Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 141: Năm đó, thiếu nữ ngây thơ theo đuổi trùm xã hội đen [1/4]




Mở ra album trang đầu tiên, là khuôn mặt nộn thịt nhỏ nhắn đang trề môi của Alice Carano bày ra trước mắt. Mạc Tri Thu không nhịn được nhẹ cong khóe môi, Alice lúc còn bé có chút mập mạp, toàn bộ thân người giống như quả bóng cao su, còn thân dưới thì kéo ra một cái đuôi rắn lục nhỏ.

Bỗng nhìn cái đuôi, thấy cũng không khác mấy với mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích, đương nhiên cô ấy vốn là rắn không phải cá, Mạc Tri Thu tự giễu cười.

Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn đè lên trên mặt sách. Nghĩ cũng không cần nghĩ, đích thị là bà xã đại nhân của cô.

Cô ngẩng đầu, chỉ thấy Thanh Phượng bất mãn trợn mắt nhìn mình.

"Sao vậy, bà xã đại nhân."

Mạc Tri Thu đóng album, đứng dậy ôm chầm thân thể cô.

"Ai cho chị tự tiện xem đồ của em."

Thanh Phượng thuận thế dựa vào ngực cô, đem sức nặng cả người toàn bộ đều đè lên trên.

Đương nhiên bao gồm cả nào đó trong bụng, nhô lên như ngọn núi nhỏ, phỏng chừng mang thai đã hơn 5 tháng.

"Với tư cách "chồng" thân ái của em, hiểu một chút về quá khứ của bà xã đại nhân, có gì không tốt hử?"

Mạc Tri Thu hôn lên mặt Thanh Phượng một cái.

"Không cho nhìn chính là không cho nhìn!"

Thanh Phượng tức giận nói, vung tay oánh bả vai cô.

"Thôi được rồi, bảo bối không tức giận, chị không xem nữa được rồi chứ."

Mạc Tri Thu ôm lại cô ngồi trên sô pha,

"Có phải lại thấy không thoải mái?"

Mạc Tri Thu ân cần hỏi.

Cô biết phụ nữ thời kỳ mang thai tâm trạng đa phần đều không ổn định, Thanh Phượng so với lúc trước càng dễ dàng nổi giận hơn, thỉnh thoảng phát một chút tính tình không thể giải thích được. Cô làm được đều chỉ có bao dung, dù sao mang thai nhi rất khổ cực, ngoại trừ đau lòng mấy thứ bận bịu khác cô đều không giúp được.

"Lúc còn bé dáng dấp em rất xấu xí."

Thanh Phượng nhỏ giọng lầu bầu,

"Phì~"

Mạc Tri Thu không nhịn được cười ra tiếng,

"Bảo bối, trong mắt chị em lúc nào cũng đều đẹp nhất."

"Miệng lưỡi trơn tru."

Thanh Phượng dùng đầu ngón tay chọt chọt gò má cô.

"Gần đây, chị chỉ là nhớ lại chuyện trong quá khứ."

Mạc Tri Thu cầm tay cô đặp bên mép hôn lên.

"Cho nên chị liền muốn xem album của em?" Thanh Phượng chu môi.

"Nghĩ lại thời gian trôi qua thật mau, cuộc sống hiện tại mà chị có là một cuộc sống cho tới bây giờ chị đều không dám hy vọng xa vời."

Mạc Tri Thu ngưng mày, nhìn Thanh Phượng, ánh mắt lại chuyển qua bụng cô.

"Chị có người yêu, có con, quan trọng nhất chị có chính là mái nhà."

Mạc Tri Thu phát ra từ nội tâm cảm khái nói.

"Lại tái phát bệnh cũ phải không?"

Thanh Phượng vặn lỗ tai cô, không chút lưu tình kéo ra ngoài.

"Ui~"

Mạc Tri Thu ngay lập tức kêu đau, tỏ ý Thanh Phượng dừng tay.

"Sớm đã nói với chị là không cần nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ."

"Nhưng chị vẫn không chịu vâng lời!"

