Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 98: Tiểu Lang Lang, quả nhiên là cầm thú!




"Cảnh Lang! Rụt cái đuôi của chị về coi!"

Lục Hồng nhéo đầu ngọn đuôi, liếc nhìn mới thấy màu đỏ bắt mắt. Giờ phút này, toàn bộ thân người Cảnh Lang co rúc lại trên bụng Lục Hồng, cái đuôi thật dài quẳng lên mặt cô một cách tự nhiên.

"Đây là..."

Vốn con ngươi hơi tức giận của cô chợt sững sốt run rẩy một chút, tiếp theo là nhiệt độ tăng cao, cả khuôn mặt bắt đầu từ từ biến đỏ.

Đó là máu của mình đi...

"Bảo bối..."

Cảnh Lang xoay người lại, lo lắng nhìn cô.

"Xin lỗi, về chuyện ngày hôm đó."

Rụt cái đuôi từ tay Lục Hồng, Cảnh Lang lấy lòng đi vòng tròn trước mắt cô, há miệng cắn cắn đầu cái đuôi.

"Lang, chị làm gì vậy?"

"Vốn muốn chặt đứt nó."

Cảnh Lang bình tĩnh trả lời.

"Nói linh tinh gì vậy!"

Lục Hồng từ trong miệng cô kéo cái đuôi ra, hai tay cầm lấy, vuốt ve.

"Cái đuôi xinh xắn như vậy, chặt đi chẳng phải sẽ rất khó xem."

Trong lòng bàn tay ấm áp truyền tới, xúc cảm mềm mại, cầm lên thật sự rất thoải mái. Nếu mùa đông đem choàng cổ, chắc hẳn sẽ rất ấm áp.

"A."

Lục Hồng kinh ngạc, tại sao mình lại nghĩ tới phương diện đó vậy. Nhưng mà sờ lên thật sự rất thoải mái còn có bộ lông thật dày trên người Cảnh Lang, giống như màu sắc trên đỉnh núi tuyết. Ôm đi ngủ chắc sẽ rất thoải mái.

"Bởi vì chị đã dùng nó làm chuyện rất quá đáng, gây đau đớn cho em."

"Chuyện này đừng nhắc lại."

Ý nghĩa lời của Cảnh Lang khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhắc lại, lại nhớ đến cảm xúc hôm đó bị vật thể như vậy tiến vào, không nhịn được trộm liếc nhìn hạ thể.

"Bảo bối, chị sai rồi. Sau này chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa."

Cảnh Lang cúi đầu, sâu sắc nói lời xin lỗi.

"Em cũng có trách nhiệm, cho nên không cần tự trách. Huống hồ bây giờ cũng không sao rồi."

Lục Hồng quay đầu sang chỗ khác, nói thật nhỏ.

"Nơi đó còn đau không?"

Cảnh Lang nhỏ giọng hỏi một câu.

"Hết rồi."

Mặt Lục Hồng đỏ lên, trả lời quanh co một câu.

"Đúng rồi thân thể của chị."

Lục Hồng liếc nhìn toàn thân Cảnh Lang,

"Không thể khôi phục sao?"

Dù Lục Hồng không ngại thân phận bán yêu của Cảnh Lang, nhưng nếu Cảnh Lang cả đời đều như vậy, vậy cũng không được thuận tiện đi.

"Trước mắt chỉ có thể như vậy. Bảo bối, chê bai chị sao?"

Cảnh Lang đưa móng vuốt ra, tròn xoe mắt ngưng lại nhìn cô.

"Không. Cùng lắm em sẽ chăm sóc chị cả đời."

Lục Hồng mắc cỡ lầu bầu một câu.

"Ô ô! Vợ, chị cảm động quá!"

Nói xong, thân thể to lớn của Cảnh Lang đánh về phía Lục Hồng.

"Cảnh Lang, chị nặng quá à..."

Hai tay Lục Hồng ôm thân thể béo mập của Cảnh Lang, cảm thấy ngực trầm xuống rõ rệt.

