Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 37




Cô gái đội nón bảo hiểm vẫn duy trì tư thế hai chân kẹp thân xe, hông cúi xuống, cái bật lửa nằm vững vàng trên tay cô.

Cô gái ngồi sau lưng cô chơi đùa tóc xoăn của mình một chút, cúi người xuống, ôm lấy cô.

"Đốt liền đốt, không cần khẩn trương như vậy. Chỉ cần còn Thanh Phượng tôi ở đây một ngày, Mỹ Nhân Cư vĩnh viễn sẽ không biến mất!"

Kéo cánh tay cô lại, cùng cô xuống xe, Thanh Phượng hết sức có phong độ cửa nữ vương, cao ngạo dang chân dài ra, xuống xe.

Mẫn Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Thanh Phượng, mắt không khỏi lộ ra niềm vui mừng, lại đánh giá người ngồi bên cạnh cô, mang nón bảo hiểm màu đen, lanh mắt nhìn thấy mấy lọn tóc trắng, lại chẹp chẹp lấy làm lạ.

Bị cảnh tượng vừa rồi làm cho khiếp sợ, tên côn đồ dẫn đầu giờ này mắt lộ ra hung quang, tàn bạo tiến lên la hét.

"Ở đâu lòi ra con tiện nữ, phá hư chuyện tốt của ông mày!"

Cả người Thanh Phượng mặc một chiếc đầm trắng dài đến gối, đầy đặn không có bộ phận nào thiếu khuyết, dáng người thon dài, so với tên côn đồ lâu la này cao hơn rất nhiều, cô tiến lên một bước, trên cao nhìn xuống hắn, trong con ngươi hàn quang chợt lóe lên. Chỉ là người bên cạnh xuất thủ so với cô càng nhanh hơn, cô gái một tay níu cổ áo tên lâu la, giống như xách con gà vậy.

"Cô ấy không phải người ngươi có thể sử dụng cái miệng bẩn thỉu đó để vấy bẩn!"

Trong nháy mắt buông tay, một cước đá thẳng vào bụng hắn, đạp cả người hắn bay ra ngoài.

"Hự."

Tên côn đồ bay đi giống đường cong parapol, nặng nề rơi xuống đất, dậy cũng không dậy nổi. Trong miệng lẩm bẩm kêu đau. Thuộc hạ của hắn vội vàng vây quanh.

"Lão đại! Anh không sao chứ."

Loading...

Thần sắc Thanh Phượng rất là thích ý, xoay người, tỉ mỉ vì người bên cạnh lấy mũ bảo hiểm xuống, sợi tóc màu trắng lăn xuống như thác nước, người ở đây không khỏi khiếp sợ. Mạc Tri Thu như chẳng xảy ra chuyện gì thay Thanh Phượng vén tóc trên trán qua một bên cho cô.

"Nơi này dù sao cũng là tâm huyết của em, tôi không cho phép một đám ô hợp làm bẩn."

Nói xong, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người kia, bọn chúng không nhịn được run rẩy. Mẫn Yên Nhiên đã biết e rằng người này là nguyên nhân mấy ngày nay Thanh Phượng không lộ diện, không nhịn được giơ lên khóe miệng, lắc eo đi tới.

"Eo ôi! Lão bản~~~ cuối cùng cô cũng trở lại rồi~~~"

Thanh âm ẻo lả muốn rụng rời, thấm tận tâm can người ta. Thanh Phượng làm sao không hiểu tiểu tâm tư của Mẫn Yên Nhiên, chỉ thấy bản mặt Mạc Tri Thu thiệt thối, dời đi ánh mắt, nhìn sang một bên. Thanh Phượng chủ động nắm lấy tay cô, nắm vào lòng bàn tay. Sắc mặt Mạc Tri Thu mới hòa hoãn.

"Lão bản nè~ sao chị lạnh nhạt với người ta vại~~"

Mẫn Yên Nhiên dứt khoát dựa toàn bộ thân vào người Thanh Phượng, một tay ôm lấy cổ cô. Lần này, toàn bộ khuôn mặt Mạc Tri Thu đều tối sầm.

"Mẫn Yên Nhiên cô muốn chết hả!"

Thanh Phượng một tay đẩy cô ra, ánh mắt một mực nhìn về Mạc Tri Thu.

"Hừ!"

Mạc Tri Thu thấy được nhu tình trong mắt cô, nhưng vẫn hết sức khó chịu đi ra ngoài, đi tới trước mặt đám côn đồ.

"Tới từ đâu thì cút về đó cho tôi!"

Mạc Tri Thu lạnh lùng nói, hơn nữa còn làm bộ muốn đạp bọn họ. Những tên lâu la kia thấy lão đại của mình bị người ta đạp cũng không rên lên được tiếng nào, trong đầu suy nghĩ đại sự không ổn, dứt khoát mang lão đại nhà mình, chuồn khỏi đây.

Nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, Mạc Tri Thu lấy điện thoại trong túi.

"Phái vài người đi theo bọn chúng, tùy thời báo cáo cho tôi."

Bên này, Mẫn Yên Nhiên nương nhờ trên người Thanh Phượng không có ý rời đi, hai tay bao quanh bả vai cô, Thanh Phượng muốn rụt tay về đều rất khó khăn.

"Mẫn Yên Nhiên, buông tay cho lão nương! Còn không buông, tiền lương tháng này, tháng sau, tháng sau nữa của cô thanh toán luôn một thể!"

