Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 75




Bên trong thang máy rộng rãi, hai cổ thân thể nữ quấn chặt lấy, ôm hôn lẫn nhau, không chút kiêng kỵ khơi thông tình yêu cùng dục vọng giữa các cô. 'Bịch' một tiếng, một trong hai người bị cứng rắn đặt lên vách tường lạnh như băng,

"Ai. Đồ chết tiệt, chị làm em đau!"

Nụ hôn rậm rạp chằng chịt rơi vào trên gương mặt cô, giờ phút này đang hướng đôi môi đỏ mọng ướt át đánh tới.

Mạc Tri Thu tách hai tay Thanh Phượng ra, vững vàng đặt lên tường, dục vọng trong đôi mắt không bỏ sót, thừa dịp cô nói chuyện, chợt ngậm giữ đầu lưỡi cô trong miệng. Dây dưa mút mát, âm thanh 'chem chép' kèm theo chất lỏng màu trắng từ khóe miệng rơi xuống, tiếng thở dốc to rõ, tỏ rõ đối phương không thể chờ đợi kịp.

"Rắn là loài động vật máu lạnh nhỉ."

Bỗng, Mạc Tri Thu ngừng một loạt các động tác lại, buông cô ra, trên mặt lướt qua một tia giảo hoạt.

"Bây giờ là lúc hỏi vấn đề này sao?"

Hai mắt Thanh Phượng mờ mịt, đầu óc tỉnh táo đều đã đắm chìm trong tình triều, toàn bộ tế bào giác quan đều đã bị đối phương khơi mào, cứ cố tình vào những lúc gầy dựng lên tất cả xong lại hung hăng dừng lại.

Hai chân cô run rẩy, thân thể mềm mại mềm nhũn, liền ngã vào trong ngực của người trước mặt.

"Đồ chết tiệt!"

Thân người khó nhịn cọ lên toàn thân đối phương.

"Bảo bối~ là muốn chị ở đây muốn em sao?"

Mạc Tri Thu nhẹ nhàng choàng qua vòng eo thon thả của cô, cằm đặt lên vai, môi như có như không quét qua dành tai đã đỏ như máu.

"Đồ mắc dịch~~ làm cho người ta lên không lên xuống không xuống, rồi bỗng nhiên nói như vậy, ghét muốn chết~"

Thanh Phượng thở phì phò giơ nắm đấm lên đánh một cái lên bả vai cô.

"Rõ ràng là con rắn nhỏ em luôn một bộ 24/24 động dục~"

"Hừ! Vậy á? Vậy em không tìm chị nữa, đi tìm người khác dập lửa!"

Thanh Phượng vừa nói vừa đẩy Mạc Tri Thu ra, sửa sang lại quần áo một chút, đứng trước cửa thang máy.

"Nha! Mạc Tri Thu chị nặng chết, buông ra!"

Thanh Phượng mềm mại kêu một tiếng, hai tay Mạc Tri Thu choàng qua chiếm hữu lấy chiếc cổ của cô, chóp mũi tác quái cọ lên chiếc cổ trắng nõn, thân người thiếp hợp chặt chẽ ở sau lưng cô.

"Chị biết rồi~ bảo bối, đối tượng động dục của em luôn là chị~ chỉ cần bị chị chạm vào, sẽ liền nhiệt tình như lửa~"

"Rắn là loài động vật máu lạnh gì chứ, chỉ vì chưa gặp được người thương thôi, động dục thuần túy là vì sinh sản. Còn Tiểu Xà của chị, nhiệt tình lẳng lơ đến tận xương tủy~"

Ngón tay Mạc Tri Thu vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, chuyên chú nhìn vào gương mặt cô.

"Bởi vì cô ấy toàn tâm toàn ý yêu chị~"

Hơi thở nóng bỏng vọt đến thùy tai, đến mặt. Gương mặt Thanh Phượng 'tăng vút' đỏ từ tai xuống cổ.

"Đồ chết tiệt~ miệng lưỡi ngon ngọt, không thèm để ý đến chị!"

