Tiểu Khả Ái Cắn Tôi

Chương 41: 41: Cào Trúng Một Người Bạn Trai





Edit: Hinh
Cuối tuần, Hứa Thanh Hoan không thèm chờ ba lái xe đến đón, vừa đi ra khỏi trường lập tức gọi xe về nhà.
Học kỳ hai này, mẹ không cho cô đem điện thoại đến trường, để ở ký túc xá cũng không được, Hứa Thanh Hoan về đến nhà liền vội vàng ôm mẹ Hứa hai giây, sau đó muốn quay về phòng tìm điện thoại.
Mẹ Hứa ôm con gái bảo bối không đủ, oán giận nói: ”Ngoan Ngoãn, con không nhớ mẹ sao?”
Hứa Thanh Hoan mở cửa đi ra, một lần nữa ôm lấy mẹ, ”Nhớ lắm nha.”
Lần này cô ôm tận hai phút, làm nũng rồi còn sờ loạn.
Mẹ Hứa bị sờ đến phiền, đẩy cô cũng đẩy không ra, nên nâng tay nhéo lổ tai cô, ”Được rồi được rồi, đi chơi điện thoại đi.”
”… Coi kìa, còn không bằng ôm hai giây.”
Hứa Thanh Hoan nói thầm quay về phòng, đụng vào điện thoại lại vui vẻ.
Cô tì cằm vào gối đầu cười hì hì, nhịn một tuần rồi nên đang rất vội vã muốn chia vẻ chuyện vui với anh Kiều Kiều.
Ngoan Ngoãn: ”Anh Kiều Kiều!!! Anh có ở đó không!!! Anh ơi anh ơi!!!”
Kiều Kiều: ”Ừm, có ở.”
Ngoan Ngoãn: ”A a a thật vui vẻ!!! Không biết nên chia sẻ với ai, có thể chia sẻ với anh không!!”
Kiều Kiều: ”Được, yêu rồi hả?”
Ngoan Ngoãn: ”Vẫn chưa yêu! Nhưng mà nắm tay rồi!!! Lần đầu tiên bị con trai nắm tay luôn a a a thật vui vẻ!!!”
Kiều Kiều: ”[Che miệng cười trộm].”
Ngoan Ngoãn: ”[Thẹn thùng].”
Thẹn thùng của Hứa Thanh Hoan bay lên đến mặt, hai má đỏ bừng gõ chữ, ”Anh ơi, anh từng nắm tay người mình thích chưa? Lúc em bị cậu ấy nắm tay, trong lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi.”
Kiều Kiều: ”Từng nắm rồi, cũng ra rất nhiều mồ hôi, lổ tai cũng rất đỏ rất nóng.”
Ngoan Ngoãn: ”Oa, anh trong sáng ghê!”
Kiều Kiều: ”… Cũng không trong sáng lắm, thật ra rất muốn nắm tay cậu ấy trên lớp, nhưng lại sợ cậu ấy tức giận.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh và người mình thích ngồi cùng bàn ạ??”
Kiều Kiều: ”Ừm, đúng vậy, rất tiện để anh nhìn cậu ấy [Che miệng cười trộm].”
Ngoan Ngoan: ”A a a em cũng vậy! Quả nhiên ngồi cùng bàn rất dễ nảy sinh tình cảm nhỉ!”
Kiều Kiều: ”Anh là trước khi trở thành bạn cùng bạn của cậu ấy đã thích cậu ấy rồi.”
Ngoan Ngoãn: ”Mỗi lần nói chuyện phiếm với anh, đều cảm thấy anh thật lãng mạn QwQ.”
Kiều Kiều: ”Thích một người, vốn đã là một chuyện rất lãng mạn rồi.”
Ngoan Ngoãn: ”Đúng!!!”
Hứa Thanh Hoan có hơi tò mò, ”Anh ơi, người anh thích là kiểu thế nào vậy? Có thể nói chút không?”
Kiều Kiều: ”Rất đáng yêu.

