Từ Nghiêm phủ đi ra, Đỗ Phi Phi thật cẩn thận theo phía sau Diệp Thần.
Phố xá huyên náo, khiến cho nàng ba lần bốn lượt muốn mở miệng đều bị tiếng ồn đè lại.
Khi đi đến cửa tiệm cơm thứ ba, rốt cục nàng không nhịn được mà hô lên: “Diệp Thần……”
Diệp Thần dừng bước quay đầu.
Khí thế của Đỗ Phi Phi lập tức tan biến hết, “…… Đại nhân.”
Diệp Thần nhướng mi vẻ dò hỏi.
“Ta đói bụng, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi ăn chút gì đó đi.”
Diệp Thần không nói một lời, nhưng bước chân lại chuyển vào bên trong tiệm cơm.
Đỗ Phi Phi lập tức vui sướng đi theo hắn, nhưng còn chưa đi được vài bước, lại thấy Diệp Thần xoay người đi ra: “Không còn chỗ sao?” Nàng thấy hai tiệm cơm lúc trước đâu có nhiều người nha.
“Phi Phi, Diệp đại hiệp!” Tiếng hô lớn vui mừng từ bên trong truyền ra.
Đỗ Phi Phi theo tiếng hô nhìn lại, thấy Đường Tinh Tinh vén lên tấm rèm cửa vội vàng đi ra. Phía sau bức rèm dập dờn, khuôn mặt Đường Hồ Lô trầm như nước.
Bước chân Đường Tinh Tinh vừa lớn lại nhanh, lập tức vọt tới trước mặt bọn họ, “Thật sự là quá khéo, giang hồ đồn đại Diệp đại hiệp và Kiếm Ma đồng thời mất tích, không ngờ lại gặp các ngươi ở chỗ này. Thật sự quá tốt rồi, ta còn đang có việc muốn hai người giúp đỡ.”
Đỗ Phi Phi đột nhiên nhớ tới lời nói của Nghiêm Tố Thanh, trong lòng sáng tỏ.
Diệp Thần chậm rãi mở miệng: “Không phải khéo, là chúng ta đặc biệt tìm đến.”
Đường Tinh Tinh là người thông minh như thế nào, lập tức nói: “Chẳng lẽ vì chuyện của mẫu thân ta?”
Diệp Thần mỉm cười.
Tuy rằng Đỗ Phi Phi không biết vì sao Diệp Thần nói như thế, nhưng nàng tin tưởng hắn tất nhiên có đạo lý của hắn, bởi vậy cũng không xen miệng.
Nụ cười của Đường Tinh Tinh vẫn không thay đổi, “Không cần biết là thế nào, dù sao chúng ta cũng có một hồi quen biết. Khó có dịp gặp lại, sao không buông ra những chuyện đau đầu kia, ôn lại chuyện cũ?”
Nàng vừa nói như vậy, trong lòng Đỗ Phi Phi lập tức nhão thành bùn, vui vẻ đi theo nàng vào trong tiệm ăn.
Đường Tinh Tinh cũng không lo Diệp Thần sẽ bỏ đi. Người khác có thể không biết Đỗ Phi Phi quan trọng như thế nào với Diệp Thần, nhưng chẳng lẽ nàng cũng không biết?
Quả nhiên, Đỗ Phi Phi vừa ngồi xuống, Diệp Thần cũng chậm rãi bước vào.
Hắn vừa tiến vào, Đỗ Phi Phi và Đường Tinh Tinh lập tức cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến.
Đường Tinh Tinh kéo ống tay áo Đường Hồ Lô, cười nói: “Tam ca, huynh nói xem có khéo hay không, lại có thể gặp được Diệp đại hiệp và Phi Phi ở chỗ này.”
Đường Hồ Lô cúi đầu, yên lặng rót rượu.
Diệp Thần ngồi bên tay trái Đỗ Phi Phi, đối mặt với Đường Hồ Lô.
Đường Hồ Lô rót đầy ly rượu, đặt lên bàn, đưa đến trước mặt Diệp Thần, “Uống.”
Sắc mặt Diệp Thần bất động, “Không uống.”
“Không dám?”
“Khinh thường.”
Đỗ Phi Phi sớm biết gặp phải cảnh tượng như thế này, thà rằng đói bụng hơn nữa, cũng tuyệt đối không lôi kéo Diệp Thần vào tiệm cơm. Nhưng thế sự là như vậy, càng không muốn xảy ra, nó càng phải xảy ra.
Đường Tinh Tinh tiếp tục giảng hòa: “Tâm tình Tam ca không được tốt.”
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ nhìn nàng.
Đường Khai Tâm chết, tâm tình không tốt nên là Đường Tinh Tinh mới đúng?
“Chưởng môn chết.”
