Ngôn Án nhìn qua thái độ của anh thì cũng đã biết được anh đã biết hết mọi chuyện của năm đó.
Cô không nói, anh cũng không hỏi, cả hai cứ im lặng ôm nhau như vậy.
Sau bao nhiêu giông bão, người có tình cuối cùng cũng trở về với nhau.
...
"Xán Xán, lấy giúp anh một cái khăn"
Tiếng nói của Thời Khanh vọng ra từ trong nhà tắm.
Ngôn Án đang ngồi trên giường trả lời tin nhắn của Nguỵ An Nhiên thì nghe được tiếng của Thời Khanh nên nhanh chóng bỏ điện thoại xuống đi lấy quần áo cho anh.
"Khanh Khanh"
Ngôn Án lấy đồ xong thì đưa tay gõ cửa vài cái.
Thời Khanh mở cửa ra, anh chỉ quấn khăn nửa phần dưới, nửa thân trên của anh nhanh chóng lọt vào tầm mắt của cô, Ngôn Án nhìn lên nhìn xuống rồi nuốt nước bọt một cái.
Thời Khanh nở một nụ cười vô cùng mờ ám, anh đưa tay nhận lấy quần áo, lúc Ngôn Án chuẩn bị quay đi thì anh đem cô kéo luôn vào trong nhà vệ sinh.
Ngôn Án bị kéo một cái mất thân bằng, bước châ loạng choạng ngã vào người Thời Khanh, đầu đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của anh.1
Nước từ vòi sen vẫn không ngừng chảy xuống, tóc tai và quần áo của Ngôn Án rất nhanh đã ướt sũng.
Quần áo ướt dính sát vào người cô ôm sát lấy đường cong cơ thể nóng bỏng.
Yết hầu Thời Khanh di chuyển liên tục.
Anh cúi đầu xuống hôn lên môi Ngôn Án.
Ngôn Án nhanh chóng ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai sau nhiều năm xa cách.
Ngôn Án bị Thời Khanh hôn đến hoa mắt, môi anh mơn trớn trên gương mặt cô.
Anh hôn lên môi rồi lại hôn lên mắt cô.
Ngôn Án nhắm mắt lại, hàng mi run run.
Hơi thở của Thời Khanh truyền đến ở chóp mũi cô rồi lại hôn đến khoé miệng, sau đó lại kéo đến sau tai của cô.
Hai tay Ngôn Án ôm chặt lấy eo Thời Khanh, mái tóc ngắn ướt đẫm của anh quét qua má cô truyền đến từng đợt rung cảm.
"Xán Xán, làm tình với anh không?"1
Ngôn Án đang ngửa đầu lên hưởng thụ cảm giác mới mẻ do Thời Khanh mang lại thì một câu hỏi nhạy cảm tát thẳng vào mặt cô.
Anh con m* nó không biết ngượng miệng mà hỏi thẳng cô như vậy.
Bây giờ cô nên gật đầu hay là lắc đầu đây.
Ngôn Án gục mặt xuống nhỏ giọng trả lời một câu mà chỉ anh mới nghe được.
"Về phòng..."
Thời Khanh nhanh chóng xốc cả người Ngôn Án lên vừa hôn vừa bế cô về phòng ngủ.
Đến giường ngủ, Ngôn Án được Thời Khanh nhẹ nhàng đặt xuống giường, môi anh nhanh chóng áp xuống môi cô.
Bỗng nhiên anh cầm lấy tay cô đặt xuống phía dưới của mình, khàn giọng hỏi.
"Bằng lòng chứ?"
Tuy cách một lớp vải nhưng cảm giác nóng bỏng đó, cô vẫn cảm nhận được.
Cứng rắn còn có nóng nữa.
Ngôn Án xấu hổ gật đầu.
Thời Khanh hôn lên cổ Ngôn Án rồi để lại một vết hôn đỏ rực đánh dấu chủ quyền ở đó.
Cơ thể anh đè lên trên Ngôn Án, ngón tay thon dài luồn vào áo cô từ từ vuốt ve chiếc eo thon nhỏ mềm mại.
Sau đó một phát xé rách luôn chiếc áo sơ mi trắng của anh mà cô đang mặt không thương tiếc.
Cảm giác căng thẳng truyền đến khắp người Ngôn Án khiến cơ thể cô căng cứng.
Tay anh vuốt ve đến đâu cơ thể cô cứ như có dòng điện xoẹt qua nơi đó.
Cuối cùng tay anh dừng lại trên bầu ngực trắng nõn của Ngôn Án.
Giây phút này làm Ngôn Án nhớ lại khoảnh khắc của bốn năm trước, cơ thể không khỏi run rẩy.
"Đừng sợ, là anh"
Dường như Thời Khanh biết được nỗi sợ sâu trong đáy lòng Ngôn Án nên anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô một câu.
Đúng vậy, là anh, mãi cũng chỉ có Thời Khanh.
