"Chỉ..."
Chìa tay ra nhưng cuối cùng lại không chạm vào được sống lưng người nọ, Liễu Trường Thanh mất mát cúi đầu. Tay trái bất giác nắm chặt thành quyền,
"Chỉ Hinh, thầy thích em."
Xử lý xong chuyện trường học, sắp tới sẽ có khối thời gian ở bên cạnh Như Ca, còn có đứa nhỏ vẫn chưa chào đời của các cô. Vương Chỉ Hinh cảm thấy hết thảy giống như một giấc mộng, trong lòng cô mơ hồ có chút lo lắng, chính là nên giao phó thế nào với cha mẹ mình.
Nếu đứa nhỏ được sinh ra, đến lúc đó sợ rằng không thể nói dối được. Sờ lên lớp lông tiểu mao cầu, Vương Chỉ Hinh lo lắng suy nghĩ.
"Ô?"
Như thể nhìn thấu lo lắng của Vương Chỉ Hinh, tiểu mao cầu nhẹ nhàng kêu một tiếng, duỗi móng vuốt ra đụng một cái lên mu bàn tay Vương Chỉ Hinh.
"Như Ca?"
Vương Chỉ Hinh hơi nghiêng đầu qua, ôn nhu nhìn cô.
"Ô... Chỉ Hinh..."
Hết sức chật vật, vài chữ đứt quãng được nhả ra ngoài.
"Như Ca?!"
Vương Chỉ Hinh cho rằng bản thân bị ảo thính, tay lập tức kích động bụm miệng. Kia làn môi khép mở,
"Chỉ Hinh."
Chữ lại tái hiện, lần này Vương Chỉ Hinh nghe thấy chân thật, cô ôm tiểu mao cầu vào ngực.
"Như Ca, là em sao?"
Thanh âm run rẩy, giống như đang xác nhận với 'người' trong ngực.
"Là em."
Tiểu mao cầu ngẩng đầu lên, con mắt hơi ngậm nước nhìn về Vương Chỉ Hinh. Vương Chỉ Hinh ôm cô chặt thêm,
"Chị rất nhớ em."
"Ừm, em biết mà."
"Em xin lỗi, đợi thêm một khoảng thời gian, em sẽ có thể khôi phục hoàn toàn."
Cái lưỡi màu đỏ liếm mặt Vương Chỉ Hinh,
"Em muốn kết hôn với chị."
"A?"
Vương Chỉ Hinh giật mình nhìn về phía cô,
"Em sẽ cùng chị về nhà gặp ba mẹ. Yên tâm, hết thảy mọi chuyện cứ giao cho em."
Móng vuốt tiểu mao cầu sờ lên mặt Vương Chỉ Hinh. Con ngươi sáng như ánh sao tản ra ánh sáng, thâm tình nhìn chăm chú đối phương.
"Thật ra đại khái cũng không cần đâu."
Vương Chỉ Hinh quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng lầu bầu một câu.
"Chị cũng không coi trọng những chuyện này..."
Ba mẹ chị nhất định sẽ không đồng ý, nếu đã biết rõ kết quả mà vẫn để em đi chịu đựng bọn họ mắng nhiết, chị không đành lòng.
"Chị đã mang thai con của em, em làm sao có thể để chị không danh không phận. Nhân loại các chị rất để ý đến chuyện đó, em không biết sẽ thế nào. Em chỉ biết, tình yêu của chúng ta hẳn nên phải ở dưới ánh sáng mặt trời."
Tiểu mao cầu kích động giơ móng vuốt.
"Như Ca..."
Vương Chỉ Hinh đã không biết nên nói gì,
Như Ca, em quả nhiên từ đầu đến cuối đều đặt chị ở vị trí đầu tiên.
Mà càng như vậy, Vương Chỉ Hinh càng thấy áy náy nặng nề. Cho tới nay, cô luôn tự nhận Như Ca không yêu cô sâu như cô yêu cô ấy.
"Mặc dù không muốn dùng danh phận thái tử Shura giới, nhưng nếu có thể để chị thấy an tâm hơn, em sẽ không ngại."