Lúc tức giận đáng yêu, lúc xấu hổ đáng yêu, lúc ngẩn người đáng yêu, khi cười rộ lên thì càng đáng yêu, nói chung là rất muốn hôn cậu ấy.”
Ngoan Ngoãn: ”Oa, đây là cái tình yêu thần tiên gì vậy!!”
Kiều Kiều: ”Em thì sao, người em thích là kiểu thế nào?”
Ngoan Ngoãn: ”Rất đẹp trai, rất xấu xa, cũng rất vĩ đại.


Mỗi ngày chỉ ngủ nhưng vẫn có thể thi tốt hơn em QAQ.

Có đôi khi chọc em tức đến nỗi muốn đánh cậu ta, nhưng khi thấy trong mắt cậu ấy toàn là em, em liền vừa xấu hổ vừa vui vẻ, anh có biết loại cảm giác vui vẻ như bọt bong bóng không.

A a a nói tới làm ngại ghê (*/ω*).”
Kiều Kiều: ”Xem ra gần đây tâm trạng rất tốt.”
Ngoan Ngoãn: ”Tâm trạng siêu cấp vui vẻ! Buổi tối lúc ngủ ở ký túc xá thường không nhịn được cười ngây ngô.”
Hứa Thanh Hoan nhắn tin rồi bắt đầu lăn lộn trên giường, cười hi hi đầy ngây ngô, cô phải cắn gối đầu mới làm tiếng cười không phát ra quá lớn.
Ngoan Ngoãn: ”Hu hu hu anh ơi! Thích một người, người đó cũng thích mình, thật sự là ngọt ngào quá!!”
Kiều Kiều: ”Anh cũng vậy.”
Hiện tại Hứa Thanh Hoan siêu cấp thích anh Kiều Kiều này, bởi vì đều có người mình thích, hơn nữa tốc độ phát triển cũng đều giống nhau, chủ đề nói chuyện rất nhiều, anh ấy còn không ngại cô ồn ào ầm ĩ, đúng là một anh trai thật dịu dàng lãng mạn.
Hứa Thanh Hoan thậm chí còn nghĩ nếu cô có anh trai ruột, anh ấy cũng sẽ không tốt bằng anh Kiều Kiều.
Ba Hứa tan tầm trở về nhà, Hứa Thanh Hoan ăn cơm với ba mẹ, sau khi cơm nước xong, cô lại lên giường tiếp tục tán gẫu với anh Kiều Kiều.
Ngại không dám tán gẫu với Phó Nhất Ngôn, cũng không thể không biết xấu hổ tán gẫu với Lâm Miểu, nên từng giờ từng phút Hứa Thanh Hoan đều nhớ đến anh Kiều Kiều.
Ngoan Ngoãn: ”Anh ơi, ngày mai có một bộ phim mới công chiếu, anh với bạn cùng bàn có đi xem không?”
Kiều Kiều: ”Bộ nào?”
Hứa Thanh Hoan vào app chiếu phim rạp của mình, chụp ảnh màn hình gửi qua.
Ngoan Ngoãn: ”Có điều bạn cùng bàn chưa chắc sẽ rủ em đi xem phim nữa QwQ.”
Ngoan Ngoãn: ”Cậu ấy còn chưa từng tỏ tình, cũng không nói muốn em đồng ý làm bạn gái cậu ấy này nọ, em hoàn toàn không biết được suy nghĩ của cậu ấy QwQ.”
Kiều Kiều: ”Chắc do cậu ta lần đầu tiên thích con gái chăng? Có lẽ không hiểu tâm tư con gái lắm, Ngoan Ngoãn đừng giận cậu ta.”
Hứa Thanh Hoan nhìn ”cậu ta” đầy màn hình, đột nhiên có cảm giác không thích hợp lắm, đối tượng của cô không phải con gái à?
Má ơi, mong đừng bị anh Kiều Kiều nhìn ra nhé.
Hứa Thanh Hoan luống cuống tay chân gõ chữ, ”Cậu ấy cũng là con gái mà, sao có thể không biết tâm tư con gái được!”
Kiều Kiều: ”Vậy Ngoan Ngoãn càng phải thông cảm hơn QwQ.”
Anh ấy nói thế, ơ, hình như cũng không đúng lắm.
Hứa Thanh Hoan sắp bị kế hoạch của mình làm chóng mặt rồi, cô sợ nhiều lời sai nhiều, cũng không dám quấn quýt lấy đề tài này nữa, ”Anh ơi, em đi làm bài đây.”
Kiều Kiều: ”Ừm, anh cũng đi làm bài.”
Hứa Thanh Hoan không đi làm bài, mà là ghé vào giường xem vòng bạn bè của Phó Nhất Ngôn, anh mới đăng một trạng thái mới, là một hình anime…
Bóng dáng nam sinh và nữ sinh nắm tay nhau…

