Edit: Xiang
Beta: Nhan Tịch
Tập đoàn của Huy Lãng.
Xen lẫn trong làn người đông đúc sau khi kết thúc một ngày làm việc, xe riêng của Huy Lãng đang từ tốn chạy. Nhìn con đường đông nghịt toàn người là người, bầu trời âm u, khuôn mặt mệt mỏi cùng với những chiếc xe xếp hàng nối đuôi nhau, anh chợt thấy cảm giác buồn chán quen thuộc lại xuất hiện lần nữa.
Từ khi nào thế giới này đã trở nên không màu sắc như vậy?
Dù cho ánh đèn neon tỏa sáng muôn màu trong đêm tối thì trong mắt anh cũng chỉ thấy lòe loẹt và cứng nhắc, giống như khúc dạo đầu của cái chết, không chút sức sống.
“Các anh đi làm có thấy vui vẻ không?” Sói bỗng nhiên hỏi.
Hai vệ sĩ ngồi ở hàng trước sững sờ, nhưng câu hỏi của ông chủ họ không dám không trả lời lại. Hai người do dự một chút rồi khát vọng sống mạnh mẽ nói: “Rất vui ạ.”
“Thật không? Tại sao lại vui?” Sói ta tò mò nói.
“Bởi vì ông chủ rất tốt.” Vệ sĩ A trả lời.
“Bởi vì tiền lương cao.” Vệ sĩ B trả lời.
“Thật không?” Ngay lập tức Huy Lãng thấy không hứng thú nữa. Dường như mọi người đều rất dễ vì hai chuyện này mà vui vẻ, nhưng tại sao anh lại không có tinh thần như vậy?
“Ông chủ, con đường phía trước bị chặn rồi nên chúng ta đi đường Phỉ Lâm nhé. Mặc dù phải đi vòng một chút nhưng bên đấy không bị tắc đường.” Vệ sĩ A đề nghị.
“Thế nào cũng được.” Thật ra Huy Lãng cũng không bận tâm đến việc có bị tắc đường hay không, nhưng nhìn từng hàng xe bên ngoài cửa sổ thì thấy khó chịu thật.
Được cho phép nên vệ sĩ A bèn rẽ phải ở ngã tư tiếp theo và đi về phía đường Phỉ Lâm.
Đường Phỉ Lâm thật ra là đường trong khu dân cư. Hai bên đường có những quán cơm và siêu thị nhỏ. Bây giờ hoàng hôn nên không còn ánh mặt trời gay gắt nữa, những người dân ở trong nhà mở điều hòa cả ngày cũng kéo nhau ra ngoài đi dạo.
Sói ta lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng qua mới chỉ đổi một con đường khác thôi, vậy mà phong cảnh đã khác hoàn toàn. Đám người chen lấn nhau không còn mang khuôn mặt mệt mỏi và mỗi quán cơm nhỏ đều có một đám đông đang cười cười nói nói bên dưới bảng hiệu, cùng với những đứa trẻ ngây thơ không biết tại sao mình lại vui vẻ.
Nhưng tâm trạng của Huy Lãng vẫn như vậy. Nhìn thấy cảnh xám xịt ngột ngạt anh cảm thấy thế giới buồn chán; nhìn thấy cảnh nô đùa nhộn nhịp anh vẫn thấy những thứ này chẳng liên quan gì đến mình. Nói cách khác, không biết bắt đầu từ khi nào anh đã cảm thấy thế giới này không liên quan gì đến anh.
Dù cho khu nhỏ này là bất động sản của tập đoàn Huy Hoàng.
Dù cho phần lớn người dân nơi này đều làm việc trong tập đoàn Huy Hoàng.
“Ầm!” Một âm thanh lớn giống như có gì đó phát nổ, kèm theo một đám cháy bất ngờ vang lên phía bên trái Sói ca.
Lúc này vệ sĩ A lập tức phanh xe dừng ngay tại chỗ.
“Ông chủ, ngài không sao chứ.” Vệ sĩ quay đầu kiểm tra tình trạng của Huy Lãng.
“Không sao.” Huy Lãng rất bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra, giơ tay nhấn lên cửa kính xe. Ngay lập tức tiếng la hét chói tai cùng tiếng khóc lóc truyền vào, người đi đường hoảng sợ chạy tứ phía, trên mặt mỗi người đều bồn chồn lo sợ.
Trên khuôn mặt mọi người không còn vẻ nhàn nhã tự đắc, trẻ em cũng mất đi nụ cười ngây thơ. Nhưng đằng sau nỗi sợ hãi, hoảng loạn và bồn chồn này là một khát vọng sống.
Thật là một khát vọng sống mạnh mẽ.
“Ông chủ, có một vụ nổ khí gas ở đằng trước. Tôi sẽ quay đầu lại ngay lập tức.” Vệ sĩ A vừa nói vừa quay xe.
“Đi xem một chút đi, xem có giúp được gì không.” Huy Lãng nói.