Tiểu mao cầu cong cong khóe miệng.
"Chị là người phụ nữ của thái tử Shura giới em mà!"
Tiểu mao cầu không do dự chút nào hôn lên môi Vương Chỉ Hinh.
"Ưhm."
Vương Chỉ Hinh ôm sát thân thể cô, chủ động đẩy sâu hơn nụ hôn này.
Đến nay tiểu mao cầu đã dần dần khôi phục lại ý thức của Giản Như Ca, cùng Vương Chỉ Hinh nói chuyện hoàn toàn đã không có vấn đề. Cô luôn sẽ nhắc nhở Vương Chỉ Hinh chú ý cái này, chú ý cái nọ. Nếu có thể, cô thật muốn làm thay Vương Chỉ Hinh, để cho cô ấy nghỉ ngơi trên giường thật tốt. Bởi vì cô không biết liệu đứa nhỏ này sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Vương Chỉ Hinh không, đáy lòng cô vẫn mơ hồ có chút bất an. Cô gái nhân loại mang thai đứa nhỏ tộc Shura, đã ít lại càng ít. Hơn nữa cô cũng không phải hoàn toàn là tộc Shura, đứa trẻ sắp chào đời lại sẽ nhận lấy sức mạnh như thế nào. Cô sợ thời điểm Chỉ Hinh sắp sinh, sẽ không chịu nổi sức mạnh đó. Bao gồm cả thời kỳ dựng dục trong bụng, thân thể Chỉ Hinh liệu có thể cung cấp hết nhu cầu 'dinh dưỡng' cho đứa nhỏ. Nghĩ tới nghĩ lui, cô bắt đầu ảo não khi đó bản thân đã hành động quá bồng bột.
"Như Ca, tối nay muốn ăn gì?"
Vương Chỉ Hinh hướng tiểu mao cầu chạy tới bên chân cô cười nói.
"Chỉ Hinh ăn gì, em ăn cái đó. Chỉ có điều vẫn sẽ lấy khẩu phần ăn của chị làm chính, thân thể chị là quan trọng nhất."
Tiểu mao cầu lanh lợi dùng đầu cọ cọ, chui vào bắp chân cô.
"Chị không sao~"
Biết tiểu mao cầu đang lo lắng chuyện gì, Vương Chỉ Hinh cúi người sờ đầu cô một cái.
"Không phải, bởi vì Chỉ Hinh chính là mang thai con của em, cho nên sẽ khác biệt với chu kỳ thai bình thường của nhân loại. Bảo bảo rất có thể qua vài tháng nữa sẽ chào đời, nên em mới lo lắng."
Tiểu mao cầu nói ra bất an trong lòng.
"Có em bên cạnh chị rồi mà."
Vương Chỉ Hinh dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve cằm tiểu mao cầu, lớp lông mềm mại, thật thoải mái~
"Tuyệt đối!"
Tiểu mao cầu lớn tiếng nói.
"Nếu có Như Ca ở đây, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chị và bảo bảo~"
Vương Chỉ Hinh hôn lên mặt cô một cái.
"Chỉ Hinh, bây giờ em vẫn không cường đại đến thế."
Tiểu mao cầu cúi đầu,
"Như Ca, em lại suy nghĩ linh tinh rồi."
Vương Chỉ Hinh bất mãn chọt chọt đầu cô.
"Em chỉ sợ nhỡ đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, mà em cái gì cũng không làm được..."
"Nếu nói vậy, chúng ta dọn đến nhà mẹ em nhé, hoặc là để cho hai bác đến ở cùng..."
"Không muốn!"
Tiểu mao cầu gầm nhẹ một tiếng, trong lúc Vương Chỉ Hinh vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhảy khỏi cái ôm trong ngực cô.
"Như Ca..."
Vương Chỉ Hinh nhắm hai mắt, thở dài, đi tới bên cạnh người đang không được tự nhiên, muốn ôm cô lên. Nhưng hiếm khi có được bị đối phương phản kháng.