Thanh Phượng nóng nảy, dậm chân tại chỗ, bởi vì Mạc Tri Thu chỉ đứng tại chỗ nhìn cô, ánh mắt có thể làm cho người ta chết cóng.

Đồ khốn kiếp chết tiệt, không biết tự mình tới đây! Thanh Phượng trong lòng nhỏ giọng thì thầm.

"Người ta so ra vẫn muốn lão bản ôm vào lòng mà~~ tiền tài gì đó đều là phù du~~"

Mẫn Yên Nhiên tiếp tục tưới dầu vào lửa, cố ý nhấn giọng. Mạc Tri Thu hơi nhếch khóe miệng, tiến lên vài bước.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu cô không muốn trở thành tử thi, thì sau cùng lập tức buông tay cho tôi."

Từng câu từng chữ, thanh âm lạnh như băng nói, không chút nào là đùa giỡn. Mẫn Yên Nhiên có thể thấy sát ý từ trong mắt cô, thành thật buông tay ra, quy củ đứng một bên.

"Lão bảnnn~~~ không ngờ khẩu vị của chị lại quái dị như vậy, vừa ý con ma giết người~~"

Vân đạm kinh phong, Mẫn Yên Nhiên không thèm để ý chút nào nói.

"Im miệng cho tôi! Cô ấy mới không phải ma giết người gì đó!"

Nào ngờ, Thanh Phượng nổi giận đùng đùng rống lên một câu, Mẫn Yên Nhiên há miệng, giật mình ngây ngô tại chỗ. Thanh Phượng ném cho cô ánh mắt giết người, chủ động tiến lên nắm lấy tay Mạc Tri Thu đặt lên eo mình.

"Mẫn Yên Nhiên, cô nghe kỹ cho lão nương! Cô ấy là người của lão nương, không cho phép cô nói năng lỗ mãng, cũng không cho cô táy máy tay chân!"

Tự hào tuyên thệ quyền chiếm hữu, Mạc Tri Thu nhếch miệng, không nhịn được lộ ra cười châm chọc, ôm lấy eo cô càng chặt hơn.

Đầu tiên Mẫn Yên Nhiên ngơ ngẩn, ánh mắt liếc thấy hai người nắm chặt tay, cười một tiếng, không còn khinh bạc cùng mập mờ vừa rồi. Vô cùng nghiêm túc cúi thấp đầu với Mạc Tri Thu.

"Vậy xin hỏi vị "nhị lão bản" này phải xưng hô thế nào?"

Trong lòng Mạc Tri Thu hồi hộp, thấy Tiểu Xà khẩn trương như vậy vì mình, địch ý lúc trước với Mẫn Yên Nhiên cũng giảm đi phân nửa.

"Mạc Tri Thu."

Nhàn nhạt trả lời, Mẫn Yên Nhiên trợn to hai mắt.

"Mạc Tri Thu?? Cô là Mạc Tri Thu của bang Lão Hổ!"

Thì ra là vậy, chả trách có mái tóc trắng bổi bật, khiến cho cô thấy quen thuộc một cách vô hình.

"Thì sao?"

Mạc Tri Thu bình tĩnh nói một câu, Mạc Tri Thu của bang Lão Hổ đã "chết", từ nay về sau, cuộc đời của cô chỉ thuộc về chính cô.

Bởi vì trong quá khứ, Mẫn Yên Nhiên đối với chuyện trong hắc đạo cũng biết một hai, chỉ là cô ngàn vạn lần cũng không thể ngờ người Thanh Phượng thích là Mạc Tri Thu, nói như vậy, tuổi tác Mạc Tri Thu chắc cũng sắp ba mươi mấy, cô ấy với Thanh Phượng – trâu già gặm cỏ non sao? Không đúng không đúng, nhìn dáng hai người đứng chung với nhau, hài hòa không nói ra được, hoàn toàn không nhìn ra được sự chênh lệch về tuổi tác, với lại với thân phận thật của Thanh Phượng, không biết đến cuối cùng ai mới là "trâu già", ai mới là "cỏ non".

Không để ý đến lời nói của Mẫn Yên Nhiên, Mạc Tri Thu xoay người đối Thanh Phượng nói.

"Chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ đích thân mang kẻ đứng đằng sau điều khiển chuyện này đến trước mặt em, giao cho em xử trí."

Sau đó, cưng chiều nhẹ nhàng điểm chóp mũi cô. Thanh Phượng tựa hồ đối với chuyện này rất bất mãn, quai hàm phồng ra, bĩu môi, bắn nhõng nhẽo ra tứ tung.

"Ghét! Lại điểm cái mũi của em, hừ!"

Vừa nói, vừa chủ động tiến tới chóp mũi Mạc Tri Thu cắn nhẹ một cái.

Hài lòng nhìn kiệt tác của mình, lại đưa ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên nơi đó.

"Hehe, đây là dấu ấn của em, thật là đẹp mắt~"

Mẫn Yên Nhiên thấy hai người coi thường mình, ở trước mặt liếc mắt đưa tình, suy nghĩ có nên chuẩn bị rút lui trước, dù sao lỡ mà một hồi nữa lão bản đại nhân truy cứu món nợ mình để mặc cho bọn chúng đập phá Mỹ Nhân Cư, xem như cũng không dễ qua.