"Anh đếm tới ba, Lục Hồng, sinh tử của Cảnh Lang do em quyết định."
La Hữu Thiên giơ súng lên, họng súng nhắm ngay đầu Cảnh Lang. Cái đuôi Cảnh Lang cọ một chút lên mặt Lục Hồng, Lục Hồng thì sờ lên mặt cô, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Lang, em xin lỗi, em không thể trơ mắt nhìn chị bị tổn thương.
Lục Hồng run rẩy đứng dậy,
"La Hữu Thiên, tôi đi với anh."
"Hồng Hồng!"
Cảnh Lang gắt gao cắn lấy ống quần Lục Hồng.
"Lang, em yêu chị."
Lục Hồng lộ ra nụ cười thê mỹ, chân hơi dùng sức, tỏ ý Cảnh Lang thả ra.
"Không thả! Em là vợ chị!" Từng câu từng chữ nặn ra từ kẽ răng.
Thấy màn diễn vừa rồi của hai người, biểu cảm La Hữu Thiên phiền toái, hắn dùng đôi mắt căm giận nhìn cả hai. Ngón trỏ lặng lẽ đè ép, chỉ một chút nữa là cò sẽ được bóp.
Cảnh Lang, cô đi chết đi!
"Cảnh Lang, cô đi chết đi!"
'Đoàng' một tiếng, xen lẫn mùi khói súng viên đạn đi qua họng súng nẹt ra tia lửa, dọc theo quỹ đạo bay thẳng đến Cảnh Lang.
"Hahahaha!"
Biết Cảnh Lang phải chết là điều không thể nghi ngờ La Hữu Thiên phát ra trận cười điên cuồng, thế nhưng,
"Hồng Hồng ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Tiếng gào tê tâm phế liệt, dường như chấn động đến màng nhĩ của hắn.
"Hồng Hồng! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Mở to hai mắt, hình ảnh trước mắt phơi ra, nụ cười trên mặt La Hữu Thiên cứng lại.
"Cái gì..."
Màu đỏ, từ trong ngực tràn ra không ngừng mở rộng một vùng đỏ thẫm, người nằm xuống dần dần hình thành một biển hoa màu đỏ thẫm. Đạn xuyên thẳng vào tim Lục Hồng, 'phụt' tiếng máu văng tứ tung, nhiễm đỏ cả người Cảnh Lang. Cô ngơ ngác, trơ mắt nhìn thân thể Lục Hồng giống như con diều bị đứt dây, té xuống.
"Hồng Hồng ! ! Tỉnh lại đi! Mau mở mắt ra!"
Đầu lưỡi Cảnh Lang liếm lên gương mặt cô, liếm lên từng chút thịt tươi đỏ.
"Bảo bối! Chị không chơi nữa, ngàn vạn lần đừng có ngủ! ! ! ! ! ! ! !"
Lục Hồng cố gắng chống đỡ con ngươi,
"Lang..."
Cô nhẹ nhàng hé môi, chật vật phun ra một chữ.
"Bảo bối, chị ở đây! Chị ở đây!"
Cảnh Lang đến gần bên môi cô, lắng nghe lời cô nói, nước mắt trong lòng lại không cầm được rơi xuống. Lục Hồng vừa mới chấp nhận lời cầu hôn của cô, các cô cuối cùng một nhà ba người hạnh phúc cũng sắp được bắt đầu! Đứa nhỏ cũng sắp được chào đời!
Hết thảy vào giờ phút này đều hóa thành mộng ảo, bị bóng đêm vô cùng tận phủ lên. Cho đến bây giờ Cảnh Lang cũng không biết, tại sao cô có thể để cho chuyện như vậy xảy ra ở trước mắt mình.
"Yêu chị..."
"Chị biết..."
Cảnh Lang chưa bao giờ giống như bây giờ thống hận việc mình là chó sói, ngay cả ôm Lục Hồng cũng không thể ôm được...
"Bảo bối, nghe chị nói! Đừng ngủ, nhất định phải chống đỡ! Em với con đều sẽ không có chuyện gì..."
"Lục Hồng..."
Tay La Hữu Thiên co rút, súng lục lên tiếng đáp lại rơi xuống đất.
"Con nhỏ ngu ngốc!"
Hắn căm hận mắng một câu, gãi đầu một cái, xoay người hướng cửa đi ra.
"LA HỮU THIÊN! TA PHẢI GIẾT NGƯƠI!"
Cảnh Lang rống lên một tiếng, muốn đuổi theo La Hữu Thiên, thế nhưng người bên cạnh hơi thở ngày càng yếu ớt, dường như tùy thời đều có thể sẽ biến mất vậy. Cảnh lang đau khổ đập móng vuốt lên sàn nhà.
"Ta phải giết ngươi ! ! ! La Hữu Thiên! ! ! ! !"
"Lang..."