'Đinh' một tiếng, vào lúc này cửa thang máy mở ra, Thanh Phượng dẫn đầu tránh thoát cô, bước ra ngoài.

Xúc cảm và hương thơm của người nọ vẫn vương lại trên những đầu ngón tay, khóe miệng Mạc Tri Thu cong lên, đi theo ra ngoài. Kéo tay Thanh Phượng lại, lôi đến trong ngực. Lúc bốn mắt nghênh đón nhau, ngọn lửa nóng bỏng nhất giữa người yêu nhau hừng hực cháy. Mạc Tri Thu giam cầm hai tay cô trên đỉnh đầu, ngậm lấy đôi môi, tỉ mỉ mài lấy, giống như người thợ đang thưởng thức bữa điểm tâm tinh xảo do mình làm.

Thanh Phượng chủ động dâng lên môi thơm, nghênh hợp nụ hôn của cô. Nhắm mắt lại, hưởng thụ nhiệt tình của đối phương. Tay phải Mạc Tri Thu trượt vào vạt váo của cô một cách tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy áo lên cao, men theo tiến về cặp ngực mềm mại nọ.

"Ưhm."

Bụng cảm thấy một trận lạnh lẽo, Thanh Phượng mới bừng tỉnh từ trong mộng, bắt được tay Mạc Tri Thu.

"Đi vào."

Đôi mắt Mạc Tri Thu híp lại, sâu trong mắt ngọn lửa nhỏ không nhịn được rạo rực sinh động.

"A~ nóng lòng như vậy~"

Ngón tay dài sáng bóng thon nhọn như tấu lên khúc dương cầm, chậm rãi trượt đến chỗ cúc quần, hai ngón tay móc một cái, liền tiến quân thần tốc thẳng vào. Hai ngón khép lại vuốt ve trung tâm quần lót, có chút ướt át thấm vào tâm can.

"A! Đồ chết tiệt này! Chị đang làm gì vậy?"

Thanh Phượng bắt được cổ tay cô, cấm cô tiến thêm một bước động tác nào.

"Bảo bối~ không phải em muốn chị đi vào sao~"

Hơi thở ấm áp nuốt vào nhả ra, lời nói mập mờ quanh quẩn bên môi.

"Cút ngay!"

Thanh Phượng dùng sức đẩy cô ra, lần nữa mặc lại quần. Mạc Tri Thu đứng vững, gãi đầu, một trận mờ mịt nhìn mỹ nhân kiều mỵ mới vừa rồi còn ôn nhu, hôm nay trong nháy mắt lại hóa thân thành cô gái đanh đá tiếp.

"Em bảo chị vào trong cửa nhà chứ bộ!"

Thanh Phượng tức giận chỉ vào cửa khóa chặt một bên. Thấy Mạc Tri Thu còn ngây ngô tại chỗ, vẫn không có ý động đậy, giận đến giậm chân tại chỗ,

"Ngốc chết! Còn đứng ngây ở đó làm gì! Trong đầu toàn chứa ngổn ngang thôi!"

Thanh Phượng lầm bầm.

"Tiểu Xà~ cái này không thể trách chị, rõ ràng là em bảo người ta 'đi vào'!"

Mạc Tri Thu cố ý tăng cao hai chữ nọ, nháy mắt vô tội nhìn Thanh Phượng.

"Chết tiệt! Rốt cuộc chị có vào hay không?"

Thanh Phượng nghe thấy hai chữ kia, liền nhớ lại bộ dạng tìm bất mãn vừa rồi của mình, sắc mặt liền đỏ, tiến lên nhéo tai Mạc Tri Thu kéo đến trước cửa.

"Đau!! Tiểu Xà, buông tay ra!"

Mạc Tri Thu liên tục kêu thảm thiết, Thanh Phượng 'hừ' một tiếng, thả lỏng tay, từ trong túi quần Mạc Tri Thu rút ra chìa khóa.