Ngôn Án vòng tay qua cổ anh, hết sức phối hợp nhưng vẫn nhắm chặt mắt vì ngại ngùng.
Tay anh nắn bóp bầu ngực mềm mại của cô một cách dịu dàng, đồng thời ở cổ cô lại có thêm nhiều dấu hôn chi chít.
Cảm giác mới lạ truyền đến, đối với Ngôn Án chuyện này vô cùng xa lạ nhưng với Thời Khanh thì không ai dạy anh cũng vô cùng thành thạo.
"Bé ngoan, mở mắt ra..."
Giọng nói khàn đục của Thời Khanh vang lên gần tai cô.
Lúc Ngôn Án mở mắt ra thì nhanh chóng thấy được nơi nào đó đã sớm cư*ng lên ngay trước mắt cô.
Ngôn Án đỏ mặt, nhanh chóng di dời tầm mắt.
Cùng lúc đó, tay của cô bị anh bắt được, không thể nào giãy ra.
Đầu óc Ngôn Án mơ hồ khi trên tay mình đang cầm lấy "người anh em" của Thời Khanh.
Cảm giác nóng như lửa truyền đến khắp cơ thể cô.
Ngôn Án lần nữa dời mắt xuống nhìn, tim cô đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Tay Ngôn Án không kìm được liền vuốt ve"người anh em" của Thời Khanh theo quy tắc lên xuống.
Thời Khanh không nhịn được liền khẽ rên lên một tiếng.
Ngôn Án nghe được tiếng kêu nhạy cảm đó thì nhanh chóng vùi mặt vào cổ anh ngại ngùng.
Thời Khanh ngửa đầu hôn một cái lên bả vai mềm mại của Ngôn Án, bàn tay nhanh chóng lần mò xuống "nơi bí ẩn" của người con gái.
Ngón tay anh lướt qua rồi dừng lại ở "cánh hoa" ướt đẫm.
Ngôn Án càng lúc càng thở dồn dập.
Nhìn biểu cảm của Ngôn Án, Thời Khanh lại lần nữa hôn lên môi cô, ngón tay trêu đùa "cánh hoa" liên tục.
Tay anh thăm dò một lượt xung quanh "nơi bí ẩn" của cô rồi dừng lại ở "nhuỵ hoa", ngón tay thon dài men theo đó mà thăm dò bên trong.
Ngôn Án không nhịn được liền ưỡn cả người lên rên một tiếng.
"Ưm..."
Khoái cảm chưa từng có làm Ngôn Án càng muốn thêm nữa.
Khi anh rút ngón tay ra liền bị nước nhờn làm cho ướt đẫm.
Thời Khanh nhanh chóng đặt "nòng súng" của mình lên nơi đó, không nhịn được cạ nhẹ một cái vào "nhuỵ hoa"...
Ngôn Án mắt lấp lánh nước, cô động tình rồi...
"Người em anh" của Thời Khanh cạ nhẹ vài cái lên "nhuỵ hoa" của Ngôn Án vẫn chưa có ý định tiến vào.
"Xán Xán, cứ kêu lên thoải mái.
Không cần ngại, sẽ đau đấy"
Giọng nói gợi tình của Thời Khanh vang lên.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ đến lời nói của anh thì vật nào đó đã xâm nhập vào trong.
Đồng tử của Ngôn Án co lại, cô khẽ rên lên một tiếng.
"Ưm...!đau"
Đau khủng khiếp...
Ngôn Án bấu chặt lấy vai Thời Khanh kêu đau liên tục.
To còn thô nữa...
Dục vọng trong người Thời Khanh như phát cuồng lên, anh cúi đầu ngậm lấy đầu t* của cô mà cắn mút.
Tay xoa nắn bầu ngực theo quỹ đạo hình tròn.
Ngôn Án ngửa đầu lên hưởng thụ từng đợt khoái cảm trước giờ chưa từng có.
Bỗng nhiên Thời Khanh thúc mông đem vật đó đâm thẳng vào sâu hơn.
Ngôn Án cố gắng ưỡn người lên phối hợp nhưng vẫn không tài nào "nuốt" hết được.
Không thể nào hết được...
Cơn đau truyền đến khiến nước mắt Ngôn Án chảy xuống không ngừng.
Thời Khanh ngẩng đầu hôn lên khoé mắt ửng đỏ của cô một cái.
"Xán Xán, gọi tên anh..."
Yết hầu Thời Khanh trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn đưa ra yêu cầu.
"Thời Khanh..."
Hiện tại Ngôn Án chỉ biết nằm ở dưới thân anh ngoãn ngoãn nghe lời.
Thời Khanh càng ngày càng phát điên, anh ra vào cơ thể cô liên tục.
Bỗng nhiên, Thời Khanh thu hồi "nòng súng" lại rồi lần nữa mạnh mẽ đâm thẳng vào trong.
Lần này là đâm cạn hoàn toàn.
