Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 130: Nhị tiểu thư tới rồi~




"Hưm"

Cảm giác chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi chảy dọc theo mạch máu, Dịch Lam liền trợn to hai mắt, tay nắm chặt một góc ra trải giường.

Đối với Dịch Lam không có một tiếng động, tên đàn ông hơi lấy làm kinh hãi. Cho đến khi hoàn thành, những kẻ áp cô mới thả lỏng tay.

"Ối" mất trọng tâm, cả người Dịch Lam ngã xuống giường. Cô sờ một tay sau cổ,

"Thành thật xin lỗi tiểu thư."

Tên đàn ông cúi đầu rất thấp, lại hướng hai tên còn lại nháy nháy mắt.

"Thứ này là..."

Chỉ chốc lát sau, Dịch Lam phát giác biến hóa trong cơ thể, nơi ngực chậm rãi dâng lên nóng ran như bị lửa đốt, sau đó rất nhanh lan tràn ra toàn thân, gột sạch mỗi một giây thần kinh.

"A! ! ! ! ! !"

Không chỉ vậy, cô hoảng sợ khi phát hiện lý trí đang bị ăn mòn, đồng tử cảm thấy cháy rát đau đớn, khiến cô gần như không mở mắt nổi.

Giống như sớm đã biết sau khi chích thuốc sẽ sinh ra phản ứng, tên đàn ông không đành lòng đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Hắn biết, làm vậy với một người phụ nữ quả thật không phải hành động một đại trượng phu nên có. Trên thực tế, sâu trong nội tâm hắn cũng tồn tại cảm giác kháng cự đối với sắp xếp của lão gia.

"Boss, người đã mang tới."

Hai tên đàn ông đỡ một người đàn ông đứng trước cửa, trên đầu hắn có đội khăn trùm màu đen. Từ thân thể mềm nhũn của hắn, mười phần xem ra cũng đã bị bỏ thuốc.

Tháo cái chụp đầu xuống, một khuôn mặt thanh tú hiện lên trước mặt, không thể không nói, với một người con trai lớn lên có khuôn mặt nhu tính như vậy có chút cảm giác không được hài hòa.

Dịch Lam ngã xuống giường giãy giụa trong bất lực, giây phút nhìn thấy tên đàn ông ở cửa, gần như mơ hồ hiểu ra ý đồ của bọn họ.

Đáng ghét!

Chỉ tiếc thân thể cô giờ phút này sợ rằng ngay cả đi cũng đều có chút khó khăn, bởi vì nóng ran, cô không thể ức chế được bắt đầu bứt rứt cấu chặt quần áo trước ngực.

Hai tên đàn ông ném hắn lên giường lớn,

"Hưm." Hắn hừ nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt.

"Chúng ta đi."

Tên đàn ông nhìn lại trên giường, mang những người còn lại lui khỏi phòng, khóa trái cửa.

"Cậu là?"

"Tôi..."

Hắn từ từ ngồi dậy, một tay vuốt trán, dùng sức lắc lắc đầu.

"Tránh ra..."

Dịch Lam chật vật từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, thân người cố gắng hướng giường bên kia lui ra.

"Cô ơi, cô không sao chứ?" Hắn đưa tay muốn chạm vào Dịch Lam,

"Cút ra ngoài!"

Dịch Lam dùng sức, lăn xuống dưới giường, răng gắt gao cắn lấy môi, dùng cách này để duy trì tỉnh táo.

"Cái đó, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Tôi cũng là bị trói tới đây, tôi không có ý đó với cô đâu."

Hắn vội vàng xuống giường, khom người xuống.

"Cậu?"

Mắt Dịch Lam nửa mở nửa híp, ý thức lần nữa bắt đầu mơ hồ không rõ.

"Tôi sớm biết trà bọn họ cho tôi uống trong đó có vấn đề, cho nên tương kế tựu kế." Hắn nhún vai một cái.

"Tôi chỉ thuần túy tò mò muốn tới thử xem rốt cuộc lão Dịch sắp xếp dạng 'cô dâu' gì cho tôi. Không ngờ lão Dịch cũng dùng thủ đoạn bẩn thỉu này với cô." Vẻ mặt hắn không vui, lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

"Cho nên cô không cần sợ tôi sẽ làm gì cô, chỉ là tôi thấy dáng vẻ trúng thuốc kích dục của cô hình như không được ổn lắm."

Tên đàn ông nhíu mày, một tay sờ trán Dịch Lam.

Nhận ra đụng chạm của hắn, Dịch Lam lập tức kích động đạp tới, kết quả thân thể mềm nhũn, cả người ngã về trước. Vừa vặn ngã vào lòng hắn,

"Buông ra..."

"Oái? Tôi không phải cố ý, xin lỗi nha."

Hắn lập tức đỡ Dịch Lam đến một bên, để cô dựa vào tường.