Thanh Phượng thả lỏng tay, xoay người, không để ý tới cô.

"Chị sai rồi, còn chưa được sao?"

Hai tay Mạc Tri Thu vòng lên eo cô, khuôn mặt thân mật dán vào bên tai, tác quái thè lưỡi liếm liếm.

"Sắc quỷ!"

Cùi chỏ Thanh Phượng từ sau thọt cô một chút, nhưng cũng chỉ hơi đẩy một cái liền thôi.

"Không nghĩ chuyện không vui, vậy chúng ta hãy nghĩ về những chuyện vui đi."

Mạc Tri Thu ngậm dành tai, bàn tay vuốt bụng cô một chút, dẫn đến thân người Thanh Phượng không ngừng run rẩy.

"Ví như năm đó, có một tiểu nha đầu vẫn còn học cấp 3..."

"Đồ chết tiệt!"

Thanh Phượng biết chuyện cô sắp kể, không ngừng đẩy cô, tỏ ý cô im miệng.

Đương nhiên người nào đó cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Bỗng dưng, Mạc Tri Thu nhớ tới một câu: Chạy nhanh dưới ánh chiều tà, là ta đã chết đi thanh xuân!

Vậy đoạn cuộc sống ấy quả thật là đoạn kỷ niệm đáng quý, sổ ghi chép thanh xuân về bà xã yêu dấu ~~~~~~~

Khi đó, mẹ của Thanh Phượng vẫn chưa tỉnh lại, Cherie liền mang theo cô và Tiểu Thanh về nước. Có thể nói, Thanh Phượng từ nhỏ liền lớn lên trong nước. Tính cách cô lanh lợi, lại hiểu chuyện, cũng vui vẻ yên tĩnh, để Cherie tiết kiệm không ít tâm tư. Vì do biết việc bản thân mình khác với mọi người, Thanh Phượng cũng không thích thân thiết cùng ai, dường như không có bạn bè, cô cũng thấy chả có vấn đề gì. Chỉ thích một mình núp trong góc an tĩnh đọc sách.

Cuộc sống yên tĩnh như vậy kéo dài đến lớp mười, thuở đó, cô đã trỗ mã rất đẹp, thành tích cũng cực kỳ tốt. Dẫn tới vài nữ sinh trong trường bất mãn, một mặt ghen tị sắc đẹp của cô, một mặt cũng vì tác phong cô khiến người khác cảm thấy cô quá mức cao ngạo, xem thường người khác. Cho nên thường khá là không có mắt tìm đến cô gây phiền toái, Thanh Phượng làm lơ, cô chỉ cần dựa theo phương thức của mình làm việc là được rồi, những thứ khác mời cứ theo ý.

"Bạn Thanh Phượng, có thể hỏi cậu vài chuyện không?"

Trong lớp có vài nữ sinh không học giỏi, bắt chước tình tiết trong phim học người ta làm nữ du côn, bên ngoài càn rỡ lăn lộn, kéo bè kết đảng. Trước mắt Từ Hiểu Hiểu chính là đại tỷ trong lớp.

"Bạn học Từ, có chuyện gì?"

Thanh Phượng khép sách lại, đẩy mắt kiếng, quay đầu tầm mắt nhìn về phía cô.

"Họ của cậu liền kêu Thanh?"

Từ Hiểu Hiểu vừa nói xong, một đám bạn học nữ đi theo bên cạnh liền phá lên cười.

"Có vấn đề sao? Tôi cũng không cho rằng có chỗ nào buồn cười." Thanh Phượng lạnh lùng nói.

"Ha? Tụi mày xem, nó lại hỏi tao có vấn đề không?"

Nữ sinh bên cạnh lại cười ầm lên một trận.

"Đương nhiên có vấn đề, những người khác đều có họ, cậu có tên kỳ cục như vậy. Lẽ nào cậu là con riêng."

Từ Hiểu Hiểu ngồi lên bàn cô, khiêu khích nhìn.

"Cậu đang đè lên sách tôi, có thể nhấc cái mông của cậu chút không?"