Đường Khai Tâm thì thôi, nhưng Đường Khôi Hoằng tại sao lại chết, có điều mọi người ngồi đây đều đã trải qua vụ án của Sở Việt, trong lòng hiểu rõ. Nhất là Diệp Thần, có thể nói kết quả hôm nay là do hắn góp công sức lớn nhất.
Tuy rằng sắc mặt Đường Hồ Lô rất khó coi, nhưng Đỗ Phi Phi vẫn không kiềm chế được mà hiếu kỳ hỏi: “Thế Đường phu nhân thì sao?”
Đường Tinh Tinh lặng lẽ liếc nhìn Đường Hồ Lô một cái, “Phu nhân đã không còn lưu luyến gì với hồng trần, xuất gia.”
Rầm.
Chén rượu trong tay Đường Hồ Lô bị bóp thành mảnh nhỏ. Rượu theo khe hở chảy ra, rơi xuống bàn.
Đỗ Phi Phi cảm thấy mình quả thật nhiều miệng, vội vàng đổi đề tài: “Sở Việt gần đây có tốt không?”
Nói đến Sở Việt, rốt cục khóe miệng Đường Tinh Tinh cũng mỉm cười một chút, “Mấy ngày gần đây hắn đang bận chế độc mới.”
“Lại là độc?” Đỗ Phi Phi không nhịn được mà rụt cổ.
Đường Tinh Tinh nói: “Tuy rằng Ký Lục đường đồng ý cho Sở Việt tiến vào Trung Tâm thành. Nhưng hắn cảm thấy ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ không phải hoàn toàn do tự tay hắn nghiên cứu chế tạo. Cho nên khước từ.”
Đỗ Phi Phi im lặng.
Đối với người không ngừng nỗ lực vì muốn chế tạo độc như hắn, nàng không biết nên kính nể hay là nên sợ hãi.
Đường Hồ Lô đột nhiên đối mở miệng nói với nàng: “Ngươi thành thân chưa?”
Đỗ Phi Phi ngạc nhiên nói: “Hả?”
“Ngươi thành thân chưa?” Đường Hồ Lô không phiền lặp lại một lần nữa.
Hai mắt Diệp Thần híp lại, hàn ý trong con ngươi có thể sánh với băng tuyết tháng chạp.
Đường Tinh Tinh cười gượng nói: “Tam ca. Mặc dù huynh muốn tặng lễ, cũng không nên hỏi trực tiếp như thế.”
Đường Hồ Lô nói: “Ta muốn tặng sính lễ.”
……
Khuôn mặt Đỗ Phi Phi đỏ bừng như quả hồng.
Tuy rằng Diệp Thần đại nhân luôn nói những lời buồn nôn như thế, nàng cũng có năng lực chống cự nhất định. Nhưng lời này xuất phát từ miệng Đường Hồ Lô, lại là chuyện khác. Hơn nữa còn ở trước mặt Diệp Thần đại nhân và Đường Tinh Tinh.
Khóe miệng Diệp Thần cong lên: “Ngày ta và Phi Phi thành thân, nhất định mời ngươi đến khiêng kiệu.”
Đến lúc này ngay cả Đường Tinh Tinh cũng cảm thấy vừa rồi mình mời bọn họ tiến vào không phải là cử chỉ sáng suốt.
Đồ ăn vừa được bưng lên, Đỗ Phi Phi đã bị không khí nặng nề chèn ép đến mức chỉ muốn tìm cớ chạy trối chết.
Đường Tinh Tinh tự nhiên cũng không ngăn cản nàng.
Bởi vậy ăn một bữa cơm còn ăn ra cả bệnh.
Từ tiệm cơm đi ra, Đỗ Phi Phi thở giãn ra một hơi, liếc mắt sang bên cạnh lại thấy Diệp Thần đi trở về đường cũ.
“Ngươi đi đâu thế?” Nàng vội vàng đuổi theo.
“Nghiêm gia.”
Người của Nghiêm phủ nhìn thấy Diệp Thần đi vào, đều vô cùng sợ hãi.
Nghiêm Tố Thanh lập tức được khiêng đến đại đường.
Diệp Thần thản nhiên khoanh tay đứng, thưởng thức bức họa treo trên tường.
“Diệp đại hiệp đi rồi quay lại, chẳng lẽ là muốn thay đổi chủ ý sao?” Nghiêm Tố Thanh cười hỏi, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, không biết có phải là hắn không cam lòng, cho nên chạy đến lôi chuyện cũ lên không.
Diệp Thần xoay người, mỉm cười nói: “Ngươi đoán đúng rồi.”
Nghiêm Tố Thanh sửng sốt, nhịn không được hỏi: “Cái gì?”
Diệp Thần nói: “Đúng là ta đã thay đổi chủ ý đến giúp ngươi.”