“Vâng.” Hai vệ sĩ đều là quân nhân giải ngũ, thấy loại chuyện này đã muốn đi giúp đỡ từ lâu nhưng dù sao bây giờ cũng đang làm việc cho Huy Lãng, cho nên không thể chủ động nói ra. Bây giờ Huy Lãng đã bảo họ đi thì sao họ ở lại được chứ. Hai người mở cửa xe chạy đến chỗ vụ nổ.
Huy Lãng ở trên xe ngây người một lúc, cuối cùng cũng mở cửa xuống xe.
Anh đi từng bước lướt qua đám người đang điên cuồng chạy trốn khỏi tiệm cơm nhỏ nơi xảy ra vụ nổ ga. Xa xa đã nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương và xe cứu hỏa, trong tiệm cơm đang bốc cháy vẫn có rất nhiều người bị bỏng đang chạy ra.
Anh thấy hai vệ sĩ của mình ra vào tiệm cơm hết chuyến này đến chuyến nọ, hết lần này tới lần khác cứu người ra khỏi đám cháy. Một thứ được gọi là sự cứu rỗi đang lan tràn trong không gian.
“Bùm!” Một đám cháy khác bỗng nhiên xuất hiện từ cửa sổ bên cạnh, cạnh cửa sổ bằng gỗ đã bị cháy hết, thủy tinh văng đầy đất. Qua cửa sổ lớn, Huy Lãng có thể thấy rõ tình hình bên trong. Lửa cháy bừng bừng lẫn với làn khói dày đặc khiến cho không còn chỗ nào để trốn.
Bỗng nhiên một vệt gì màu trắng không rõ ràng lóe lên ở đằng sau thứ gì đã bị đốt đen, nhìn giống như… một đứa bé?
Huy Lãng nhìn xung quanh thấy có vẻ mỗi người đều rất bận rộn, ai ai cũng đang cứu người nhưng hình như chỉ có mỗi anh nhìn thấy đứa bé kia.
Từ trước đến nay Huy Lãng chưa bao giờ là một người thiếu quyết đoán. Anh cởi chiếc áo khoác mấy trăm nghìn được thiết kế riêng ra, từ phía cửa sổ còn sót lại một vài ngọn lửa li ti lập tức nhảy vào. Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, rất nhanh anh đã thấy một đứa bé đang run rẩy núp sau thùng gỗ chứa đầy nước.
Đó là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi. Bé con rụt rè nhìn anh trai Sói, vừa khóc vừa nói: “Chú ơi, Lâm Lâm sợ lắm.”
“Đừng sợ.” Huy Lãng cầm áo khoác nhúng vào trong thùng nước, sau khi áo khoác ướt đẫm anh mới bọc cô bé vào bên trong rồi xoay người ôm bé con chạy ra ngoài.
Vận may của Huy Lãng rất tốt, cửa sổ vừa trèo vào vẫn chưa bị ngọn lửa chặn lại. Anh nhanh chóng đi đến, vượt qua cửa sổ đặt cô bé xuống đất.
“Chạy mau.” Huy Lãng bảo cô bé chạy ra ngoài.
“Chú ơi?” Cô bé nhìn chằm chằm vào người chú vừa cứu mình, tại sao chú lại không ra?
“Đi tìm mẹ cháu đi.” Huy Lãng đứng trong tiệm cơm ngập tràn ánh lửa, không nhúc nhích.
Chắc chú vẫn còn muốn cứu những người khác. Cô bé nghĩ vậy bèn quấn áo của chú Sói chạy thật nhanh vào đám đông. Hình như vừa nãy bé nghe thấy giọng nói của mẹ.
Huy Lãng thấy cô bé đã đi xa, anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ – chỗ anh chỉ cần bước một bước là có thể ra ngoài, chậm chạp không đi, cho đến khi bị bao vậy bởi làn khói dày đặc.
“Khụ… Khụ…” Một giây trước, Tiểu Hồng Mạo vẫn đang trong phòng ăn ăn cơm, một giây sau đã cầm đũa xuất hiện ở hiện trường vụ cháy.
Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hoa Bỉ Ngạn cháy hả?
Khăn đỏ một bên che miệng một bên tìm đường ra trong làn khói dày đặc. Nhưng vì ánh lửa và khói quá mãnh liệt mà đây lại là một nơi xa lại cho nên Khăn đỏ hoàn toàn không tìm được đường ra.
“Răng rắc… két két…”
Âm thanh sắp gãy của thứ gì đó đột nhiên vang lên Tiểu Hồng Mạo nhìn theo hướng đó thì phát hiện một khung sắt sắp đổ xuống cùng với một giọng nói quen thuộc bên cạnh.
“Mợ nó, không phải đã nói sẽ không tự sát trong một tháng nữa sao?” Tiểu Hồng Mạo gầm lên đồng thời vội vã đẩy người ra.
“Ầm!” Theo tiếng giá sắt rơi xuống đất, Sói ta cũng phát hiện người nhào lên người mình là Khăn đỏ cùng với đôi đũa trong tay cô.
