"Chuyện hotsearch, tôi đã cho người tháo xuống rồi"
Cao Thần day day trán nhìn sang Thời Khanh.
Thời Khanh gật đầu một cái nhưng không đáp.
"Bàn về chuyện ra nước ngoài thực tập đi"
Bỗng nhiên Thời Khanh nhớ lại dáng vẻ khóc đến đau lòng của Ngôn Án, nhớ là cảnh cô khóc lóc cầu xin mình đừng vì cô mà bỏ dở sự nghiệp.
Cao Thần"???"
Nghe được lời chủ động này của Thời Khanh, Cao Thần có chút bất ngờ nhưng lập tức bình tĩnh lại ngay.
"Đây, hơn một tháng nữa công ty chúng ta sẽ có một chuyến cử thành viên đến Hàn Quốc thực tập.
Thời gian là 3 năm.
Anh xem thử.
Nếu được thì kí tên ở đây"
Cao Thần đứng dậy đi đến bàn làm việc lấy ra một sấp hồ sơ đưa cho Thời Khanh.
Thời Khanh nhận lấy đọc sơ qua nội dung rồi lấy viết kí tên vào.
Cao Thần nhướng mài nhìn hành động dứt khoát của Thời Khanh.
"Khanh ca, anh suy nghĩ kĩ rồi chứ?"
Cao Thần muốn chắc chắn lại lần nữa lên thấp giọng hỏi.
"Rồi"
Thời Khanh cất bút đáp một câu.
"Còn hơn một tháng, thời gian này tôi sẽ cố gắng giảm bớt công việc ở công ty cho anh"
Cao Thần biết Thời Khanh sắp đi, người buồn nhất sẽ là Ngôn Án nên muốn để anh có nhiều thời gian ở với Ngôn Án hơn.
Thời Khanh gật đầu, nói vài câu với Cao Thần xong thì anh rời đi.
Vừa ra khỏi cửa thì gặp Mặc Đình và Phong Tịch đang đi tới.
"Yo, lâu quá không gặp, vẫn khoẻ chứ?"
Phong Tịch vẫy tay với Thời Khanh chào hỏi.
"Khoẻ"
Thời Khanh nhìn sang Mặc Đình đáp một câu.
"Có việc bận, đi trước nhé"
Thời Khanh vỗ vai Mặc Đình một cái rồi bước đi.
Phong Tịch quay đầu nhìn theo bóng lưng của Thời Khanh rời đi, có chút suy tư.
Mặc Đình nhanh chóng kéo tay cô rời đi.
"Nhìn cái gì?"
"Hình như cậu ta đang buồn"
Phong Tịch nhún vai trả lời.
"Vào trong đi"
Mặc Đình không để tâm đ ến lời nói của Phong Tịch.
Anh mở cửa phòng Cao Thần rồi quay đầu nói với cô một câu.
Phong Tịch mím môi nhanh chân bước vào.
"Ngồi đi"
Cao Thần hất cằm về sofa.
"Bộ phim lần trước hai người hợp tác đã khiến khán giả vô cùng yêu thích.
Đây là kịch bản của nhiều nhà làm phim gửi tới mời hai người về đóng chung.
Cứ từ từ lựa chọn"
Cao Thần đẩy một chồng giấy cao đến trước mặt Mặc Đình và Phong Tịch.
Phong Tịch ngơ ra tại chổ.
Mặc Đình thì vẫn giữ nguyên biểu cảm cũ, chỉ là ánh mắt anh có chút thay đổi.
"Lần trước đã đóng một bộ hiện đại, tiếp đến chọn một bộ cổ trang đi"
Cao Thần không để ý đến biểu cảm của cả hai mà lần nữa đưa ra ý kiến của mình.
...
Lúc Thời Khanh trở về, Ngôn Án đang ngồi ngoan ngoãn trên bàn của mình để vẽ.
Anh mở cửa đứng tựa vào tường quan sát bạn gái của mình thật lâu.
Ba năm, một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài nhưng đối với Thời Khanh chắc chắn sẽ khiến anh rất khó chịu.
"Khụ khụ..."
Tiếng ho của Ngôn Án vang lên kéo tâm trí Thời Khanh quay lại.
Anh nghe tiếng cô ho thì nhanh chóng tiến tới đưa tay vuốt vuốt nhẹ sau lưng cô.
"Không khoẻ sao?"
Thời Khanh cúi đầu hỏi thăm bạn gái mình.
Ngôn Án khịt khịt mũi lắc đầu.
"Chắc là cảm nhẹ rồi"
"Ngồi ở đây, anh ra ngoài nấu cho em một cốc trà gừng"
Thời Khanh đưa tay xoa đầu Ngôn Án rồi quay người ra khỏi phòng.
Đáng lẽ tối nay cô và anh trở về nhà cũ ăn cơm cùng ba mẹ Thời nhưng Thời Khanh gọi đến bảo Ngôn Án không khoẻ nên không tới được.
Thế là ba mẹ Thời Khanh sang hẳn nhà cả hai mang đồ ăn đến thăm Ngôn Án.
"Con gái, không khoẻ chổ nào?"
Bà An Cẩn vừa vào nhà liền đi thẳng đến chổ Ngôn Án cầm tay cô kiểm tra, sau đó lại đưa tay sờ trán đo nhiệt độ.
"Cháu không sao ạ, cảm nhẹ một chút thôi"
Ngôn Án mỉm cười, ngoan ngoãn trả lời.
"Bác có đem đồ ăn đến, toàn là đồ tẩm bổ, ăn nhiều chút nhé"
An Cẩn gật gật đầu, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ngôn Án vài cái.
"Thằng nhóc tiểu Khanh, mang đồ ăn ra đây"
Bà An Cẩn hướng mắt về phía Ngôn Án ra lệnh.
Thời Khanh chớp mắt một cái rồi quay người rời đi làm nhiệm vụ.
Ông Thời Sâm từ lúc đến tới giờ vẫn ngồi trên sofa đối diện mẹ con An Cẩn và Ngôn Án không nói lời gì.
Ông đang quan sát khung cảnh và cách bài trí trong căn nhà này.
Nhà này có cách bài trí không khác nhà họ là bao, thậm chí còn cổ điển hơn.
Bỗng nhiên ông lia mắt tới một bức ảnh gia đình treo trên tường.
Là hình của ba mẹ Ngôn chụp với Ngôn Án lúc còn sống.
Nhìn đến đây, ánh mắt ông dịu đi lại vài phần, bỗng nhiên ông cảm thấy xót thương chô cô nhóc ngồi trước mặt mình.
Đã từng nghe Thời Khanh kể qua phong phanh về cuộc sống trước kia của cô bé Ngôn Án nhưng chắc hẳn nó còn tệ hơn.
"Anh à, nhìn cái gì vậy? Mau vào trong giúp thằng nhóc đó đi"
An Cẩn thấy chồng mình im lặng thì nhỏ giọng nhắc nhở.
"Bác trai cứ ngồi với bác gái đi ạ.
Cháu vào trong giúp anh ấy là được"
Ngôn Án nhanh chóng ngăn cản, cô nói xong liền quay người chạy vào bếp..