"Ô ô ô! Vợ, bắt đầu từ mai chị sẽ giảm cân liền ngay và luôn!"

"Ô ô ô!"

Cảnh Lang làm nũng như con chó nhỏ, không ngừng hướng Lục Hồng vừa kéo vừa ôm. Bỗng, thân người cô giống như bị điện giật vậy, nhảy sang một bên.

"Bảo bảo! Vừa rồi chắc không có đè trúng bảo bảo."

Cảnh Lang khẩn trương nói.

Sắc mặt Lục Hồng nhất thời trầm xuống, vẻ mặt ảm đạm buồn bã.

"Bảo bối..."

Cảnh Lang ý thức được mình lỡ lời, nhưng ngay sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn cô.

"Bảo bối, con là của chúng ta."

"Không, Cảnh Lang, nó không phải!"

Lục Hồng kích động nói, một tay bưng bụng.

"Lang, em không cần đứa bé này. Nó không nên chào đời!"

"Bảo bối, chị đã nói qua rất nhiều lần. Nó chính là con của chúng ta."

Cảnh Lang lộ ra ánh mắt khát vọng, chậm rãi cúi đầu, đầu dán lên bụng của cô, nhắm hai mắt lại, biểu cảm trong nháy mắt trở nên ôn nhu.

"Bảo bối, nghe đi em! Nhịp tim của con đó!"

"Đừng nói nữa! Em không muốn nghe!"

Hai tay Lục Hồng bịt kín tai, liều mạng lắc đầu.

"Bảo bối, nghe chị nói. Đứa bé là sinh mạng nhỏ bé vô tội, cũng là lễ vật trời cao đã ban cho chúng ta!"

Móng vuốt Cảnh Lang nhẹ nhàng sờ lên.

"Điều quan trọng nhất, chính là đứa bé ở trong bụng em. Tất cả thuộc về em chị đều tiếp nhận, chị yêu toàn bộ của em, cũng bao bồm đứa nhỏ chưa chào đời này."

Cảnh Lang nói chuyện lộ ra vẻ xúc động, đôi mắt màu lam lộ ra vô hạn nhu tình.

"Lang, chị có thể nào đừng ôn nhu như vậy không!"

Lục Hồng một tay che miệng, ánh mắt tràn lệ, cảnh động nhìn cô.

"Ôi? Sao lại khóc rồi."

Cảnh Lang tiến lên trước một bước, đưa chiếc lưỡi liếm nước mắt cho cô.

"Nín khóc nín khóc, bảo bối, bây giờ điều quan trọng nhất chính là tĩnh dưỡng cho em thật tốt~"

"Còn có tiểu bảo bảo, chị muốn em khỏe mạnh sinh con ra~"

Cảnh Lang cao hứng huơ huơ cái đuôi, tứ chi giãn ra, nằm trên giường rạo rực.

"Thử kêu hai tiếng cho em nghe chút~"

Lục Hồng hiếm thấy mỉm cười, nhìn cử chỉ của Cảnh Lang ngày càng giống con chó nhỏ, cô không khỏi buồn cười, liền muốn trêu chọc cô ấy một chút.

"Ngao ô~~~ ngao ô~~~"

Cảnh Lang há miệng, phát ra tiếng sói tru.

"Muốn tiếng chó nhỏ kêu cơ."

Lục Hồng cười lắc đầu.

"Ôi vợ ơi, chị không kêu được!"

Cảnh Lang lộ ra ánh mắt vô tội.

"Được rồi được rồi, tới đây nằm xuống."

Cảnh Lang ngoan ngoãn nằm bệt xuống, cằm đặt lên đùi Lục Hồng. Thỉnh thoảng giương mắt nhìn vào hai mắt Lục Hồng,

"Thiệt ngoan~"

Lục Hồng tưởng thưởng sờ đầu cô một cái.

"Bảo bối, chỉ cần em vui vẻ. Để chị giả bộ là chó con đều được."