Hắn sờ sau ót một cái, xấu hổ nhìn Dịch Lam. Dù ý thức không còn được rõ ràng, nhưng Dịch Lam cũng biết tên con trai trước mặt cô hình như cũng không tính thật sự đụng vào cô. Huống hồ một tên con trai lại hướng một cô gái đang bị bỏ thuốc xấu hổ, hơn nữa từ động tác thận trọng của đối phương mà nhìn, là hoàn toàn không có hứng thú với cô.

Đỏ ửng trên mặt Dịch Lam ngày càng không ổn,

"Tôi đỡ cô vào phòng tắm, ngâm nước lạnh có lẽ sẽ tạm thời hóa giải được."

Dù vẫn còn cảnh giác với tên con trai trước mặt, nhưng trước mắt sợ rằng một mình mình không thể đến được phòng tắm rồi.

Cuối cùng Dịch Lam chậm rãi gật đầu, tên con trai đỡ cánh tay cô, đỡ cô đến phòng tắm. Lúc này, đầu Dịch Lam tựa vào ngực hắn, phát giác thấy một tia khác thường.

Bồn tắm để ngập nước, tên con trai cẩn thận cho Dịch Lam ngồi vào. "Hưm" cảm giác nước lạnh thấm vào da thịt làm Dịch Lam ngược lại hít một hơi, nhưng cũng nhờ vậy mà đầu óc tỉnh táo lại vài phần.

"Thấy sao?" Hắn ân cần hỏi.

"Cô là con gái?"

Đoán ra được, Dịch Lam ngẩng đầu lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Éc."

Hắn lúng túng cười cười, chột dạ lầu bầu một câu, ánh mắt dời đi nơi khác. Dù cảm giác không rõ ràng lắm, nhưng ngực tên con trai này mềm mại như phụ nữ vậy, Dịch Lam vẫn có thể phân biệt rõ ràng. Huống hồ lấy trình độ quen thuộc với cấu tạo cơ thể con người của cô, nếu không phải vừa rồi thần trí mơ hồ, sớm đã nhìn thấu dị thường của cậu trai này.

"Tôi lớn lên có bộ dạng này, cô vẫn nhìn ra được?"

Tên con trai theo bản năng nhìn thân thể mình một chút.

"Gương mặt này so với đàn ông mà nói thì quá mức nhu tính rồi."

Ánh mắt Dịch Lam quét qua gương mặt cậu trai, hắn ngượng ngùng quay đầu sang nơi khác.

"Tôi tên Diêm Nhất, còn nguyên nhân tôi cải nam trang, thứ cho tôi không thể nói thẳng."

"Tôi cũng không có hứng thú muốn biết. Cô nghĩ cách giúp rôi ra khỏi đây được không? Hoặc liên lạc với người bên ngoài cũng được."

"Chuyện này e rằng không được..."

Diêm Nhất vuốt trán,

"Không lâu nữa có lẽ bọn họ sẽ vào đây lại, đến lúc đó nếu phát hiện chúng ta cái gì cũng chưa làm, vậy sẽ bị lộ hết."

"Lão già nhà tôi nhất định sẽ không tha cho tôi."

Diêm Nhất lộ vẻ khó xử,

"Người nhà cô không biết cô là nữ?" Dịch lam nhíu mày.

"Nói ra dài dòng lắm, đầu năm nay tôi vừa bị lão già dẫn về nhà. Tôi coi như là con riêng lưu lạc bên ngoài, chỉ là không hiểu sao lão già cứ luôn miệng bảo tôi là con trai. Lúc tôi bị người đàn bà biến thái nọ dẫn về, cô ta nghiêm trọng cảnh cáo tôi nhất định không thể để lộ thân phận thật."

Dịch Lam chú ý thấy thời điểm Diêm Nhất vừa nhắc cô gái, cả khuôn mặt như ăn phải trái sầu riêng.

"Cũng không biết lão già phát điên gì, đột nhiên muốn bồng cháu trai, vì vậy ổng với lão Dịch liền thành lập thỏa thuận..."

"Tôi nhất định phải rời khỏi đây."

Dịch Lam đỡ thành bồn, chồi người lên muốn đứng dậy. Nhưng mà, cảm giác nóng ran trong cơ thể vừa mới lấy được hòa hoãn, giờ phút này lại lần nữa kéo nhau trở lại.

"A?"

"Cô chậm chút."

Mắt thấy Dịch Lam lại lần nữa ngã xuống, nước văng lên vẩy từng chút lên người Diêm Nhất. Cô không bận tâm cười lên.

Dịch Chấn Thiên một mực ngồi đợi trong phòng khách, hai tay vững vàng cầm tay vịn. Nhưng vào giờ phút này, một đám người lại trực tiếp vọt vào cửa.

"Lão mắc dịch! Trả Lam tỷ tỷ lại cho tôi!"

Cảnh Ngọc bừng bừng khí thế hung hăng xông vào, cũng không biết kiếm được súng lục đâu ra, một tay cầm súng nhắm thẳng vào đầu Dịch Chấn Thiên.

Dịch Chấn Thiên khẽ nhíu mày, nha đầu này cứ vậy công khai tiến vào đây, lẽ nào thuộc hạ của hắn đã...

