, lời hứa hẹn đưa hai đứa nhỏ đi ăn cơm của mẹ Hứa Thanh Hoan và mẹ Phó Nhất Ngôn cuối cùng sau một năm cũng được tiến hành.
Ngày hai nhà gặp mặt, dưới sự ép buộc của mẹ mình, Hứa Thanh Hoan mặc bộ váy sáng màu vô cùng thục nữ, tóc đuôi ngựa bình thường biến thành kiểu cột một nửa, còn lại ở dưới áo choàng, còn mang đôi giày da màu trắng cũng thục nữ không kém.
Tiểu thục nữ Hứa Thanh Hoan trong chiếc xe đến quán Tây, bị mẹ kéo lại cùng seflie.
Mẹ Hứa chụp xong thì chỉnh sửa, thêm vào hai cái lổ tai thỏ và má hồng trên mặt hai người.
Hứa Thanh Hoan nghiêng đầu nhìn môt lúc lâu, không nhịn được, đi qua nói: ”Mẹ cũng thêm cho con một cái má hồng đi? Con còn muốn kính gọng tròn nữa, cho… thêm hai chòm râu nữa, ha ha ha, dừng, đừng để râu lên mũi con… Con đây con đây, gửi qua cho con đi.
”
Hứa Thanh Hoan seflie cả một đường, khi xuống xe, cô nghe thấy ba oán giận, ”Sao không ai rủ tôi chụp ảnh vậy.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Trước cửa phòng ăn, Hứa Thanh Hoan nhận được điện thoại của chú nhỏ.
Hứa Nhàn Nguyệt nói: ”Ngoan Ngoãn, còn giận chú nhỏ à?”
Hứa Thanh Hoan gật đầu, ”Đúng vậy.
”
”Cháu giận mà mỗi lần đều nhận bao lì xì chú gửi hả?”
Hứa Thanh Hoan nói rất đương nhiên, ”Có lì xì thì sao lại không nhận?”
Hứa Nhàn Nguyệt: ”…”
Hứa Thanh Hoan nghĩ nghĩ, bỗng nghiêm túc nói: ”Chú nhỏ, chừng nào chú đưa được thím nhỏ về thì khi ấy cháu sẽ tha thứ cho chú.
”
Hứa Nhàn Nguyệt: ”…”
Chuyện này quá khó rồi.
…
Ở đại sảnh nhà hàng cơm Tây, Phó Nhất Ngôn và ba mẹ anh đã sớm đến.
Cả nhà Hứa Thanh Hoan bước lên lầu hai.
Hứa Thanh Hoan vừa lên lầu hai, liếc mắt đã thấy Phó Nhất Ngôn ngồi ở giữa bàn.
Phó Nhất Ngôn cũng vừa liếc mắt đã thấy Hứa Thanh Hoan.
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu cười nhìn tiểu khả ái kia đi về phía anh, nhíu mày, lịch sự nhã nhặn, lại có chút cảm giác bại hoại hư hỏng.
Hứa Thanh Hoan nắm tay mẹ, lén cười với Phó Nhất Ngôn, cười đến xuất hiện lúm đồng tiền, cười thẹn thùng vui vẻ.
Mẹ Phó bỗng nhiên đứng dậy, hưng phấn ngoắc tay, ”Ngoan Ngoãn mau đến đây, chú dì đang nhắc đến chuyện trước đây cháu và anh trai chơi với nhau này!”
”…”
Hoàn chính văn.
.