Edit: NN
Beta: Khánh Linh
Khương Ấu nhàn nhã đi dạo dưới bờ hồ, được nhìn thoáng qua mấy người thuộc hàng đỉnh cao trong giới dàn dựng sân khấu.
Cô ngắm nhìn chiếc túi ren trân châu, ngồi một bên lẳng lặng nhìn các thành viên trong nhóm khen ngợi lẫn nhau một cách giả tạo.
Đứng thứ nhất vẫn như cũ là Tưởng Vân, mấy thành viên còn lại đều đã đoán được trước, làm gì còn ai tóm được kim chủ đâu, chỉ có thể cười chúc mừng cô ta lấy được hiệu ứng sân khấu lộng lẫy kia.
Hoạt động cá nhân vào ban ngày kết thúc, 7 thành viên lên xe buýt, tổ tiết mục trực tiếp đưa mọi người đến hiện trường buổi diễn.
Đến lượt các cô báo cáo tiết mục, Khương Ấu cong mày nói với chị trợ lý nhỏ được tổ đạo diễn phái tới: “Buổi tối em muốn biểu diễn một đoạn nhỏ của khúc [Dao Âm], không cần nhạc đệm ạ.”
Tay đang viết chữ của trợ lý khựng lại, kinh ngạc ngước mắt lên “Em muốn thanh xướng?”
Cô nàng điềm tĩnh mỉm cười một cái, gật đầu.
“Em chắc chắn chứ?”
Chị trợ lý có lòng nhắc nhở, Khương Ấu cong mắt nhẹ giọng xác định.
Xác định thêm lần nữa, chị ấy đem tiết mục của cô ghi vào giấy gửi cho bên tổ đạo diễn.
Sau khi nộp lên, chị gái trợ lý đột nhiên ngừng bước, sao hồi nãy chị ta lại cảm thấy Khương Ấu khá điềm đạm và vô hại nhỉ! Còn không nhịn được nhắc lại cô.
Xong rồi, chẳng lẽ công phu dùng mặt của Khương Ấu quá mạnh??
Nhưng vừa nhìn thấy cô nàng trắng trẻo, môi hồng răng trắng còn cười đến nỗi mi mắt cong cong lại không kiềm chế nỗi mà nhắc khéo cô.
Khương Ấu vốn có biệt danh là bình hoa di động, bây giờ lại còn thanh xướng, nhất định sẽ bị mắng rất thảm thê.
Cùng lúc đó, khung chat trong phòng phát trực tiếp nhảy điên cuồng.
“Khương Ấu vừa mới đến, xong rồi xong rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất cái gì cô ta cũng không làm được!”
“Hát chay? Tôi sợ lỗ tai mình sẽ điếc mất!”
“Thôi đi…Cô nên hát cho tốt cái bài ca nước miếng của mình đi đã!”
“Đêm nay Khương Ấu lại ăn chửi rồi!”
Đương sự Khương Ấu rất bình tĩnh, thậm chí cô còn cười ngọt ngào đưa nước cho chị gái nhỏ.
Bất chợt phát hiện, Khương Ấu đến một người trợ lý bên cạnh cũng không có.
Hình như Khương Ấu không hiểu sự tình, cô vẫn luôn chớp chớp đôi mắt, thấy mặt các thành viên như thế nào cô đều làm như thế đó.
Hôm nay Khương Ấu thật sự rất quái lạ! Cực kỳ ngoan ngoãn!
Tuy dùng cái từ ngoan ngoãn này để miêu tả Khương Ấu thì có chút kỳ cục…
Một số nhân viên công tác không chịu nổi đã dẫn cô đi ăn cơm, còn chủ động chuẩn bị đồ ăn vặt và nước cho cô, bọn họ lại thấy cô nàng trắng trẻo nõn nà nở nụ cười vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, cái miệng nhỏ hồng hào cộng với lúm đồng tiền sâu hỏm nói câu cảm ơn.
Nhân viên tốt bụng cười rời đi, nếu không phải phó đạo diễn kêu cô ấy, cô ấy còn có thể tiếp tục phục vụ em gái ngọt ngào này!
Ai mà không muốn được nhận lời cảm ơn từ cô em gái mềm mại ngọt lịm kia cơ chứ!
Nhân viên công tác một bên thì lo lắng tính tình lúc trước của Khương Ấu, một bên lại tham lam muốn nhận được lời cảm ơn êm ái ấy.
Trong lúc nhất thời những người xung quanh Khương Ấu đều quay qua đánh giá cô.
Khương Ấu không cảm nhận được mấy ánh mắt đó, cô chỉ vâng lời ngồi trên ghế, để thợ chuyên nghiệp tùy ý trang điểm cho cô.
Làn da cô không hề có chút tì vết nào, cơ thể lại trắng, chuyên viên trang điểm không trang điểm quá đậm cho cô, hồi trước cô luôn kẻ mắt để giảm bớt độ sắc sảo giữa lông mày và đuôi mắt.
Nhưng lần này lại không giống vậy, khí thế cả người Khương Ấu đều giảm xuống, khi cặp mắt long lanh ánh nước nhìn bọn họ, thật câu người, cũng thật chọc cho người khác mềm lòng.
Hình như không có yêu cầu gì đặc biệt chú ý
Chuyên viên trang điểm nghĩ, sau khi thoa kem nền cho cô, phấn mắt đã biến mất, lông mày và mí mắt được vẽ lên, thêm chút má hồng ở nơi gò má.