Khóe miệng Lục Hồng cong lên, muốn tận lực giữ lại nụ cười hoàn mỹ. Cô biết mình phải chết, cô đang cảm nhận được sinh mệnh của mình đang không ngừng rút khỏi thân thể. Không gian trước mắt đang dần dần tối sầm, mà trong đầu thì từng chút từng chút những hình ảnh quen biết giữa cô và Cảnh Lang đang quay về. Nghe nói, người sắp chết, đương nhiên sẽ hồi tưởng lại chuyện tiếc nuối nhất đời.
Không thể cùng Cảnh Lang tay trong tay, chính là niềm tiếc nuối lớn nhất cuộc đời cô.
Và cả bảo bảo trong bụng nữa, xin lỗi con...
"Phải sống thật tốt..."
Lại phun ra một ngụm máu tươi, tay Lục Hồng cuối cùng sờ lên mặt Cảnh Lang, từ từ nhắm mắt.
Tay từ trên mặt tuột xuống,
"NGAO Ô ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Cảnh Lang giống như người điên ngẩng đầu lên, liều mạng gào lên rất to.
"Cảnh Lang, Lục Hồng?!"
Ngoài cửa truyền tới một trận tiếng bước chân vội vã, cả người Thanh Phượng chật vật chạy tới phòng bệnh, nhưng chỉ nhìn thấy hai mắt Cảnh Lang đỏ thẫm, còn có Lục Hồng nằm trên đất không động đậy, màu đỏ chói mắt khiến cô ý thức được trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
"Cảnh Lang, bình tĩnh! Nói không chừng Lục Hồng còn cứu được!"
Cảnh Lang vốn đã rơi vào trạng thái điên cuồng, nghe thấy câu này, cái cổ cứng ngắc xoay qua, sững sờ nhìn cô.
"Đứa nhỏ trong bụng Lục Hồng rất có thể là của cô..."
Mạc Tri Thu một tay che bả vai, khóe miệng lưu lại vết máu, bước chân không ổn định tiến vào.
"Hồng Hồng chết rồi."
Ánh mắt Cảnh Lang không rời Lục Hồng một giây, nói nhỏ.
"Không phải vậy, Cảnh Lang. Ý Tri Thu nói có lẽ đứa nhỏ trong bụng Lục Hồng có thể cứu cô ấy một mạng!"
Thanh Phượng vội vàng nói.
"Cậu nói gì?" Cảnh Lang nghiêng đầu,
"Tớ nói Lục Hồng có lẽ còn cứu được!"
Đúng vào lúc này, Lục Hồng vốn đã nhắm mắt chợt mở mắt ra, Cảnh Lang chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập kịch liệt một trận, bỗng Lục Hồng nhổm người, ngồi dậy.
Từ bụng cô tản mát ra một đoàn ánh sáng đỏ,
"Hồng Hồng!"
Cảnh Lang kích động kêu lên, Lục Hồng giống như không nghe thấy, chỉ phun ra một hớp máu lớn, kỳ tích vào lúc này đang xảy ra, vốn ngực bị bắn lủng cũng phát ra một trận ánh sáng đỏ.
"Đây là?"
Cảnh Lang kinh ngạc nhìn tất cả những chuyện này, một hồi, khi ánh sáng dần dần tản đi, Lục Hồng nhắm hai mắt lại, thân người lại lần nữa mềm nhũn ngã trên đất, Cảnh Lang kịp thời gục người xuống, để cho cô nằm lên người mình.
Bên tai Cảnh Lang truyền tới tiếng hít thở cực kỳ yếu ớt, nhưng có thể xác định chính là phát ra từ mũi Lục Hồng.
"Hồng Hồng!"
Cảnh Lang mừng đến khóc, chỉ kinh ngạc ngây người tại chỗ. Thanh Phượng lại thở ra một hơi, xem ra cô đã suy đoán đúng. Bụng của Lục Hồng, đứa nhỏ bị hoài nghi từ đầu đến cuối này đều là của cái đồ sói đần này!
Lúc Lục Hồng được đặt lên cáng,
"Tính mạng thai phụ vốn đã rất yếu, chúng tôi cần thực hiện mổ sinh."
"Mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước, giữ lớn hay nhỏ!"
"Cả hai đều phải giữ!"
Cảnh Lang không chút suy nghĩ bật thốt lên. Bác sĩ đẩy gọng kính đen trên mặt, lắc đầu.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Hồng Hồng, em với bảo bảo nhất định sẽ không có việc gì phải không!
"Lang Lang."
Nhìn dáng vẻ suy sụp của con gái, Tư Minh Vi lúc này cũng chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh.
"Mẹ đà điểu, Lang Lang thật vô dụng."
Cảnh Lang đau khổ nói.
"Lang Lang, đứa nhỏ Lang tộc sẽ không thể yếu ớt thế, huống hồ bệnh viện này là do Tư Đồ mở ra, mẹ tin tưởng năng lực của các bác sĩ ở đây."
Cảnh Tình an ủi.
Không sai, bệnh viện này chính là do chị em nhà Tư Đồ mở ra, chuyên phục vụ cho yêu tộc sống ở nhân giới.
