Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 13




"Bây giờ cô có thể đi rồi."

Cảnh Lang không hề phản ứng lại lời nói của cô, mở cửa xe. "Hồng phu nhân" nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng đứng dậy rời khỏi xe. Hai tay Cảnh Lang cầm lái, nhìn về trước. "Hồng phu nhân" nắm chặc dây túi xách, cuối cùng xoay người lại.

"Tôi nghĩ mình sẽ không liên lạc cho cô."

Quăng lại những lời này, cô rời đi. Cảnh Lang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, vô lực tự độc thoại.

"Rốt cuộc mình đang làm chuyện xuẩn ngốc gì thế này!"

Sau khi về đến nhà, cảm thấy cả người có chút mệt mỏi, chuẩn bị đi tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon. Dù sao tối qua ngồi trên sàn nhà một đêm, cũng không được dễ chịu bao nhiêu. Lúc ánh mắt vô tình chạm đến bức hình trên vách tường.

"Cảnh Ngọc!" =)))))

Cảnh Lang vỗ đầu mình một chút, ôi trời, cô lại bỏ quên cô em gái mình ở đó. Nhưng ngay sau đó trấn định lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại tất cả chuyện hôm qua, theo lý, sau đó Cảnh Ngọc hẳn là sẽ liên lạc cho mình, sao đến bây giờ cũng không nhận được điện thoại. Trong lòng mờ mịt lo lắng, không biết Cảnh Ngọc đã xảy ra chuyện gì? Vì vậy lập tức dùng di động gọi lại cho Cảnh Ngọc, không biết điện thoại sao cứ liên tục ở vào trạng thái không có sóng.

Cảnh Lang phiền não gãi đầu một cái, đều do cái cô đáng ghét kia, cô vậy mà lại bỏ em gái ruột mình ở đó. Nhưng dựa theo thân thủ của Cảnh Ngọc, cũng đủ để tự bảo vệ bản thân. Nhưng mà, xã hội lòng người hiểm ác, chỉ sợ bị người hãm hại. Càng nghĩ càng bất an, liền bấm một dãy số khác.

"Kẻ nào không có mắt, đi gọi giện thoại cho bà hả!"

Theo thói quen, bên kia truyền đến giọng nữ giận dữ.

"Nghiêm Tinh, không thấy Cảnh Ngọc đâu hết."

Cảnh Lang bình tĩnh nói.

"Tiểu Lang Lang!"

Thanh âm chợt trở nên hết sức thân thiết.

"Bây giờ cậu lập tức dẫn người đến Dạ Mị đi!"

Cảnh Lang kể đại khái chuyện phát sinh tối qua.

"Ùi ui! Không ngờ Tiểu Lang Lang tâm như chỉ thủy sẽ bị trúng chiêu của một cô gái hộp đêm!"

Nghiêm Tinh nói chuyện không đứng đắn, trong lòng hàm chứa tầng ý khác.

"Đừng nói nhảm! Cậu lập tức dẫn người đến Dạ Mị ngay bây giờ cho mình!"

Cảnh Lang căn bản không muốn nhiều lời với người bạn thời thơ ấu của mình.

"Biết rồi, chuyện của Tiểu Ngọc đương nhiên cũng là chuyện của mình a!"