Được điểm thêm chút màu vàng cam, nhìn qua cô nàng lại càng có vẻ nhu nhược động lòng người.
“Xong.” Vị chuyên viên trang điểm tô thêm cho cô chút son vào môi, hoàn mỹ kết thúc công việc.
Khương Ấu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Cô đứng dậy nhìn thoáng bản thân trong gương, đôi môi mềm mại, vừa lướt qua đã thấy xinh!
“Cảm ơn nhé, em rất thích.”
Bản thân được khen là làm đẹp, ai lại không hạnh phúc chứ!
Chuyên viên trang điểm vui vẻ gật đầu “Là do Ấu Ấu lớn lên xinh xắn đấy.”
Từ lúc đến thế giới này, chuyên viên trang điểm là người đầu tiên khen cô.
Lần đầu Ấu Ấu cảm nhận được thiện ý sau khi biến thành Khương Ấu.
Tuy là Khương Ấu bắt chuyện trước, nhưng đối phương vẫn là người đã khen cô!
Cô thật lòng cười rộ lên, sóng nước lay động trong cặp mắt nai kia, khiến con ngươi trông còn sáng lạn hơn, phối hợp với giọng nói dịu dàng đến mức muốn véo ra nước.
“Cũng, cũng bình thường thôi ạ.”
Cô gái nhỏ xấu hổ cắn môi dưới, chuyên viên trang điểm bị sự dễ thương này làm cho vui vẻ, nói lần tới nhất định phải trang điểm cho cô.
Khương Ấu cong môi đồng ý.
Kế bên có rất nhiều nhân viên công tác chú ý rất lâu tới cô nhưng quả thật đều bị cô cười đến mức ngơ ngẩn, nhìn cô đè lại làn váy yên lặng ngồi vào chỗ bên cạnh, mấy nhân viên lập tức ngo ngoe rục rịch.
Trong thời gian chờ diễn tập của thành viên khác, thỉnh thoảng sẽ có người đưa bánh quy với đồ uống cho Khương Ấu.
Khương Ấu ngơ ngác nhìn đống đồ ăn trên tay, bất đắc dĩ phải nói bản thân ăn không vô.
“Leng keng —”
Điện thoại đột nhiên có thông báo.
Khương Ấu cầm bánh quy nhét vào người, vừa lấy điện thoại ra đã thấy…
Cô đổi người đại diện và trợ lý.
Rốt cuộc thì người đại diện với trợ lý cũng bị công ty sa thải bởi mấy lý do không đáng bận tâm, nhưng Khương Ấu không mấy nghi ngờ, vì cô đã thấy email sa thải đại diện và trợ lý vô trách nhiệm ngay sau đó.
Lý do rất hợp lý.
WeChat có mấy người gửi lời mời kết bạn, ghi chú là người đại diện và trợ lý mới.
Khương Ấu không chút do dự đồng ý.
Bên kia như là chỉ đợi cô chấp nhận, sau khi thông qua, rất nhanh đã có tin nhắn được gửi đến.
Hỏi cô có phải đang ở tổ tiết mục không, bọn họ sẽ lập tức đến đó.
Khương Ấu mím môi, ngăn cản người mới, mấy người này thoạt nhìn đúng là thân thiện.
“Tôi sẽ tập dượt tiếp, ngày mai chúng ta hãy gặp mặt chính thức đi.”
Qua vài giây bên kia đã đáp được.
Để lại điện thoại vào túi, Khương Ấu lạc quan nghĩ chắc là những người mới đều sẽ bình dị và dễ gần.
“Khương Ấu! Đến cô!”
Khương Ấu lên tiếng, nhưng vừa đứng lên lại do dự nhìn chiếc túi và điện thoại.
Lên sân khấu chắc chắn không thể mang theo ba lô, các thành viên trong nhóm đều đem đồ vật giao cho trợ lý hoặc người đại diện.
Mà cô lại không có trợ lý.
Cô gái ở dưới khán đài nhìn một vòng, dõi theo vị phó đạo diễn vẫn luôn xụ mặt.
Người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi, phong thái lịch lãm, nghe nói ông ấy từng là một đạo diễn rất giàu kinh nghiệm, bởi vì tính tình không tốt đã đắc tội với tư bản, nên bây giờ mới bất đắc dĩ phải đến đây làm phó đạo diễn cho chương trình giải trí.
Thứ làm Khương Ấu cảm thấy an tâm ở ông không phải danh tiếng mà là đôi mắt.
Ánh mắt của ông ấy lúc nào cũng trầm ổn, khi nói chuyện với người khác đều sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương, mang đến cho người ta cảm giác đáng để tin tưởng.
Ở bên cạnh người ấy đã lâu, anh cũng dạy cho cô những cách phân biệt nhân phẩm của một người.
“Xin chào, ngài có thể giữ chiếc túi này giùm tôi một chút được không? Diễn tập xong tôi sẽ đến lấy ngay.”
Giọng nói Khương Ấu tinh tế, rất dễ nghe, ngữ khí bình tĩnh làm người nghe cảm thấy êm dịu và lễ phép.
Đây là… âm thanh được phát ra từ miệng Khương Ấu??
Ngay cả vị phó đạo diễn chính trực cũng không thể cưỡng lại mà nhìn