Cảnh Lang chân chó vừa nói, vừa dùng sức cọ cằm lên bắp đùi Lục Hồng. Uy nghiêm ngày xưa không thấy đâu nữa, giờ phút này Cảnh Lang bộ dạng ngoan thuận, tỏ rõ tương lai không xa sẽ bước lên con đường bị thê quản nghiêm đây.

"Vợ, bộ lông của chị thoải mái không?"

Lời Cảnh Lang làm Lục Hồng dở khóc dở cười, người này từ sau khi biến thành sói, cứ cảm thấy chỉ số thông minh cũng liền lùi lại, ngày càng giống con nít.

"Chẳng phải đêm nào cũng đều gối lên người em hết hả?"

Lục Hồng hỏi ngược lại,

"Không đúng không đúng, sau này đêm nào chị cũng sẽ làm gối cho vợ yêu dấu ôm!"

Mắt Cảnh Lang sáng lên, hưng phấn nói.

"Vậy sau này mỗi ngày em đều mang chị ra ngoài dạo một vòng thấy thế nào?"

"Được a!"

Cảnh Lang không chút nghĩ ngợi, liền lên tiếng đáp lại.

"Nhưng mà phải mang xích chó."

"Được a!"

Cảnh Lang sùng sức gật đầu, cái đuôi phe phẩy lặp đi lặp lại vui mừng, đầu vểnh lên cao.

"Còn có vòng cổ!"

"Không thành vấn đề!"

"Cảnh Lang, chị rốt cuộc là sói hay là chó vậy?"

"Vợ thích chị là gì, chị chính là cái đó!"

Cảnh Lang nghiêm túc nói. Trời quang mây tạnh, trải qua sự kiện lần này, với cả hai mà nói, sợ rằng sau này sẽ không còn bất kỳ điều gì có thể làm dao động tình cảm giữa hai người. Nhìn nét mặt Lục Hồng lộ ra tươi cười, Cảnh Lang phát ra hạnh phúc từ nội tâm.

Hồng Hồng, em biết không? Chị chỉ muốn em được vui vẻ, cho nên xem như cả đời để chị lấy thân phận chó nuôi ở bên cạnh em, chị cũng cam tâm tình nguyện.

Lang, em yêu chị. Dù suốt đời chị cũng không thể khôi phục lại hình hài con người, em vẫn sẽ ở bên cạnh, bảo vệ cho chị như một người 'chủ nhân'.

Lục Hồng ở bệnh viện điều dưỡng gần được hai tuần, liền quyết định xuất viện. Cân nhắc đến tình trạng bây giờ của Cảnh Lang và Lục Hồng phụ nữ đang mang thai, Thanh Phượng mời hai người về nhà cô tạm ở, cũng đề phòng hai anh em La Hữu Thiên.

Mỗi tối, Cảnh Lang và Lục Hồng ngủ chung trên một chiếc giường. Tuy chỉ ôm nhau rất tự nhiên, nhưng mỗi lần tâm Cảnh Lang vẫn xao động dị thường. Lúc này thân người Cảnh Lang sẽ nóng dọa người, thường thường làm Lục Hồng tỉnh giấc. Cảnh Lang không tiện nói ra nguyên nhân, bình thường đều như làn khói phóng vào nhà vệ sinh, nhảy vào trong bồn tắm, để hạ nhiệt.

Hôm nay, Lục Hồng lại trong cơn mơ tỉnh giấc, cô cảm giác hai tay mình đang ôm cái lò lửa, quần áo ngủ dường như ướt đẫm mồ hôi cùng da thịt gần kề ma sát.

Trong bóng tối, con ngươi Cảnh Lang giống như viên ngọc màu lam sáng đến dọa người, mắt cô đang xoe tròn nhìn chằm chằm Lục Hồng.

"Lang, sao vậy?"

"Ô ô vợ, chị xin lỗi!"

Cảnh Lang thấp thấp kêu một tiếng, thoát khỏi chăn định nhảy xuống giường. Bị Lục Hồng gắng gượng kéo cái đuôi lại.