"Lão mắc dịch, mấy tên thuộc hạ vô dụng của ông đều đã bị tôi lột sạch ném bên đường rồi, tôi khuyên ông ngoan ngoãn nghe lời đi!"

Cảnh Ngọc căm tức nhìn Dịch Chấn Thiên.

Lão mắc dịch lại dám lén sau lưng chị ấy, lúc trước ông ta đáp ứng Lam tỷ tỷ phái người đưa mình ra ngoài, rốt cuộc nửa đường thì giết người diệt khẩu.

Đương nhiên Cảnh nhị tiểu thư tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, sau khi chỉnh đốn hai kẻ nọ, thì trở về tìm bà chị xin cứu viện.

Dịch Chấn Thiên không giận ngược lại lại mỉm cười, nhìn thời gian một chút, hai đứa nó bây giờ chắc chuyện tốt đã thành rồi.

"Lão mắc dịch, ông cười cái gì!"

Trong lòng Cảnh Ngọc cảm thấy bất an, xoay đầu súng lại, dùng bán súng gõ một cái lên đầu hắn.

"Các cậu coi chừng ổng cho tôi!"

Thấy Dịch Chấn Thiên không chịu nói, Cảnh Ngọc quyết định tự mình đi tìm.

"Lam tỷ tỷ!"

Cảnh Ngọc lớn tiếng gọi tên Dịch Lam, truy tìm từng phòng. Mà giờ phút này, Diêm Nhất lôi Dịch Lam ra khỏi bồn tắm. Cô phát hiện tình trạng Dịch Lam ngày càng tồi tệ, nhìn dáng dấp nhất định phải tìm một người đến làm chuyện đó rồi. Đang suy nghĩ nên làm sao bây giờ, thì cửa 'ầm' một tiếng bung ra, Cảnh Ngọc cầm súng trong tay, nhìn thấy Lam tỷ tỷ bị một tên 'con trai' ôm vào lòng. Không chút suy nghĩ, cô nổ súng bắn đối phương.

Diêm Nhất vừa buông Dịch Lam, hai tay vừa ôm đầu hướng một bên tránh đi. Nhưng đạn vẫn bắn trúng tay cô,

"A!"

Diêm Nhất kêu thảm thiết, nghiêng qua một bên. Mắt thấy không trúng vào điểm yếu, Cảnh nhị tiểu thư mù quáng, chuẩn bị bóp cò lần nữa.

"Ngọc..."

Dịch Lam yếu ớt kêu lên, Cảnh nhị tiểu thư ném súng, liền hướng Dịch Lam chạy tới.

"Lam tỷ tỷ!"

Ôm chặt người trong ngực, Cảnh Ngọc mới cảm thấy trong lòng ổn định được.

"Ngọc..."

Môi Dịch Lam run rẩy vừa nói, vừa đưa tay muốn sờ lên mặt cô, nhưng phát hiện rất khó khăn.

"Lam tỷ tỷ! Lão mắc dịch, em phải giết chết ông ta!"

Cảnh Ngọc phát hiện thân người trong ngực mình run rẩy dữ dội, còn có nhiệt độ nóng hổi tuy cách lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, cứ như một cái lò lửa. Mới vừa ngâm nước lạnh xong, không nghĩ mới chỉ một lúc mà tro tàn lại cháy rồi.

"Oan uổng a!"

Diêm Nhất may mắn phản ứng mau lẹ, tránh qua một bên. Bất quá cánh tay đau nhức vô cùng, máu còn đang chảy không ngừng.

"Cái tay kia của anh đã chạm vào Lam tỷ tỷ!"

Nhìn bộ dạng này của Cảnh nhị tiểu thư, là muốn chặt sống tay người ta rồi a.

Dịch Lam kéo lại góc áo cô,

"Lam tỷ tỷ?"

Cảnh Ngọc không hiểu, chỉ thấy Dịch Lam khẽ lắc đầu,

"Cô ấy là con gái."

"Hở?"

Cảnh Ngọc giật mình nhìn lại Diêm Nhất trên đất,

"Có cần nghiệm chứng luôn không?"

Diêm Nhất rất sợ cô gái này, hai tay mở ra, ưỡn ngực.

Cảnh Ngọc liền biến sắc,

"Con gái thì càng không thể bỏ qua!"

Cảnh nhị tiểu thư hung thần ác sát nhìn Diêm Nhất.

"F*ck!" Diêm Nhất mắng,

"Một cọng lông trên người vợ cô tôi cũng không động vào, nhanh dẫn cô ấy thuê phòng đi. Tôi thấy còn kéo dài, sợ rằng không thể chịu đựng nữa."

"Không cần cô nói!"

Cảnh Ngọc bế Dịch Lam, nhấc chân rời cửa.

"Đợi đã! Gọi cho tôi xe cứu thương đã rồi muốn đi đâu thì đi chứ!"

Nhìn trên cánh tay máu chảy 'tóc tách', Diêm Nhất khóc không ra nước mắt.