Thanh Phượng bình tĩnh nói. Mọi người nhìn về hướng cái mông to của Từ Hiểu Hiểu, không nhịn được cười ra tiếng,

"Con nhãi thối, mày đây là đang cười nhạo tao à?"

Từ Hiểu Hiểu tức giận nhìn cô, một tay đang muốn túm tóc.

Thanh Phượng ung dung di động chỗ ngồi, lui về sau, khiến cô bắt hụt.

"Bạn học Từ, phiền cậu nghĩ cho thật kỹ, ba mẹ cậu đưa cậu tới trường học tập là hy vọng cậu sau này có tư cách, mà không phải đến đây bắt chước làm băng đảng."

Sắc mặt Từ Hiểu Hiểu không khỏi biến thành đen sì, Thanh Phượng tiếp tục nói:

"Cô nãi nãi ơi, tuổi còn trẻ, học cái gì không học, lại cứ khăng khăng học người ta chơi làm băng đảng..."

"Tao phải xé nát bộ mặt mày ra, con nhãi thối!"

Từ Hiểu Hiểu thét lớn, một đá đá văng bàn, hướng cô ép tới gần.

"Từ Hiểu Hiểu, em đang làm gì vậy?"

Chủ nhiệm vừa vào phòng học liền thấy tình cảnh trước mắt, sợ hết hồn, vội vàng gọi cô lại.

Từ Hiểu Hiểu không thể không dừng tay,

"Quên nói, kỹ thuật diễn của cậu còn non lắm."

Thanh Phượng như không có chuyện gì xảy ra dọn dẹp bàn, nói.

Toàn bộ thân người Từ Hiểu Hiểu giận đến run rẩy,

"Đợi rồi xem!"

Cô không cam tâm trở lại chỗ ngồi.

Đáy lòng chủ nhiệm lau mồ hôi, Từ Hiểu Hiểu này cũng đầu óc ngu mờ rồi. Xem như ba cô là một trong những người đã tài trợ cho trường học, nhưng nếu đem ra so với vị kia, chỉ là con kiến đối đầu Long Vương mà thôi, thật sự tiểu vu gặp đại vu* sa đọa mà, lũ ỷ mình có tiền! Đợi một lát phải báo cáo tình trạng này cho hiệu trưởng.

(*) Nghĩa của câu nôm na là người giỏi còn có người giỏi hơn.

Thanh Phượng như không xảy ra chuyện gì nhìn về hướng ngoài cửa sổ,

Hơ? Mới vừa rồi hình như có cái bóng đen lướt qua.

Lấy lại tinh thần, Thanh Phượng lắc đầu, đoán chừng là bản thân hoa mắt.

Sau khi tan học, vẫn như thường ngày, Thanh Phượng sửa sang lại cặp sách, chuẩn bị rời phòng học.

"Thanh Phượng, mày đứng lại cho tao!" Từ Hiểu Hiểu hô lên.

"Lại có chuyện gì sao, bạn học Từ?"

Thanh Phượng không nhịn được quay đầu lại.

"Chả có gì sấc, có gan một chọi một không?"

Từ Hiểu Hiểu nghênh ngang đi tới trước mặt cô, nhai kẹo cao su.

"Hả?"

Thanh Phượng cúi nghiêng đầu, cho rằng bản thân đang nghe lầm.

Đến khi Thanh Phượng đi theo Từ Hiểu Hiểu đến dưới bóng râm nhành cây chỗ sân thể thao trường học, cô bỗng tỉnh ngộ, bản thân như vậy khác nào hành động của bọn não tàn?

"Bạn học Từ, tôi nghĩ trước vẫn là thôi đi, cậu cứ từ từ mà chơi."

Thanh Phượng nói xong cũng chuẩn bị xoay người,

"Muốn đi? Hừ! Không dễ vậy đâu."

Bụi cây rung rung, loạt xoạt loạt xoạt, bốn năm người chui ra.

Nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, đã nói lên phẩm hạnh đầu trâu mặt ngựa rồi. Thanh Phượng bất lực lắc đầu,

"Cosplay?" Thanh Phượng nhả ra được vài chữ.

"Long ca, nó cười nhạo chúng ta đó."

Một đứa tóc tím vóc người nhỏ tiến tới bên cạnh tên đàn ông cầm đầu nhỏ giọng nói.

Chỉ thấy tên đàn ông được gọi Long ca, to cao lực lưỡng, nhìn qua ít nhất phải 180 cân* trở lên, nhìn thêm tóc ngắn nhuộm vàng, còn đeo khuyên tai, Thanh Phượng chỉ cảm thấy dạ dạy lăn lộn một trận. Thật xấu xí!

(*) Khoảng 90kg.

"Bà tám thối, mày nhắc lại lần nữa!"

Long ca hét lớn một tiếng, nắm quả đấm, đốt ngón tay phát ra tiếng 'răng rắc'.

"Long ca~~ chính là nó ức hiếp bọn em~~"

Từ Hiểu Hiểu làm con chim nhỏ rúc vào bên người Long ca.

Thật là cảnh hiếm có!

Thanh Phượng lẩm bẩm trong bụng.

Long ca nhìn Từ Hiểu Hiểu, quay đầu hung thần ác sát hướng về phía Thanh Phượng nói:

"Bà tám, cho mày một lần cơ hội, mau nói xin lỗi cô gái của tao, sau đó đưa tiền bồi thường, chuyện này tao liền bỏ qua."

Từ Hiểu Hiểu hung ác trợn mắt nhìn Thanh Phượng.

"Nhàm chán."

Thanh Phượng định từ bên người bọn họ đi qua, vẻ mặt Long ca nhăn nhúm, quát một tiếng, tay vừa đưa ra định chạm vào bả vai Thanh Phượng.

"Binh, bốp, binh bốp..."

Trong thời gian cực ngắn, mọi người dưới tình huống còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, Long ca và Từ Hiểu Hiểu liên tục bị bàn tay tát chừng vài lần, trên mặt Long ca còn trúng một quyền. Hai dòng máu đỏ từ lỗ mũi hắn phun ra.

Thanh Phượng ưu nhã nhặt cặp sách rơi trên đất, tiện tay vỗ một cái, quay đầu quét nhìn bọn họ,

"Má ơi ! ! ! ! ! ! ! !"

Mấy người đồng loạt lùi về sau, lẫn tránh cô ra xa.

Thanh Phượng xoay người tiếp tục đi về trước. Đợi cô đi xa, Long ca và Từ Hiểu Hiểu có chút tê liệt ngồi trên đất.

Đi chưa được bao xa, Thanh Phượng chỉ cảm tấy trời đất một trận quay cuồng, còn chưa kịp kêu thành tiếng, miệng cô đã bị vững vàng bịt lại.

"Ưhm hưm hưm..."

Thanh Phượng dùng hết khí lực toàn thân, nhưng không thể giãy ra khỏi người nọ. Thế nhưng cảm nhận thấy mềm mại sau lưng lại nói cho cô, đây là một cô gái.

Cô gái kéo cô vào rừng, đi chưa được vài bước, thì thả cô ra.

"Cô là ai?"

Thanh Phượng xoay người hỏi,

"A..."

Khi nhìn thấy rõ dung mạo cô gái, Thanh Phượng ngơ ngác tại chỗ. Cặp sách trên tay rơi xuống đất, cô gái cong khóe miệng, muốn mỉm cười với cô.

Nhưng mà, thân người cô bỗng nhiên giống như mất đi dây dẫn động trở thành như tượng gỗ, thẳng tắp ngã trên đất. Bên dưới lớp áo da đen, là máu đỏ thẫm diện tích dần dần trở nên lớn.

Thanh Phượng không nói ra được chữ nào nhìn cô gái trước mặt ngã xuống.

Dưới ánh chiều tà, cô và cô ấy lần đầu gặp nhau, kéo ra thanh xuân mở màn cho một thiên tình sử.