Sau khi cúp máy, Cảnh Lang ngồi trên salon, ngã người về sau. Nghiêm Tinh làm bạn tốt với Cảnh Lang và Cảnh Ngọc, nhưng nhỏ hơn hai người vài tuổi. Hiện nay đang học tại một trường đại học hạng ba, bắt đầu từ thời còn học cấp hai, đã thích gây chuyện khắp nơi, lấy việc cướp bạn gái người khác cùng đánh nhau làm thú vui. Nhớ lại cái thời học cấp ba, Nghiêm Tinh tụ tập với một đám côn đồ lâu la đường phố không nhà cửa lập thành bang phái gì đó, tên là "Tinh Nguyệt Bang". Đại đa số những tên côn đồ đều là cô nhi, hoặc những tên có cha không đau mẹ không thương. Kết quả có một lần, bọn họ dính vào vụ án giao dịch của hắc bang, may có Cảnh Lang nghĩ cách bảo vệ đưa các cô ra. Cũng vì vậy, Cảnh Lang dứt khoát mời người đặc biệt phụ trách huấn luyện nhóm người này, coi như các cô làm vệ sĩ tư nhân cho nhà họ Cảnh. Chỉ là sau sự kiện kia danh tiếng "Tinh Nguyệt Bang" nổi lên như cồn, ngược lại vang xa. Trên thực tế, Cảnh Lang cũng không thích tính tình Nghiêm Tinh, bởi vì cô không chỉ lạm tình, càng có thể nói trên tình trường lăng nhăng rất nhiều, với Nghiêm Tinh mà nói giá trị quan của cô là đời người phải vui chơi cho đủ, Cảnh Lang có thế nào cũng không đồng ý về phương diện này, dường như là cái khuôn đúc ra y đúc từ Nghiêm Yên thời còn trẻ. Mới vừa rồi gọi điện, rõ ràng có thể nghe được thanh âm của những cô gái khác, cậu ta cũng lại đang lăng nhăng làm loại chuyện đó, không biết lại những cô gái ngu ngốc nào bị hủy hoại trên tay cậu ta.

- --

Trong căn phòng mờ tối, Cảnh Ngọc mở mắt.

Mình đang ở đâu vậy?

Cô muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện cả người không có sức lực.

Hơi ngước cổ lên, nhìn bản thân một chút, thì ra đang nằm trên một chiếc giường lớn, quần áo trên người vẫn từ tối hôm qua. Nghĩ đến đây, trí nhớ vọt về như cơn thủy triều. Nói vậy, cô đã bị người ta chụp thuốc mê.

Đáng chết? Lại dám làm loại chuyện như vậy với bổn tiểu thư!

Theo tình trạng thân thể hiện tại, cô không chỉ bị trúng thuốc mê, còn bị người ta tiêm thuốc tê. Chính là nói, bây giờ cô tựa như một con dê đang đợi bị làm thịt.

một tiếng, cửa phòng lúc này mở ra. Nhìn thấy người bước vào cô không giấu được kinh ngạc, Cảnh Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm người nọ. Chính xác mà nói, là một người có mái tóc màu bạc trắng bắt mắt.

Người đến bấm điếu thuốc lá trên tay phải, khoan thai ngồi trên salon bằng da thật, trong đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn Cảnh Ngọc. Trên bả vai cô khoác một chiếc áo choàng dài, bên trong chỉ mặc đơn giản một cái áo lót nhỏ màu đen, trên bả vai có thể nhìn thấy vết sẹo mờ mờ bị dao chém.

"Tỉnh rồi."

Giọng của cô gái tràn đầy từ tính, khiến người ta hết sức thoải mái khi nghe thấy.

"Cô rốt cuộc là ai? Bắt tôi đến đây làm gì. Chị tôi đâu."

Cảnh Ngọc hết sức bất mãn nói.

"Chị cô, sáng nay liền đưa mỹ nhân rời đi rồi. Tôi thấy thương hại cho cô đứa em gái bị chị mình lãng quên. Cho nên mới nói, tình thân so với dục vọng trắng ra chỉ là một mảnh giấy mỏng không chịu nổi một ngọn gió thổi."

"Tôi hiểu rồi. Nhìn bộ dạng cô sinh ra cô đơn một mình, cho nên ghen tị với chúng tôi tỷ muội tình thâm chứ gì."

Cảnh Ngọc tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng oán giận bà chị bạc tình của mình, trọng sắc khinh muội gì gì đó, hôm nay cô coi như được diện kiến. =)))))

Mặt cô gái tóc trắng liền biến sắc, nhưng ngay sau đó lạnh nhạt mở miệng.

"Yên tâm, tôi mời cô đến đây không mang mục đích gì khác."

"Hah! Da mặt cô dày thiệt, chụp thuốc mê tôi, tiêm luôn cả thuốc tê. Lại còn dùng được từ "mời"."

Cảnh Ngọc nổi giận liếc cô một cái.

"Tiểu nha đầu thật không biết điều."

Cô gái tóc trắng rít một hơi thuốc lá.