"Chị quả nhiên vẫn sợ em không bảo vệ được chị sao? Giản Như Ca em, tuyệt đối không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào của hai người kia!"
Tiểu mao cầu quật cường nghiêng đầu qua, nghiến răng.
"Nhưng đến cuối cùng họ vẫn là mẹ em mà..."
"Im đi!"
Tiểu mao cầu tránh khỏi cái ôm vào lòng của Vương Chỉ Hinh, trốn tới mặt sau ghế sô pha.
Gương mặt Vương Chỉ Hinh đầy thụ thương khoanh tay, nét mặt nhàn nhạt có chút mất mát. Như Ca lại mắng cô rồi, trước giờ chưa từng có, vừa rồi cô chân thiết cảm nhận được trên người Giản Như Ca truyền tới thông tin cự tuyệt một cách rõ ràng.
"Xin lỗi, Như Ca..."
Vương Chỉ Hinh xoay người rời đi, ánh mắt chán nản, chuẩn bị để lại tiểu mao cầu từ từ ở một mình.
Bỗng, từng trận chuông cửa chói tai vang lên, Vương Chỉ Hinh nhìn một cái về hướng sô pha Như Ca ở, bất đắc dĩ đi ra mở cửa.
"Giáo sư Liễu?"
Vương Chỉ Hinh bất giác nhíu mày một cái, người này sao lại xuất hiện ở đây?
Giáo sư Liễu gương mặt ôm nụ cười hài hòa, huơ huơ điểm tâm nhỏ trong tay. Còn sau sô pha người nào đó đang khó chịu, dựng lỗ tai lên, tiếng của đàn ông?!
Nhe miệng lộ ra răng nhọn, cái tên này, phụ nữ của cô cũng dám đánh chủ ý đến tận nhà,
Xem mình có cắn chết cái tên này không!
Cơn phiền não lúc trước nháy mắt một cái quét sạch, bước bốn chi nhỏ ra. Nhảy tót đến bên cạnh Vương Chỉ Hinh,
"Giáo sư Liễu, hôm nay nhà tôi có chút không được tiện, tôi thấy hay là lúc khác thầy hãy..."
"Ô? Là lần trước thầy đã gặp trong siêu thị..."
Còn chưa nói hết, tiểu mao cầu đã tư thế sẵn sàng, nhảy lên một cái, nhào vào trên người hắn, cắn một cái lên mu bàn tay.
"AAA!"
Liễu Trường Thanh còn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy thịt trên mu bàn tay như sắp bị xé ra.
"Như Ca! Dừng tay lại!"
Vương Chỉ Hinh cả kinh thất sắc, tiểu mao cầu gắt gao cắn lấy mu bàn tay Liễu Trường Thanh, hận không thể cắn đứt lìa, trong mắt hừng hực lộ ra ngọn lửa.
Vương Chỉ Hinh ý thức được giờ phút này nếu như cô không làm gì cả, đợi một hồi có thể sẽ thật sự xảy ra án mạng! Vì vậy hai tay cô dùng sức bắt lấy thân thể tiểu mao cầu, dùng sức ném cô ra.
Mắt thấy Vương Chỉ Hinh ngăn cản, tiểu mao cầu càng không thuận theo, ghen tức đi đôi với tức giận cuốn sạch lấy đầu óc cô, trên miệng càng sử dụng lực.
Liễu Trường Thanh cơ hồ đau đến muốn ngất, nhưng Vương Chỉ Hinh vẫn gia tăng lực đạo lên bàn tay,
"Như Ca! Nhả ra!"
'Bịch' một tiếng, trong nháy mắt kéo tiểu mao cầu ra, thân người cô cũng mất đi trọng tâm, té ngã trên đất.
"Chỉ Hinh!"
Tiểu mao cầu khẩn trương nhìn Vương Chỉ Hinh nằm trên đất, móng vuốt sờ lên mặt cô, vỗ nhẹ một cái.
"Không... chị không sao."