Lá gan cũng lớn quá đi.
Không sợ bị thầy giáo kêu đi nói chuyện à QAQ.
Người like đều là bạn học, Trần Tất Thắng trực tiếp hỏi anh là tình huống gì đây, anh trả lời — Lấy học tập làm trọng, không có tình huống gì cả.

Sao anh có thể tim không thẹn mà trả lời mọi người như vậy chứ.
Hứa Thanh Hoan nhìn nhìn, bất giác cảm thấy tấm ảnh này rất đẹp, liền yên lặng nhấn vào hình ảnh, lưu vào album ảnh nơi chốn trên điện thoại.


Mặt trời đã lên cao, Hứa Thanh Hoan lười biếng ngủ nướng.
Ba mẹ sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nên sáng sớm nói chuyện, nấu cơm đều rất nhỏ, cô ngủ thẳng giấc đến 10 giờ mới tỉnh.
Tỉnh xong thì xem điện thoại.
Phó Nhất Ngôn gửi đến hai tin nhắn, nhắn vào 8 giờ sáng.
Cô đeo tai nghe điện thoại nghe tin nhắn, giọng nói hình như là anh vừa tỉnh ngủ liền gửi qua, giọng vẫn còn khàn.
”Tỉnh chưa?”
”Hôm nay có thể trích hai tiếng ra ngoài không?”
Vừa sáng sớm, Hứa Thanh Hoan tỉnh lại đã bắt đầu cười ngây ngô.
Cắn chăn trả lời bằng chữ, ”Tớ vừa mới tỉnh.”
”Trích hai tiếng làm gì?”
Phó Nhất Ngôn lập tức trả lời, ”Chiều một chút mời cậu đi xem phim.

Tại rạp chiếu phim gần nhà cậu, 12 giờ rưỡi tớ qua đón cậu?”
Hứa Thanh Hoan không có thói quen được anh đón, cũng sợ bị ba mẹ nhìn thấy.
Hứa Thanh Hoan: ”Chiều một chút ok! Nhưng mà đừng đón tớ, tớ tự đi là được.”
Phó Nhất Ngôn đôi khi rất bá đạo, Hứa Thanh Hoan lại nhấn mạnh thêm một câu, ”Nếu không tớ sẽ không đi!!!”
Phó Nhất Ngôn cười khẽ nói: ”Được, nghe lời cậu.”
Hứa Thanh Hoan dựa vào việc mình là học bá, sắp thi vào đại học cũng không sao, còn có thể trích thời gian đi xem phim, tất cả đều dựa vào hiệu suất làm bài tập của chú nhỏ cho cô.
Hiệu suất cao, dư thời gian thả lỏng, cũng hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi.
Vì thế nên giữa trưa ăn cơm khi nói dối với ba mẹ, cũng hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi, miệng vừa ăn vừa nói: ”Ba mẹ, chiều nay con đến nhà Lâm Miểu làm bài nhé.”
Ba Hứa quan tâm cô, ”Chủ nhật thì thả lỏng ở nhà đi, còn đến nhà Lâm Miểu làm bài nữa à, Ngoan Ngoãn có mệt không?”
”Không mệt lắm đâu, làm bài khiến con rất vui!”
Mẹ Hứa xoa đầu cô, yêu thương nói: ”Ngoan Ngoãn thật ngoan.”
Hứa Thanh Hoan chớp mắt gật đầu, ”Nên mới gọi con là Ngoan Ngoãn đó.”
Mẹ Hứa yêu thương xong rồi, lại mở miệng lải nhải, ”Làm bài nhưng cũng nhớ coi lại mấy định lý đó, các con cứ nói loa qua đại ý trong bài làm thôi, nhưng thật chất định lý lại chẳng nhớ chính xác.