Lúc này, Thanh Phượng đã băng bó xong xuôi vết thương cho Mạc Tri Thu đi tới. Hóa ra lúc đó La Hữu Thiên có thể xông vào bệnh viện Lục Hồng cùng Cảnh Lang ở như chốn không người, tất cả đều do Cảnh Kỳ ở sau lưng điều khiển. Thân là người phàm Mạc Tri Thu biết không phải đối thủ của bà ta, ngay cả Thanh Phượng cũng bị thua thiệt.
"Đúng rồi, Thanh Phượng, làm sao cháu biết sự thật về đứa nhỏ trong bụng Lục Hồng?"
Cảnh Tình hỏi. Thanh Phượng nhìn Mạc Tri Thu bên cạnh một chút, Mạc Tri Thu mới đem lần kiểm tra sinh học khác thường lúc đó kể cho mọi người.
"Lúc chúng cháu gặp phải Cảnh Kỳ, đã suy đoán Cảnh Lang với Lục Hồng cũng xảy ra chuyện. Cho nên cháu nói chuyện này cho Tiểu Xà, Tiểu Xà nói đứa bé kia rất có thể của Cảnh Lang."
"Lục Hồng có mang đứa nhỏ của Cảnh Lang, chính là nói bảo bảo trong bụng có một nửa huyết thống là Lang tộc, lúc mẫu thể gặp nguy hiểm, hài tử sẽ tự động phát linh lực bảo vệ cho người mẹ. Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi Lục Hồng bị bắn lại xuất hiện kỳ tích hồi phục như cũ."
Cảnh Tình gật đầu,
"Chỉ là trên người Cảnh Lang vốn cũng chỉ có một nửa huyết thống Lang tộc, Lục Hồng lại là nhân loại, đứa bé di chuyền lại linh lực cũng sợ sẽ giảm đi. Sợ rằng đứa nhỏ này đã tiêu tốn hầu như sức lực của mình, cứ vậy, cả mẫu thân và đứa nhỏ đều sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, đặc biệt là đứa nhỏ. Haiz..."
Chân mày Cảnh Tình bất giác nhíu thành một đoàn, Tư Minh Vi tiến lên nhẹ nhàng choàng qua eo cô,
"Em tin tưởng đứa bé này sẽ ra đời bình an, nếu vừa rồi nó có thể bảo vệ cho mẹ nó, vậy sức sống của nó hẳn cũng rất bướng bỉnh."
"Nếu Hồng Hồng biết đứa bé là của hai đứa chúng con, nhất định sẽ rất cao hứng."
Cảnh Lang nói thật nhỏ, hốc mắt lại ướt, nước mắt im lặng rơi xuống.
Từ sau khi Hồng Hồng quen biết mình, luôn gặp phải chuyện nguy hiểm, không ngừng bị thương. Nguyên nhân sau cùng, đều là vì mình.
"Cảnh Lang, con đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình. Đợi Hồng Hồng cùng đứa nhỏ bình an vô sự, chúng ta lại đi tìm tên La Hữu Thiên khốn kiếp kia với Cảnh Kỳ tính sổ!"
"Chỉ bằng bộ dạng bây giờ của con, thì có ích gì?"
Cảnh Lang cười khổ một tiếng.
Mọi người lần nữa rơi vào im lặng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hồi lâu, đèn phòng cấp cứu mới tắt. Cửa vừa được mở ra, tim Cảnh Lang liền dâng đến cổ họng, rất sợ đến khi ra ngoài sẽ là thi thể của Lục Hồng.
"Là một tiểu công chúa đáng yêu, mẹ tròn con vuông~"
Bác sĩ như trút được gánh nặng tháo mũ và đồ che miệng xuống, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc mừng rỡ.
"Chỉ có điều thai phụ và đứa bé vẫn còn rất yếu, cần phải đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt tiến hành chăm nom."
Cảnh Lang nhảy xuống ghế, chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Hồng, nhìn gương mặt người nọ không có chút huyết sắc, lòng cô bị cấu xé lợi hại. Rõ ràng cách gần như vậy, nhưng tựa như chỉ cần một cơn gió thổi, Lục Hồng sẽ biến mất không thấy nữa.
Vài y tá đẩy cái cáng dưỡng khí nho nhỏ đi ra theo sau, mọi người lập tức vây lại.
"Ôi da! Đáng yêu quá à!"
Thanh Phượng dẫn đầu kêu lên thành tiếng.
"Tình, nó thiệt đáng yêu!"
Tư Minh Vi từ trong tâm xúc động.
"Haha, đoán chừng la do linh lực còn quá yếu đây."
Bên trong dưỡng khí, một đoàn thân ảnh nhỏ nhắn rúc thành hình cầu, trên đầu hai cái lỗ tai nhỏ đung đưa, trên mông kéo theo cái đuôi nhỏ lông xù màu vàng mềm mại. Giống như tiểu manh vật bước ra từ thế giới hư ảo vậy.