Ngôn Án bị cảm giác đau bất ngờ ấp tới rên lớn một tiếng.
Tơ máu từ bên trong men theo đó chảy xuống giường.
Thời Khanh nhìn mà đau lòng nhưng dục vọng đã chiếm hữu hoàn toàn cơ thể anh.
Lúc này có đau lòng cũng chẳng nương tay được.
Âm thanh nhạy cảm ở nơi giao hợp ngày càng vang lên lớn hơn.
Ngôn Án không thể ngừng lại tiếng kêu của mình, cô liên tục rên rĩ dưới thân anh.
Thời Khanh nở một nụ cười gian tà nhìn biểu cảm của Ngôn Án dưới thân.
"Rên đi em"
Thời Khanh bên ngoài nhìn vào dường như rất ngoan ngoãn nhưng khi anh cởi đồ ra rồi lại trở thành cầm thú không biết tiết chế.
Hôm nay Ngôn Án cũng coi như biết được một bộ mặt khác của anh, là ở trên giường...
Nói xong câu đó, Thời Khanh lại càng ngày càng thúc vào mạnh hơn mà không thương tiếc.
Tiếng rên rĩ của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông là một bản phối nhạc tuyệt đẹp nhất ngày hôm nay.
Thời Khanh bỗng nhiên chuyển người, đem Ngôn Án để lên trên, còn anh nằm dưới thân cô.
Động tác hiện tại của cả hai hiện tại là, Ngôn Án đang "cưỡi ngựa".
"A...chậm...chậm thôi"
Hai bàn tay đan xen vào nhau, tư thế này vô cùng gợi cảm, dường như khiến cô"nuốt" trọn nòng súng của anh.
Thời Khanh mỉm cười nhìn Ngôn Án trước mắt, anh rất thích tư thế này...
"Khanh Khanh...anh không...sử dụng bao sao?"
Bỗng nhiên Ngôn Án bừng tĩnh trong cơn khoái lạc, cô mở đôi mắt ướt đâm mình ra nhìn anh.
"Có thì sinh thôi, chắc cũng không may mắn đến thế"
Dứt lời, Thời Khanh đẩy hông lên cao, đem toàn bộ "tinh hoa" bắn vào trong cơ thể Ngôn Án.
Ngôn Án run lên một hồi rồi mềm nhũn ngã xuống người anh thở dốc.
Cô co rút, kẹp chặt lấy "nòng súng" khiến anh cảm nhận được sự khoái cảm do quan hệ mang lại.
Bỗng nhiên anh quay người trở lại đem Ngôn Án đè dưới thân như cũ.
Anh mò tay vào ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái hộp nhỏ.
Ngôn Án nhìn thấy vật trên tay anh thì càng ngượng ngùng hơn.
Thời Khanh đưa lên miệng cắn rách bao bì rồi thành thạo mang áo giáp vào cho "người anh em" của mình.
Lúc anh chuẩn bị thúc nó vào trong cơ thể Ngôn Án thì điện thoại bỗng reo lên ầm ĩ.
"Khanh...điện thoại"
Thấy Thời Khanh không có ý định bắt máy, Ngôn Án liền nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Thời Khanh cau mày, vô cùng bực bội với lấy điện thoại bắt máy.
Ngôn Án tưởng mình đã được buông tha liền cuống lên chạy trốn.
Ai ngờ rằng Thời Khanh tay kia cầm điện thoại bắt máy.
Tay kia giữ eo cô lại nâng hông thúc mạnh một cái vào trong.
"Con nghe đây"
Giọng nói Thời Khanh vang lên trầm thấp, thân dưới anh vẫn thản nhiên hoạt động như không có chuyện gì xảy ra.
Ngôn Án sợ hãi mình sẽ không chịu được mà kêu lên, liền lấy hai tay bịt miệng mình lại cố chịu đựng.
Nước mắt cô giàn giụa, tự ngậm miệng mình thật chặt.
"Mẹ, đừng làm phiền con, con đang kím con dâu cho mẹ đấy"1
Thời Khanh cau mày nói một câu vào trong điện thoại.
"Vâng, cô ấy đang ở cùng con."
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Thời Khanh cúi đầu nhìn Ngôn Án đang sống dở chết dở dưới thân mình cười một cái.
Ngôn Án nhìn nụ cười của anh thì thầm than một tiếng.
Thời Khanh là quỷ ma, anh chính là quỷ ma...
"Con cúp đây, cô ấy gọi con"
Thời Khanh đáp đáp vài tiếng rồi lấy cớ cúp máy.
Quăng điện thoại sang một bên, Thời Khanh tiếp tục công việc của mình.
"Xán Xán, sau này chỉ được khóc như thế trước mặt anh."
Anh rướn người tới dùng tay lau đi nước mắt cho Ngôn Án rồi thúc mạnh một cái thật sâu vào trong.
"Một lần nữa nhé? Hửm?"
Chiếc bao cao su tiếp theo lại được anh dùng miệng xé ra....