“Cô cũng ăn cơm ở đây à?” Sói ta bình tĩnh hỏi.
“Bây giờ là lúc nói đến chuyện ăn cơm hả?” Khăn đỏ tức giận. “Lửa lớn như vậy mà anh còn đứng đây chờ chết hả?”
“…” Huy Lãng im lặng, hiển nhiên đã nhớ ra chuyện mình đã đồng ý với Khăn đỏ sẽ không tự sát trong vòng một tháng.
“Đứng lên đi, chúng ta phải nhanh chóng chạy ra ngoài đã.” Khăn đỏ đứng lên, kéo Huy Lãng như ruồi không đầu loanh quanh trong phòng tìm đường ra.
Sói ta không phản kháng cũng không từ chối, mà chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng cô.
Không biết đã vòng vo được bao lâu, trên mặt Tiểu Hồng Mạo ám khói đen, ho khan không ngừng, hô hấp dần trở nên dồn dập. Huy Lãng nhìn người vẫn đang giữ chặt tay mình, cuối cùng cũng mở miệng: “Cửa ở bên kia.”
Cảm nhận về phương hướng của Huy Lãng vô cùng tốt.
“Bên nào?” Cô bé quàng Khăn đỏ hỏi.
“Đi theo tôi.” Sói ta kéo Khăn đỏ, trong ngọn lửa và làn khói dày đặc dựa theo trí nhớ ngắn ngủi đưa Khăn đỏ đến cửa, sau đó dùng chút lực đẩy cô ra.
Mà chính anh vẫn còn bên trong ngọn lửa. Anh cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn hơn, dường như oxy trong không khí đã ngày càng ít hơn.
Lần này chắc có thể tự sát thành công nhỉ.
“Đậu má, tại sao anh không ra!” Một bóng người nhếch nhác kèm theo giọng nói tức giận lần nữa quay lại.
“Cô…” Huy Lãng kinh ngạc nhìn cô bé quàng Khăn đỏ đi rồi lại về,” Cô quay lại làm gì?”
“Nói nhảm, tất nhiên là lôi anh ra ngoài rồi.” Khăn đỏ hét lên.
“Nếu không ra sẽ chết thật đấy.” Huy Lãng nhắc nhở.
“Trả lại câu nói của anh, nhanh chóng ra ngoài với tôi đi.” Khăn đỏ lôi Sói lớn ra ngoài lần nữa.
“Tôi không đi.” Huy Lãng vẫn không nhúc nhích, “Tôi sẽ không ra ngoài nhưng nếu cô không chạy đi thì cùng tôi chết ở đây đi.”
Mặc dù Huy Lãng vẫn luôn rất cố chấp với cái chết nhưng anh biết phần lớn mọi người đều sợ chết. Anh cũng không tin dưới tình huống này Khăn đỏ còn có thể kiên trì không đi.
“Được!” Khăn đỏ cắn răng. Dù sao nếu không mang Huy Lãng đi được thì mình cũng phải chết, vậy thì hôm nay cùng anh ở đây đi, “Tôi cũng không tin là tôi không thể đưa anh ra ngoài. Tôi nói cho anh biết, có tôi ở đây anh đừng hòng muốn tự tử.”
Khăn đỏ dùng sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ lôi lão Sói đi nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Huy Lãng cảm thấy rõ ràng sức lực của Khăn đỏ ngày càng ít, cuối cùng mệt mỏi nằm trên đất.
“Răng rắc…” Lại có tiếng của vật gì đó nứt ra. Huy Lãng nghiêng đầu nhìn thấy một giá sắt cháy đỏ bừng ở đằng sau hai người đang ầm ầm đổ xuống.
“Ầm!” Huy Lãng đột nhiên khom người, quỳ xuống dùng cơ thể bảo vệ cô gái đang nằm dưới đất, còn giá sắt thì đập mạnh lên bả vai anh.
Mùi thịt sói bị đốt cháy lan tràn trong không khí. Dù thế nhưng Huy Lãng cũng chỉ cau mày. Cũng may giá sắt không quá nặng, anh dùng sức đẩy giá sắt trên người ra rồi cúi xuống ôm lấy người đã mê man nhưng vẫn nắm chặt lấy vạt áo anh, trong làn khói dày đặc dựa theo trí nhớ đi ra ngoài.
“Vẫn còn người!” Lính cứu hỏa lập tức vây lại, nhận lấy Tiểu Hồng Mạo đã hôn mê từ trong ngực Huy Lãng, đồng thời đeo mặt nạ oxy lên cho hai người.
Huy Lãng không từ chối, anh lặng lẽ ngồi bên cạnh Khăn đỏ, lặng lẽ để xe cấp cứu đưa mình đến bệnh viện và lặng lẽ suy nghĩ xem lúc mình sắp tự tử thành công tại sao lại phải đi ra.
HẾT CHƯƠNG 17