"Ai là tiểu nha đầu!"

Cảnh Ngọc hận nhất người khác xem cô là con nít, chẳng phải dáng dấp cô nhìn qua chỉ hơi nhỏ nhắn chút thôi sao.

"So với chị cô, quả nhiên cô vẫn quá non nớt."

Cô gái tóc trắng tự nói.

"Sao hả, chẳng lẽ cô đã vừa ý chị tôi. Kết quả chị ấy không chọn cô, cô liền bắt trói tôi đến đây, lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác là phạm pháp nha."

Cảnh Ngọc nhất thời hiểu rõ, nghĩ đến gốc rễ chuyện này.

"Hắc! Cảnh Lang là mỹ nhân không tồi, nhưng vẫn không được tôi để vào mắt. Em gái nhỏ, cô nghĩ nhiều quá rồi."

Cô gái tóc trắng không đếm xỉa trả lời.

"Vậy mục đích cô bắt tôi đến đây rốt cuộc là gì?"

Cảnh Ngọc lo lắng nói.

Đôi mắt cô gái tóc trắng híp lại, cười giảo hoạt giống như hồ ly.

"Mục đích của tôi chỉ có một."

"Thanh Phượng."

Bỗng dưng nghe thấy cái tên này, Cảnh Ngọc giật mình nhìn cô gái nọ.

- --

"Cô tên gì, tuổi tác."

Đối mặt với câu hỏi của chủ nhà, "Hồng phu nhân" há miệng một cái.

"Lục Hồng." (Phù, rốt cuộc cũng không cần lúc nào cũng phải gõ "Hồng phu nhân" rồi @@)

Chủ nhà nhìn qua là một người đàn bà trung niên khoảng hơn bốn mươi, chân đi dép, mặc cái váy ngủ. Đánh giá cô gái chột mắt đứng trước mặt này.

"Cô Lục phải không, muốn thuê trọ chỗ tôi?"

Chủ nhà nhìn gian phòng cửa gỗ bên cạnh, không nhịn được nói.

"Vâng."

Lục Hồng không khỏi nắm chặt cái ví da. Cô có thể cảm nhận trong mắt đối phương ánh nhìn khác thường, đó là cái nhìn chê bai đối đãi chỉ khi gặp người tàn tật mới có.

"Ba ngàn* một tháng, bao luôn chi phí điện nước. Tiền thế chân năm ngàn*."

(*) khoảng 10 triệu và 16,6 triệu Vnd

Tốc độ nói của chủ nhà dồn dập. Lục Hồng không nói nhiều, gật đầu.

"Đưa thẻ căn cước của cô cho tôi chút."

Chủ nhà chìa tay ra.

"Thẻ căn cước..."

Lục Hồng ngạc nhiên.

"Tôi nói cô em nha, cô không phải dân vượt biên đấy chứ. Chuyện này không được đâu, không có thẻ căn cước, tôi không thể cho cô thuê."

Chủ nhà vuốt tay.

"Vậy thì thôi."

Lục Hồng muốn rời đi, bà chủ nhà béo mập lập tức nhảy dựng lên.

"Tôi thấy cô như vậy, mỗi tháng cô đưa tôi tiền nhà bốn ngàn*, tôi liền cho cô thuê."

"Được."

(*) khoảng 13,4 triệu Vnd, tiền ở trong tiểu thuyết xài như giấy lộn vậy, thấy xài mà xót hết cả ruột TxT

Lục Hồng cắn răng, đồng ý. Biết rõ bà chủ nhà chính là thừa dịp cháy nhà hôi của, bốn ngàn một tháng? Chỉ với căn phòng kiểu xưa cũ kỹ như vậy. Nhưng dù sao bây giờ cũng sắp tối rồi, cô cũng mệt mỏi. Huống hồ nếu đi nhà khách, cũng giống tình trạng bây giờ thôi, cô không có thẻ căn cước, khách sạn cũng không chịu nhận cô. Khi cô móc tờ tiền màu đỏ ra, Lục Hồng nhớ đến Cảnh Lang. Quay đầu lại, cô vẫn là dùng tiền cô ấy cho.