Mạc Tri Thu ủy khuất xoa lỗ tai,

"Tiểu Xà~"

Một bên nũng nịu tựa như cọ vào người Thanh Phượng. Thanh Phượng ghét bỏ nhìn cô một cái, cửa rốt cuộc cũng mở.

"Mẹ..."

Thanh Phượng ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người trước cửa, Mạc Tri Thu cũng sợ hết hồn. Mỹ nhân tóc vàng quỳ trên bàn phím, hai tay giơ tấm bảng, trên đó viết: Chị sai rồi. Ba chữ bắt mắt rất to, Thanh Phượng há miệng một cái, một cái tát vỗ vào trán, kéo tay Mạc Tri Thu đi vòng qua, tới phòng khách.

"Tiểu Xà, cô ấy là?"

Mạc Tri Thu nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn mỹ nhân đang quỳ ở cửa một chút.

"Bà ấy là mẹ em."

Thanh Phượng dừng một chút, đối với Cherie đang quỳ nói một câu,

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Lại chọc mẫu thân đại nhân không vui?"

"Mẹ?"

Mạc Tri Thu kinh ngạc lại nhìn lần nữa người quỳ trên đất, rồi nhìn Thanh Phượng, cô gái trên đất rõ ràng là mỹ nhân người Châu Âu chính gốc, hơn nữa nếu so tuổi tác mà nói, người phụ nữ quỳ trên đất ít nhất cũng bốn mươi, nhưng nhìn qua dáng vẻ cũng chỉ ba mươi thôi, à không, phải nói là trẻ tuổi hơn, khí chất quý tộc tản mát từ trong ra ngoài, chắc hẳn thân phận cũng không bình thường. Tướng mạo Tiểu Xà tuy có một chút nét của người ngoại quốc, nhưng nhìn thế nào ngũ quan phần nhiều vẫn mang đặc thù của người phương Đông hơn. Đúng rồi, Tiểu Xà không phải người, chẳng lẽ?

"Em có hai người mẹ."

"A?"

Mạc Tri Thu lấy làm kinh hãi, đây là lần đầu tiên Tiểu Xà nói đến tình trạng gia đình của mình.

"Alice~"

Thanh âm vô lực vang lên, Thanh Phượng tiến lên muốn đỡ mẹ mình dậy.

"Alice~ thay mẹ đi cầu xin mẫu thân đại nhân của con nha, chân mẹ tê hết rồi..."

Vẻ mặt Cherie một bộ ta rất đáng thương, hai mắt cầu khẩn nhìn Thanh Phượng.

"Mẹ, trước đứng lên đi."

Ngại vì có Mạc Tri Thu, Thanh Phượng lại không thể để mẹ mình cứ một mực quỳ, nhưng cô cũng biết 'truyền thống' có từ lâu đời của nhà mình, mỗi lần Cherie chọc giận Tiểu Thanh, đều sẽ bị phạt, không phải quỳ tha y bảng*, chính là quỳ trên mainboard, không thì bàn phím. Trừ khi Tiểu Thanh lên tiếng, bằng không Cherie chắc chắn sẽ không đứng dậy. Thân là gia chủ gia tộc Carano, dù là ai cũng đều không ngờ cô sẽ có thay đổi lớn như vậy, người quen thuộc cô đều biết, mấy chục năm đầu, Cherie Carano tuyệt đối là một 'bạo chúa'.

"Tiểu Thanh Thanh chưa lên tiếng, mẹ cũng không dám đứng dậy."

Cherie nhỏ giọng lầu bầu một câu.

"Tiểu Xà, mẹ em thật thú vị~"

Mạc Tri Thu một bên che miệng, không nhịn được bật cười.

"Đồ chết tiệt! Cười cái gì, sau này đến ở rể nhà em, cho chị chịu!"

"Ở rể?"

Mạc Tri Thu khẽ nhíu mày, bất mãn nói:

"Không phải chị cưới em sao?"

"Ai muốn gả cho chị!"

Hai tay Thanh Phượng khoanh trước ngực, liếc nhìn cô một cái.

"Thanh Phượng?"

