Đối với kẻ có thể đánh bại Hổ gia, Nghiêm Tinh vẫn rất hiếu kỳ, tay ngứa ngáy khó nhịn, lập tức liền đáp ứng. 12h tối thứ 5, cô tới địa điểm đã chỉ định để đọ sức, quốc lộ 13, là xa lộ bên ngoài thành phố T xảy ra nhiều vụ tai nạn nhất. Chỗ nguy hiểm nhất của con đường này là những khúc ngoằn ngoèo hình chữ S. Lúc Nghiêm Tinh hỏi Hổ gia về lai lịch của kẻ nọ, Hổ gia nhún vai, bày tỏ hắn chẳng biết gì.
"Tiểu Tinh, rốt cuộc cô ta vẫn không tháo nón bảo hiểm chụp đầu xuống. Vì do có áo gió màu đen rộng lớn bao quanh, ngay cả cô ta là nam hay nữ tôi cũng không rõ."
Hổ gia gãi gãi cái đầu trọc của hắn, không cam tâm nói.
"Nói ra cũng không ngại cô chê cười, cô ta làm sao mà vượt qua tôi, cho đến bây giờ tôi cũng không biết."
"Chỉ là kẻ này không cần mạng sống ngược lại lại là sự thật, nói chung, chúng ta vẫn sẽ chọn con đường ngoằn ngoèo này để vượt qua đối phương. Địa hình quốc lộ 13 cô cũng từng chơi rồi, sơ sẩy không nắm giữ được tốc độ, là chúng ta liền viết di chúc tại nơi này luôn."
"Tôi không biết cô ta làm sao mà làm được, chính là trong cái chớp mắt, lúc tôi đã ở cuối đường ngoằn ngoèo, thì một cái bóng đen vượt qua thân xe của tôi."
Kẹo que trong miệng Nghiêm Tinh phát ra tiếng kêu, cô vỗ mạnh đầu hắn một cái.
"Theo lời cậu nói, xem như là quỷ rồi còn gì, chúng ta đang đua xe với một hồn ma à!"
Nghiêm Tinh nói cứ như thật, nhưng lúc đó trong lòng cô hoàn toàn không xem kẻ kia là đối thủ.
"Cho tôi mượn "vợ" của cậu dùng chút."
Nghiêm Tinh xem thời gian không sai biệt lắm, tới lúc xuất phát rồi.
"Ấy..."
Hổ gia ấp úng, một bộ lão đại không tình nguyện.
"Tôi rất lâu rồi không sờ đến xe cộ, cậu cũng biết mà."
"Được rồi."
Hổ gia lầu bầu một câu, ngoan ngoãn đưa ra chiếc thẻ dẫn đường đến chiếc Superbike 1199 Panigale R được gọi là vợ của hắn.
"Đều nói cậu một quý ông lớn mà cưỡi cái xe lẳng lơ thế chi vậy?"
Nghiêm Tinh khẽ vuốt ve thân xe, dưới bầu trời đêm, đèn bên đường chiếu xuống, chiếc xe màu đỏ phản xạ ra sắc thái bắt mắt.
"Tôi thề cả đời này chỉ yêu một mình "nàng" thôi!"
Hổ gia lập tức ôm lấy đầu xe, dùng sức hôn hít mấy cái. Nghiêm Tinh một trận buồn nôn.
"Nàng có thể lên giường với cậu sao?" Thuận tiện văng tục thêm một câu.
"Vợ bảo bối của anh! Chụt chụt!"
Lại liều mạng hôn thêm mấy cái. Nghiêm Tinh dùng sức lôi hắn ra.
"Đủ rồi đủ rồi, xe này mẹ tui cũng chả thèm cưỡi."
"Lão đại! Tên kia tới rồi!"
Một tên tiểu đệ thủ hạ của Hổ gia nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng từ xa, vội vàng chạy tới báo cáo. Nghiêm Tinh quay đầu, nhìn chằm chằm hai tia sáng màu vàng, lắng tai nghe một trận động cơ dữ dội. Bất giác nhíu mày, trong phút chốc, cô nhanh chóng rụt người về, tránh sang một bên.
"Coi chừng!"
Lúc Hổ gia nhìn thấy biểu tình của Nghiêm Tinh đã không còn kịp, đặt mông trên đất, kinh hoảng thất thố mở to hai mắt nhìn về phía trước. Một con quái vật toàn thân màu đen lái đến trước mặt hai người, tách rời Nghiêm Tinh và Hổ gia sang hai bên. Nhanh như vậy?! Rõ ràng mới nhìn thấy hai điểm vàng ở đầu xe chiếu sáng, hơn nữa Nghiêm Tinh nhận ra chỉ trong nháy mắt dường như gia tốc của xe tăng vọt lên, vì vậy chỉ đành dùng hai chữ quỷ mị để hình dung tay đua âm hồn bóng đêm này. Nghiêm Tinh quan sát tỉ mỉ vẻ cấu tạo bên ngoài thân xe, kinh ngạc tặc lưỡi nói.
"Đây là Ducati 1199 chuyển đổi, cùng một loại với "vợ" của Hổ gia, nhưng cấu tạo thân xe cũng quá mức kỳ lạ, làm cho người ta có cảm giác như là một con báo đang đổ vồ về trước muốn xé nát con mồi!"
