Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng

Chương 66: 66: Phiền Lòng





"Xán Xán"
Thời Khanh hiện tại còn sợ hãi hơn Ngôn Án, anh cứ liên tục xoa xoa lưng và gọi tên cô.
Ngôn Án dụi mặt vào lồng ngực Thời Khanh hít lấy mùi thơm cơ thể quen thuộc của anh để bản thân bình tĩnh hơn.
Thời Khanh cứ ôm Ngôn Án như vậy thật lâu.
Mười phút sau, Ngôn Án mới chịu chui ra khỏi người anh.

Cô ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt ngấn nước lên nhìn Thời Khanh.
"Khanh Khanh, em gặp ác mộng"
Ngôn Án nhỏ giọng nức nở.
"Ngoan, ác mộng không có thật."
Thời Khanh nhanh chóng đáp lại.
"Em mơ thấy mình quay về khoảng thời gian 4 năm trước.

Còn có, em mơ thấy anh.

"
Ngôn Án vòng tay qua ôm lấy eo Thời Khanh kể lại.
Thời Khanh xoa xoa lưng cô, vẫn im lặng nghe cô nói tiếp.

"Khanh Khanh, anh nói.

Nếu năm đó em chọn nói sự thật ra với anh, có phải chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau 4 năm không?"
Hiện tại chắc chắn sẽ không ngủ lại được nữa, Ngôn Án đành khoảng thời gian này để tâm sự với Thời Khanh.
"Dù biết chuyện qua đã lâu, nhưng mỗi lần nghĩ lại, em vẫn cảm thấy rất ghê tởm"
"Năm đó, bà nội em đã dùng tất cả quan hệ của mình, mời luật sư thật giỏi đem tống hắn ta vào tù.

Nhưng Khanh Khanh, hiện tại chắc chắn hắn đã được thả ra rồi"
Ngôn Án nói đến đây thì cơ thể bắt đầu run lên từng hồi.
Thời Khanh ôm chặt lấy Ngôn Án hơn, anh cau mày thật chặt, vẫn đàn trong trạng thái im lặng.
"Khanh Khanh, em thật sự rất sợ, sợ hắn ta sẽ làm thương tổn đến anh."
Ác mộng làm Ngôn Án sợ đến bật khóc chính là mơ thấy Thời Khanh bị Thiệu Huy đả thương đến nhập viện.

Cô lo lắng bản thân mình sẽ gây rắc rối cho Thời Khanh.
"Hắn ta có thể vào tù một lần, chắc chắn sẽ có thể làm ra chuyện lớn hơn nữa"
Ngôn Án lo lắng, điều cô lo lắng nhất là để hắn ta gặp mặt Thời Khanh.
"Xán Xán, anh nói em nghe"
Để cho Ngôn Án phát tiết ra hết, Thời Khanh mới bắt đầu cất giọng.
"Hắn ta có thể vào tù một lần, nếu còn để anh gặp mặt hắn.

Chắc chắn hắn sẽ vào tù lần thứ hai"
"Còn nữa, em không được xem mình là lý do khiến hắn thương tổn anh.

Được chứ?"
Thời Khanh không muốn Ngôn Án phải tự tạo áp lực cho bản thân mình.

Anh biết cô sợ anh vì cô mà bị Thiệu Huy nhắm đến.
"Ông đây cũng chẳng phải người yếu đuối.

Em nói, có đúng không?"
Thời Khanh bỗng dưng nở một nụ cười, hai lúm đồng tiền của anh nhanh chóng lộ ra trước mặt Ngôn Án.
Ngôn Án chớp chớp mắt vài cái rồi cũng mỉm cười với anh.

"Ngày mai chúng ta chuyển nhà nhé"
Thời Khanh bỗng nhiên nhắc lại chuyện lúc nảy với Ngôn Án.
Ngôn Án hiện tại đều nghe theo ý anh, cô gật gật đầu một cái.
Cô giao cuộc sống mình cho anh, giao cả mạng sống của mình cho anh.
"Được rồi, ngoan.

Chúng ta đi ăn mì nhé"
Thời Khanh xoa xoa đầu cô gái nhỏ rồi cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
Ngôn Án ngẩng đầu lên hưởng thụ nụ hôn của Thời Khanh.
Cánh môi lành lạnh của anh chạm nhẹ trên da thịt Ngôn Án khiến cô thích thú vô cùng.
"Anh hôn em thêm một cái nữa đi"
Ngôn Án ít khi làm nũng, lần này là ngoại lệ.
Thời Khanh nhìn dáng vẻ đáng yêu đến chết của Ngôn Án thì hận không thể hôn cô một ngàn lần.
Hôn hôn một lúc lâu, Thời Khanh bế ngang người Ngôn Án lên mang cô ra ngoài đặt lên ghế ở phòng ăn.
Ngôn Án co chân lên ghế, dùng hai tay ôm lấy đầu gối nghiêng đầu nhìn Thời Khanh đang nấu mì cách đó không xa.
Người đàn ông này chính là của cô, là người cô yêu và cũng là người yêu cô.

Hiện tại, trong mắt Ngôn Án chỉ có Thời Khanh.

Anh chính là ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô.
Ăn mì xong, Ngôn Án được Thời Khanh dỗ ngủ lại lần nữa.


Lần này cô đã chịu ngủ yên giấc, không còn bị ác mộng ảnh hưởng đến nữa.
Thời Khanh lúc này vẫn chưa ngủ được, anh đợi Ngôn Án ngủ say rồi đắp chăn cho cô sau đó rời khỏi phòng.
Anh ra ngoài đứng tại phòng khách quan sát cảnh vật của Hải Thiên về đêm.

Môi lưỡi có chút đắng chát nên anh liền đến tủ đồ gần đó lấy ra một gói thuốc và bật lửa.
Đã rất lâu rồi Thời Khanh mới chạm vào thuốc lá, từ khi Ngôn Án trở về, anh đã bắt đầu cai thuốc.
Anh đưa điếu thuốc lên miệng sau đó dùng bật lửa mồi thuốc.

Thời Khanh rít một hơi thật dài, cảm giác quen thuộc truyền đến khiến anh có chút thoải mái.
Nỗi sợ của Ngôn Án là do Thiệu Huy mang lại, chỉ khi Thiệu Huy rời khỏi thành phố này, cô mới có thể an lòng.
Suy nghĩ mãi, trong gạt tàn lại có thêm nhiều vụn thuốc lá.
Hiện tại chỉ có thuốc lá mới làm Thời Khanh thấy thoải mái hơn.
Sáng hôm sau Ngôn Án tỉnh giấc, Thời Khanh bên cạnh vẫn chưa rời giường.
Cô đang nằm gọn trong lồng ngực của anh đưa mắt lên liền có thể nhìn rõ từng đường nét khuôn mặt của Thời Khanh.
Ngôn Án cố gắng không di chuyển, cô chỉ nằm yên quan sát anh.
Bỗng nhiên cô đưa tay lên chạm vào chiếc mũi cao vút, thẳng tắp của anh.
Thời Khanh lúc này mới bị đánh thức, anh cử động mắt vài cái rồi mở hẳn mắt ra nhìn cô..