"Ngao ô~~ vợ, em làm gì vậy?"

Cảnh Lang ngoan ngoãn lùi lại lên giường.

"Biết điều thì nói cho em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Chỉ là cảm thấy nóng nực, muốn đi tắm rửa thôi."

Cảnh Lang rũ thấp đầu, chột dạ trả lời.

"Vậy sao?"

Lục Hồng cố ý cao giọng, nhướng mi nhìn Cảnh Lang.

"Oa vợ, ánh mắt của em thiệt dọa người!"

Cảnh Lang thoáng dời sang bên cạnh một chút,

"Thành thật khai báo cho em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Thiệt chỉ muốn đi tắm rửa thôi mà!"

Cảnh Lang nhắm mắt trả lời.

"Tối nay ngủ trên sàn!"

Lục Hồng ném cái nghiêm túc, Cảnh Lang lập tức uể oải.

"Đừng mà!"

Huơ móng vuốt kháng nghị, đùa gì vậy, có vợ thơm tho mềm mại không ôm, ai lại muốn đi ngủ trên sàn nhà lạnh như băng chứ!

Mới vừa nói xong, Lục Hồng hơi cựa chân, đạp thẳng cẳng Cảnh Lang xuống giường.

"A ô!"

Móng vuốt Cảnh Lang khoác lên mép giường, lộ ra nửa cái đầu, giương hai mắt long lanh, bộ dạng thật sự ủy khuất, ai oán giống như tiểu tức phụ.

"Ngủ!"

Lục Hồng nghiêng người sang nằm xuống, đắp chăn liền không lại để ý đến Cảnh Lang.

"Ô ~~~~~~~~"

Cảnh Lang lại giơ cái móng vuốt còn lại lên, thật thấp kêu to.

"Kêu nữa ra ngoài cửa ngủ!"

"Ngao ô ~~~~~~~~"

Hai cái lỗ tai Cảnh Lang cùng nhau cụp ra sau.

"Chị ôm em không ngủ được..."

Cảnh Lang nhỏ giọng lầu bầu một câu.

"Hửm?"

Lục Hồng xoay người lại, nhướng mi nhìn cô.

"Ô ô ô, chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật khó chịu!"

"Bảo bối, thân thể em còn chưa khỏe. Chị bỗng cảm thấy mình thật cầm thú!"

Móng vuốt Cảnh Lang che mặt.

"Cũng vì vậy nên mỗi đêm chị đều chạy đi tắm nước lạnh?"

Thần sắc Lục Hồng nhất thời không vui, ngón tay thon dài véo lấy tai Cảnh Lang.

"Ừ."

Cảnh Lang gật đầu. Lục Hồng thở dài, ngồi dậy kéo chăn, vỗ lên chỗ trống một bên.

"Lên đây."

"Ngao ô!"

Đuôi to dựng lên, Cảnh Lang nhanh chóng nhảy lên giường.

"Thật ra nếu chị muốn, có thể nói với em mà."

Ánh mắt Lục Hồng dời sang nơi khác, xấu hổ nói.

"Không không, bảo bối, em vẫn là quan trọng hơn. Hơn nữa em đang có bảo bảo..."

Cảnh Lang trộm nhìn bụng Lục Hồng.

Lục Hồng bất thình lình bắt được móng vuốt Cảnh Lang bỏ lên ngực,

"Ô!"

Cảnh Lang giống như bị điện giật rụt móng vuốt lại.

"Không cần, Hồng Hồng. Chị không sao."

Cái đuôi Cảnh Lang chợt vòng đến trước người, nhìn chằm chằm vệt máu khô màu đỏ chỗ cuối đuôi.

Nhận ra được suy nghĩ trong lòng Cảnh Lang, Lục Hồng dùng đôi mắt ôn hòa nhìn cô, sau đó đưa tay kéo cái đuôi của cô lại, đưa chiếc lưỡi ra nhẹ liếm một chút lên vệt máu đã khô chỗ cuối đuôi.