Người trên xe đầu đội nón bảo hiểm ôm đầu, chỉ có thể loáng tháng cảm nhận được tầm mắt của cô ta.
"Cô là người được hắn tìm tới?"
Nghiêm Tinh trừng mắt Hổ gia một cái.
"Bây giờ thì cậu đã biết là nam hay nữ rồi đó."
Hổ gia theo bản năng cúi đầu.
"Tôi đây là lần đầu nghe thấy tiếng của cô ta mà."
Phần nhiều là vì biết mình thua trong tay một cô gái, nhuệ khí bình thường của Hổ gia giảm đi rất nhiều, càng trầm mặc. Không sai, bên dưới cái nón bảo hiểm rõ ràng là giọng của một người phụ nữ, trầm trầm nhưng lại giàu từ tính.
"Người đẹp~ không lộ diện?"
Biết đối phương là con gái, trừ một tia thưởng thức ra, càng nhiều hơn chính là tò mò dung mạo của cô, nói trắng ra là, Nghiêm Tinh lại sắc che mờ đầu óc.
Cô gái không nói chuyện, chỉ đưa một ngón tay, huơ trái phải qua lại.
"Xem thường tôi?" Nghiêm Tinh bật thốt lên.
"Tôi không có hứng thú với cô, hơn nữa cô sẽ không thắng được tôi."
Giọng điệu cô gái bình tĩnh, làm Nghiêm Tinh thấy khó chịu nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên lãnh mỹ nhân kia, là cùng một dạng người với Cảnh Lang. Bình thường phụ nữ như vậy, Nghiêm Tinh đều sẽ không đi trêu chọc. Chỉ là quá cao ngạo, tư thế không xem ai vào mắt quả thật làm cho người ta sinh lòng chán ghét.
"Xem thường rồi đấy, không thử thân thủ xem sao à..."
"Muốn giúp bạn cô lấy lại hàng, thì còn có một cơ hội."
Hiển nhiên cô gái cũng không muốn cùng Nghiêm Tinh dài dòng. Cô gái bước cái chân thon dài ra, từ trên xe xuống, tự ý đến chỗ lan can cách đó không xa.
"Có dám cùng tôi đánh cược không?"
"Hả?"
Nghiêm Tinh nghi ngờ hỏi.
"Tôi với cô cùng cưỡi xe, cùng xuất phát, xem ai đến nơi này trước."
Mũi chân cô gái chỉ trước lan can.
"Đùa à?"
Nghiêm Tinh khinh thường cười lạnh một tiếng, đây là đánh cược gì chứ.
"Điều kiện, chúng ta vừa mới bắt đầu thì nhất định phải rồ ga lên mức tối đa."
Cô gái quay đầu, trên lưng Nghiêm Tinh nảy sinh cảm giác buồn nôn.
"Thế khác gì là tự sát!"
Kiểu chơi của cô gái này cô biết, đó là một loại trò chơi của đảng phóng xe như gió lốc thường hay chơi, tương tự với lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới vách đá, một khắc trước khi đến vách đá thì thắng xe lại, nếu không làm được thứ chờ đợi người lái chính là cái chết. Bình thường loại trò chơi khảo nghiệm này không chỉ có kỹ xão của người đua, quan trọng hơn chính là lòng can đảm. Dù là tay đua kinh nghiệm phong phú, cũng sẽ có lúc phạm sai lầm. Người đang ở thời điểm sợ hãi, thường thường sẽ làm ra hành động sai lầm, phải nói là, sẽ dễ dàng hành động đi ngược lại với ý thức. Vì vậy, một tay đua giỏi, cần không chỉ là kỹ thuật tinh xảo, điều quan trọng hơn chính là dũng khí là lòng can đảm hơn người. Từ vạch xuất phát đến cuối lan can chỉ ngắn ngủi chừng hai mươi mét. Dựa theo thông thường, nhất định xe sẽ bay ra ngoài, rơi xuống dốc đá.
"Sợ?" Cô gái cười lạnh.
"Ai sợ! Cô nói ai?"
Nghiêm Tinh có chút phô trương thanh thế, Hổ gia thì đứng một bên bất an nhìn cô.
"Tôi thật không hiểu, thật không nghĩ ra? Nhìn dáng vẻ của cô, coi như là một mỹ nhân, sắc đẹp khẳng định trên mức trung bình. Tuổi còn trẻ liền muốn tự sát!"
"Cô liền nói một tiếng thôi, có đánh cược hay không?"
Cô gái cắt ngang, không nhịn được đứng lên.
"Phương pháp đánh cược như thế nào?"
"Như vầy đi, nhìn cô nhát gan vậy. Liền đánh cược xem tôi có thể bình an vô sự sống sót hay không."
Cô gái nói xong, phóng người lên xe.
"Cược gì?"
Nghiêm Tinh trong lòng lo lắng bất an, luôn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó bất ổn, lại không nói ra được.
"Nếu như tôi chết, tôi tự nhiên sẽ đưa đồ vật cùng tiền cho các người. Nhưng nếu như tôi thắng, cô phải thuyết phục Cảnh Lang so tài với tôi một ván."