Mạc Tri Thu đang muốn cùng cô lý luận, một đạo giọng nữ trong trẻo vang lên. Thanh Phượng quay đầu nhìn lại, kích động tiến lên ôm lấy cô,

"Mẫu thân đại nhân~"

Tiểu Thanh cừng chiều sờ đầu cô,

"Lớn rồi, còn tính khí trẻ con như vậy."

Ý vị sâu xa liếc nhìn Mạc Tri Thu, Mạc Tri Thu đúng lúc gật đầu.

"Mới không có!"

Thanh Phượng liếc nhìn Mạc Tri Thu,

"Mẫu thân đại nhân~ lần này hai người cố ý tới thăm con sao?"

Thanh Phượng cao hứng nâng tay Tiểu Thanh, ngồi lên một bên sô pha, hoàn toàn quên mất người mẹ khác của mình vẫn đang một bộ đáng thương quỳ gối.

Tiểu Thanh lướt nhìn qua Cherie, cười với Thanh Phượng nói:

"Nghe nói con gái bảo bối của chúng ta có ý trung nhân, đương nhiên là phải tới xem một chút."

"Mẫu thân đại nhân~ có thể cho mẹ đứng lên trước không?"

Thanh Phượng khôn khéo dời đề tài, hướng Cherie nháy mắt một cái.

"Tiểu Thanh Thanh~ chân tê hết rồi."

Cherie rũ bả vai, mặc dù hai tay vẫn nâng tấm bảng, nhưng ánh mắt thì nhẹ hướng chân mình, trên mặt lộ ra biểu cảm khó chịu.

"Hừm! Cherie Carano, chị biết lỗi chưa?"

Tiểu Thanh đi tới trước mặt cô, trên cao nhìn xuống.

"Biết lỗi rồi!"

Cherie dùng sức gật đầu.

"Nói, sai ở đâu?"

Tiểu Thanh đánh giá cô.

"Thứ nhất, không nên tùy tiện động dục!"

"Thứ hai, không nên tùy tiện động dục với vợ!"

"Thứ ba, không nên sau khi động dục với vợ, vợ bảo ngừng, lại không kịp thời dừng lại!"

"Thứ tư, không nên sau khi đối với vợ động dục xong, lại tiếp tục yêu cầu vô độ!"

"Cuối cùng, không nên làm cho vợ ở bãi đỗ xe mệt mỏi, không xuống xe được!"

Cherie thấp giọng kể lể 'tội' của mình. Mặc Tiểu Thanh lúc thì trắng lúc thì xanh,

"Cherie Carano!"

Tay Cherie run một cái, tấm bảng gỗ lên tiếng đáp lời rơi xuống, đúng lúc đập trúng chân của cô.

Mặt Cherie thoáng chốc trắng bệch, Tiểu Thanh thấy vậy, vội vàng đỡ cô đến một bên, xem xét bắp chân cho cô.

"Đáng đời!"

Tiểu Thanh tuy ngoài miệng cứng rắn, nhưng mặt lại đầy vẻ ân cần. Vén lên váy cho Cherie, thấy đầu gối với bắp chân đỏ một mảnh, bên trên rậm rạp chằng chịt hiện đầy dấu bàn phím.

"Xem chị lần sau còn dám nữa thôi!"

Tiểu Thanh nhẹ nhàng xoa nắn đầu gối cho cô, trong mắt thoáng qua một chút đau lòng.

"Vợ~ người ta không nhịn được mà~"

Cherie phát ra tiếng nhõng nhẽo, đầu dùng sức cọ cọ lên người Tiểu Thanh. Thanh Phượng cùng Mạc Tri Thu đồng thời cả người nổi da gà.

"Bớt bộ dạng này lại đi! Cherie Carano, tuổi cũng đã cao, còn chơi làm nũng?"

Tiểu Thanh đùng đầu ngón tay đâm đâm trán cô, đẩy cái đầu tròn lông xù ra.

"Vợ~ đau!"

Cherie bỗng nhiên che đầu gối, trên mặt lộ ra biểu tình đau đớn.