Vương Chỉ Hinh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nơi bụng bỗng hiện lên cảm giác đau đớn một trận khiến cô ngã xuống hít vào một hơi lạnh. Mắt thấy Vương Chỉ Hinh thần sắc khác thường,
"Chỉ Hinh, khó chịu ở đâu?"
Tiểu mao cầu vội vàng hô lên.
"Như Ca bụng chị đau quá..."
"Chỉ Hinh, em ở đây!"
Tiểu mao cầu như thể bị khúc côn phiền muộn đánh trúng, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao mới được. Cô nghiêng đầu quát lớn về phía Liễu Trường Thanh đang đứng ngơ ngác tại chỗ:
"Còn không mau gọi xe cứu thương!"
Sủng vật nói chuyện được?
Liễu Trường Thanh run rẩy đưa tay ra, chỉ tiểu mao cầu, thân người nghiêng đi, cơ hồ xụi lơ.
"Thật vô dụng!"
Tiểu mao cầu giận dữ.
"Đau, đau quá."
Vương Chỉ Hinh đứt quãng phát ra tiếng rên, kéo theo làm cho trái tim tiểu mao cầu đau đớn. Đáng chết! Cô làm sao biết sẽ hại Vương Chỉ Hinh té ngã! Cô đáng chết thật mà! Cô vừa dùng móng vuốt sờ tay Vương Chỉ Hinh, vừa một bên ôn nhu nói:
"Chỉ Hinh, không sao đâu! Chúng ta đi bệnh viện!"
Tuy lời nói là vậy, nhưng bây giờ ngay cả gọi cấp cứu 120 cũng không làm được.
"Liệt nhi!"
Thanh âm cả đời tiểu mao cầu không muốn nghe nhất lại đúng lúc này truyền vào tai cô, Cảnh Diệt mang theo bác sĩ y tá tiến vào.
Chỉ lần này!
Tiểu mao cầu âm thầm cắn răng, hướng Cảnh Diệt hô lên:
"Cầu xin người mau cứu lấy Chỉ Hinh!"
Không sai biệt lắm đến gần 9h tối, tình trạng Vương Chỉ Hinh mới xem như ổn định. Gương mặt tiểu mao cầu đầy ấp áy náy nhìn chăm chú người trên giường, móng vuốt xù lông nhẹ nhàng đảo qua bàn tay cô.
Cảnh Diệt đứng ở cửa gõ một cái, tiểu mao cầu quay đầu lại, vô cùng không tình nguyện đối mặt với người trước mặt, ánh mắt lại liếc về nơi khác.
"Có thể nói chuyện chút không?"
Cảnh Diệt ôn hòa cười nói.
"Con cần phải ở bên Chỉ Hinh!"
Tiểu mao cầu bất mãn huơ huơ móng vuốt.
"Con bé với bảo bảo đều không sao rồi."
"Biết là vậy!"
Tiểu mao cầu bất giác gia tăng âm lượng.
"Ưhm..."
Lại không ngờ kinh động đến người nằm trên giường, Vương Chỉ Hinh nhíu mày một cái, hơi nghiêng người qua, nhưng cũng không tỉnh lại.
"Ôi, em xin lỗi, Chỉ Hinh. Em làm ồn đến giấc ngủ của chị."
Tiểu mao cầu lập tức thấp giọng, hôn một cái lên trán cô.
Cảnh Diệt bất đắc dĩ lắc đầu,
Đứa nhỏ nhà mình~ giống y đúc với mình, một cây si tình~
Tiểu mao cầu quyến luyến không thôi xuống giường, đi tới bên cạnh Cảnh Diệt. Ngẩng đầu lên, hung hăng trợn mắt nhìn cô,
"Con chỉ cho người 60s!"
Cao ngạo vẫy vẫy đuôi, dẫn đầu rời khỏi phòng.
Cảnh Diệt bật cười thành tiếng, lúc rời khỏi cửa. Cùng tiểu mao cầu đi tới hành lang,
"Liệt nhi, con định cả đời cũng không tha thứ cho mẹ với mẹ con ư?"