Ví dụ như định nghĩa phạm vi ấy, khi làm bài thì thiếu tay thiếu chân nói quên mất, nhưng thật ra là do nền móng không vững chắc, tham khảo đề bài ở các địa điểm khi khác nhau, bọn con…”
Trong đầu Hứa Thanh Hoan đang suy nghĩ đi xem phim có coi là hẹn hò không?
Đồng thời lại dùng vẻ mặt chân thành phụ họa mẹ mình, ”Đúng, mẹ, mẹ nói thật chính xác, không hổ là giáo viên vĩ đại mà!”

Hứa Thanh Hoan nhìn quà sinh nhật Phó Nhất Ngôn tặng cô, mở ra ngửi thử nước hoa, thơm quá.
Muốn thơm ngát, lại có hơi xấu hổ.
Màu son cũng đẹp nữa, bên ngoài màu trắng.
Muốn tô, nhưng cũng hơi ngại.

Hơn nữa ba mẹ sẽ ngửi được nhìn thấy mất.
Hu hu hu lớn nhanh một chút thì hay rồi.
Nhưng mà Hứa Thanh Hoan vẫn ngồi trước bàn học của cô, dùng ngón trỏ đè xịt nước hoa xuống, phun lên cổ tay chút chút.
Cô nâng cổ tay lên ngửi thử, mùi rất nhạt rất nhạt, nếu không kề sát sẽ không ngửi thấy, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy hoàn hảo.
Ra khỏi cửa không cần mặc đồng phục, nhưng mà mẹ ở trong phòng khách, cô không thể cố ý ăn diện quá, nghĩ nghĩ, vẫn là không bị mẹ phát hiện quan trọng hơn.
Cô sẽ không mặc váy, Phó Nhất Ngôn cũng sẽ không cảm thấy cô ngại đâu nhỉ.
Cô mặc một bộ đồ vận động, lưng đeo ba lô, hai tay cầm sách vở và đề bài, ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi qua phòng khách, tim Hứa Thanh Hoan đập nhanh đến nỗi suýt nữa đã bước đều chân đều tay.
Đột nhiên nghe thấy mẹ cô kêu, ”Ngoan Ngoãn.”
Mặt Hứa Thanh Hoan có hơi cứng lại, ”Dạ?”
”Mẹ mới mua cho con đôi giày trắng ấy, con mang giày mới đi đi, đôi hôm trước con mang mẹ vẫn chưa chà nữa.”
Mẹ ruột QAQ.