Lời vừa nói ra, không chỉ có Nghiêm Tố Thanh không phản ứng kịp, ngay cả Đỗ Phi Phi cũng giật mình.
Nàng kéo hắn đến một bên, nhỏ giọng nói: “Cho dù vừa rồi ngươi và Đường Hồ Lô có chút hiểu lầm, cũng không cần lẫn vào vũng nước đục này.”
Diệp Thần nói: “Không phải ta muốn giao du với kẻ xấu, mà ngay từ đầu ta đã ở bên trong vũng nước này rồi.”
Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói: “Ta không hiểu.”
“Nàng cho rằng Đường Khai Tâm chết ở Nghiêm gia chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Tuy rằng Đỗ Phi Phi không nghĩ ra được nguyên nhân Đường Khai Tâm chết, nhưng cũng cảm thấy chuyện này không hợp lý.“Chẳng lẽ lại là âm mưu?”
“Chẳng những là âm mưu, hơn nữa còn là một âm mưu lớn, một hòn đá ném hai con chim.” Diệp Thần nói xong, xoay người nói với Nghiêm Tố Thanh, “Nếu ngươi muốn ta giúp, nhất định phải đồng ý với ta một chuyện.”
Lúc này thái độ của Nghiêm Tố Thanh hoàn toàn thay đổi, cung kính nói: “Mời Kiếm Thần nói.”
“Ta muốn ngươi nói tất cả mọi chuyện với ta, không được có bất cứ lời dối trá nào.”
Nghiêm Tố Thanh nói: “Đó là tất nhiên.”
Diệp Thần hơi gật đầu, “Được. Thứ nhất, ngươi chắc chắn Đường Khai Tâm là tự sát?”
Nghiêm Tố Thanh nói: “Tuyệt đối không phải giả.”
“Ngươi có biết vì sao bà ta tự sát?”
Nghiêm Tố Thanh chần chờ.
Diệp Thần nhíu mi nói: “Ngươi sẽ không đổi ý nhanh như vậy chứ?”
Nghiêm Tố Thanh vội hỏi: “Tất nhiên là không phải. Chỉ là nguyên nhân Đường Khai Tâm tự sát do ta đoán, không có bất cứ chứng cứ thực tế nào, cho nên không dám tùy tiện nói bừa.”
“Nói cũng không sao.”
“Chỉ sợ là chịu sai khiến của Đường lão thái thái.” Nghiêm Tố Thanh dừng một chút, thở dài nói, “Lúc trước Đường Khai Tâm bị Đường gia đuổi giết, ta thấy bà ta không nơi nương tựa, thật sự là thê thảm, cho nên mới thu lưu. Không ngờ……”
Diệp Thần nói: “Không ngờ bà ta chỉ là cái cớ để Đường lão thái thái tiêu diệt các ngươi.”
Nghiêm Tố Thanh gật đầu nói: “Bà ta ở nơi này mới ba ngày, đã tự sát mà chết. Một mặt Đường Môn phái người đến, một mặt triệu tập võ lâm đồng đạo, tốc độ vô cùng nhanh, có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai.”
Đỗ Phi Phi trố mắt há miệng nói: “Ý của ngươi là, Đường lão thái thái cố ý sai bà ta tới nơi này chịu chết?”
Diệp Thần nói: “Dù sao cũng phải chết, chẳng phải nên để cái chết có giá trị một chút.”
Đỗ Phi Phi vẫn cảm thấy khó hiểu, “Thế tại sao bà ta lại đồng ý?”
“Không đồng ý thì có thể làm gì, không phải cùng đường rồi sao?”
“Cũng không hẳn là cùng đường. Ở lại Nghiêm gia cũng không tệ nha.”
Diệp Thần liếc nhìn Nghiêm Tố Thanh, cười lạnh nói: “Nàng cho rằng vì sao Nghiêm gia phải để bà ta ở lại? Chẳng qua là vì độc mới của Đường Môn mà thôi. Chờ khi độc trong người bà ta được giải, có thể đi nơi nào?”
Nghiêm Tố Thanh nghe Diệp Thần nói thế mặt đỏ lên, phản bác: “Sao Nghiêm gia có thể làm chuyện như thế.” Nói tới nói lui, chung quy là thực lực không đủ.
Diệp Thần cũng không để ý, nói thẳng: “Ta muốn mật thám các ngươi xếp vào Đường gia làm một chuyện.”
Hai nhà Đường – Nghiêm mặc dù ở bên ngoài có vẻ không đụng chạm gì đến nhau, nhưng đều ngầm cho đối phương là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, xếp mật thám vào là chuyện vô cùng dễ hiểu.
Nghiêm Tố Thanh cũng không hồ đồ, “Chuyện gì?”
“Trộm thư tay của Đường Khai Tâm.”