Hứa Thanh Hoan bước trên đôi giày trắng mới, đến rạp chiếu phim lúc 1 giờ 50 phút.
Sau khi lên lầu bốn, liền thấy Phó Nhất Ngôn đứng ở bên cạnh quầy bán vé.
Áo sơ mi trắng, cao cao gầy gầy, cao lớn thẳng tắp, đeo kính gọng vàng, đang cúi đầu quét mã trong điện thoại, sườn mặt là loại đẹp trai kiểu năm tháng tĩnh lặng.
Mặt Hứa Thanh Hoan lại hơi đỏ lên, mối tình đầu năm 18 tuổi, có khi bị bệnh tim mất.
Phó Nhất Ngôn dường như cảm giác được có ánh nhìn chăm chú bên phải mình, anh chớp mắt ngẩng đầu, ”Còn chưa tỉnh ngủ à?”
”Đúng vậy, chưa tỉnh ngủ nữa.”
Hứa Thanh Hoan khẩu thị tâm phi, ”Cậu mà không gọi tớ ra, tớ sẽ đang ngủ trưa ở nhà.”
Phó Nhất Ngôn hơi đăm chiêu, ”Được được, tớ sai.”
Rồi lại nói: ”Vậy lần sau tớ hẹn cậu buổi tối nhé?”
”…”
Phó vương bát đản.
Tay Phó Nhất Ngôn cầm hai vé xem phim, nghiêng đầu đánh giá cuốn sách trong tay Hứa Thanh Hoan, đôi giày trắng mới tinh dưới chân, vòng tay mơ hồ lộ ra ở cổ tay, còn có bộ dáng căm phẫn mắng người của cô.
Anh dừng hai giây, cúi người ngang tầm mắt với cô, ”Lần này đúng là do tớ lo lắng không chu toàn, chủ yếu là do thời gian khác đều bận rồi, thật sự không phải cố ý quấy rầy cậu ngủ trưa.”
Hứa Thanh Hoan bị lời giải thích nghiêm túc của anh làm ngại ngùng, liên tục cào tóc nhỏ giọng nói: ”Thật ra, cũng không có gì.”
Phó Nhất Ngôn cười khẽ vỗ vỗ cuốn sách trong lòng ngực cô, cứ như đang vỗ đầu cô, ”Đáng yêu thế, thật muốn ôm cậu.”
Không đợi mặt Hứa Thanh Hoan đỏ lên, anh đã lấy đi cuốn sách trong lòng cô, ôm vào ngực, ngẩng đầu nói: ”Ừm, đi thôi.”
”…”
Phim này là một phim về tội phạm khủng bố ở Hoa Kỳ, trong nước rất hiếm khi có loại phim chiếu rạp thế này, nên người trong rạp rất nhiều.
Phó Nhất Ngôn chọn chỗ ngồi ở hàng sau, hai bên cạnh đều có người.
Nhạc nền phim rất có bầu không khí, Hứa Thanh Hoan nghe đến lổ tai run lên, sau gáy như có gió thổi.
Sách đã gửi vào tủ đồ, hai tay Hứa Thanh Hoan cầm bắp rang bơ, xung quanh thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu ngắn ngủi theo phản xạ của cô gái nào đó, Hứa Thanh Hoan lại xem rất im lặng, không ầm ĩ.
Tất cả là do — Hễ cảm thấy sắp đến đoạn kinh dị, cô liền nhắm chặt hai mắt.
Xem đứt quãng, bỏ qua mấy tình tiết, cũng không rõ trước đó xảy ra chuyện gì.
Cô nhịn rồi nhịn, không nhịn được nữa, bèn quay đầu lại xem Phó Nhất Ngôn, “Không phải cậu đang sợ chứ?”
Phó Nhất Ngôn cong môi, “Ừm, sợ.”
Hứa Thanh Hoan nâng tay dựa ghế vịn lên, nhích lại bên người anh, “Cậu đừng sợ, mấy cái này không doạ người gì cả.”
“Vậy làm sao bây giờ, tớ sắp bị doạ chết rồi.”
“Lá gan của cậu cũng quá nhỏ… Rồi!”
Vừa vặn trên màn hình đột nhiên xuất hiện mặt của ai đó, doạ cô nhảy dựng lên, chữ “Rồi” lập tức cao hơn mấy quãng.

Có hơi xấu hổ.
Hứa Thanh Hoan gãi gãi mũi, kiên trì nói, “Sợ thì, cậu, cậu nhắm mắt lại đi.”
“Nhưng mà nhắm mắt, hình như cũng vô ích.”
“Thế… Tớ cũng không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.”
Hứa Thanh Hoan bây giờ thật sự không biết nên làm thế nào, đã tốn tiền còn không biết tình tiết phim, cái gì cũng tức QAQ.
Đột nhiên hộp bắp trong tay cô bị người ta lấy đi, tay phải của cô từng chút bị người ta cầm lấy, mười ngón tay đan xen nhau, đặt lên trên đùi anh.
Phó Nhất Ngôn không nói gì cả, chỉ nắm tay cô, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ mu bàn tay.
Bả vai Hứa Thanh Hoan dần dần trĩu xuống, nghe thấy anh nói: “Nhắm mắt cũng vô dụng, cái này còn hợp lý hơn.”
Trong nháy mắt cô liền nghĩ, thế tại sao anh không đặt đầu cô lên vai anh chứ.
Cô liền thuận thế tựa vào vai anh.
Không không, ý tưởng này rất xấu hổ.
Ngừng lại.
Sau khi yên tĩnh lại, cô cảm giác Phó Nhất Ngôn thỉnh thoảng lại kích thích tay cô, dường như anh rất thích cái lắc tay.
90 phút xem phim cuối cùng cũng kết thúc, con gái trong rạp đều đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phần sau Hứa Thanh Hoan xem đến đã nghiền, bởi vì có Phó Nhất Ngôn bên cạnh nên thật sự không quá đáng sợ nữa.
Hứa Thanh Hoan vừa lòng đứng lên, thầm nghĩ bộ phim này khi về có thể đánh giá 4 sao, cũng không tệ lắm.
Nhưng tay cô đột nhiên bị anh dùng lực kéo trở về, lại đặt mông ngồi trên ghế.
Cô kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”
“Chân đã tê rần rồi, đợi lát nữa hẳn đi.”
“… Ồ.”
Mọi người phía trước phía sau đều đi hết rồi, chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ, và người lao công đi vào dọn dẹp vệ sinh.
Hứa Thanh Hoan hỏi: “Chân cậu còn tê không?”
“Không tê nữa.”
“Vậy đi thôi.”
“Chờ một chút.”
Lúc này Phó Nhất Ngôn mới buông tay cô ra, lấy từ trong túi ra hai tấm thẻ cào sạch sẽ chỉnh tề, rồi lại đưa cô một đồng tiền xu, nghiêng đầu nhìn cô, “Cảm giác bây giờ sẽ có vận khí tốt, cậu cào giúp tớ một chút đi?”
Hứa Thanh Hoan thấy thẻ cào liền vui vẻ, Cẩm Lý nhập người, lập tức nhận tiền xu bắt đầu cào.
Hứa Thanh Hoan lẩm bẩm, “Trúng mèo, trúng chó, trúng trúng trúng!”
Phó Nhất Ngôn phối hợp với cô, “Trúng trúng trúng.”
“Trúng cây xoài, trúng cây cam, trúng trúng trúng!”
Phó Nhất Ngôn mỉm cười nhìn cô.
Sau khi Hứa Thanh Hoan cào mấy ô, đột nhiên dừng lại.
Ở trên của ô ở giữa cô mới cào xong, có một hàng chữ rất nhỏ—
“Chúc mừng tiểu thư Cẩm Lý.”
Hứa Thanh Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, “Đổi rồi?”
Phó Nhất Ngôn gật đầu, “Hình như là vậy.”
Hứa Thanh Hoan tiếp tục cào, khuôn mặt cô dưới ngọn đèn mờ ảo của rạp chiếu phim, từ từ, dần dần đỏ lên.
Lại là một hàng chữ nhỏ—
“Cào trúng một người bạn trai.”
— Chúc mừng tiểu thư Cẩm Lý, cào trúng một người bạn trai.
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu cười, trong trọng nói có một chút căng thẳng không dễ phát hiện, “Tiểu thư Cẩm Lý, cô có muốn lấy vật phẩm luôn không?”.