Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 47: Con đường thống nhất dài dằng dẵng




Bởi vì lúc trước đã xuống nước một lần, cho nên lần hành động thứ hai Đỗ Phi Phi làm vô cùng thuần thục.

Cửa đá vẫn ở chỗ cũ, chỉ là bởi vì sắc trời, không còn nhìn rõ ràng giống như lúc trước.

Đỗ Phi Phi nhanh chóng bơi tới bên cạnh chữ cấm mà đỏ, lần mò phương pháp tiến vào.

Sư phụ đã từng nói, bình thường gặp loại tình huống này, không nên vội vàng. Trước tiên phải thử đẩy cửa, sau đó tìm chung quanh xem có vật gì nổi bật hay không, cuối cùng là tìm xem có vật nào có thể dịch chuyển hay không.

Nàng làm theo trình tự các bước. Trước tiên đẩy cửa, nhưng rất nhanh phát hiện ra, khả năng sử dụng sức mạnh của mình ở trong nước thật sự hữu hạn, đẩy hai ba cái cửa vẫn không chút xê dịch.

Về phần những thứ nổi bật bên cạnh…… Nàng nhìn quanh bốn phía hai vòng, sau đó không thể không thừa nhận, nơi này thoạt nhìn nổi bật nhất chính là nàng.

Ở dưới nước đã lâu, Đỗ Phi Phi dần cảm thấy khó thở, đang chuẩn bị theo đường cũ trở về, nhưng khi xoay người, chân đột nhiên đụng tới một khối đá lồi lên, chấn động một lúc, cửa đá kia đột nhiên mở ra.

Cho dù cảm thấy bản thân mình sẽ không làm được gì, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn khiến nàng không nhịn được mà đi vào.

Lập tức nàng phát hiện mình có thể hô hấp thông thuận.

Phi Phi cẩn thận từ trong nước ngoi lên, đi vào trong động.

Nước dưới hồ hoa sen giống bị một bức tường vô hình chặn lại ngoài cửa động, nàng duỗi tay có thể chạm đến, nhưng nó lại không chảy vào đây, thật sự là thần kỳ.

Đỗ Phi Phi ở chỗ này đưa tay chọc ra rút lại vài lần, mới nhớ tới mục đích của chuyến đi này, lưu luyến rời khỏi.

Lần mò vào trong sơn động, bốn phía càng lúc càng lạnh lẽo.

Quần áo ẩm ướt dính vào trên người trong khí lạnh càng buốt giá đến cực điểm, nếu không phải nàng có nội công hộ thể, chỉ sợ giờ phút này đã sớm bị đông lạnh đến không bước nổi.

Phía trước càng ngày càng tối, gậy đánh lửa trong lòng đã sớm ướt nhẹp, nàng chỉ có thể dựa vào thính lực, chậm rãi sờ soạng đi tới.

Khi tất cả bốn phía đều trùm trong một màu đen, đầu nàng bắt đầu lặng lẽ nghĩ đến chuyện rút lui.

Chuyện cửa sơn động trên núi bị nổ vẫn còn như in trong đầu, cho nên Đỗ Phi Phi vô cùng mẫn cảm với những chỗ sơn động tối tăm. Nhưng, không biết là Đường Môn cho rằng sơn động quá thiên nhiên, hay là quá hoang vu, cho nên luôn chọn nơi như thế này là cấm địa.

Điều may mắn duy nhất là từ nãy đến giờ nàng vẫn chưa nghe được tiếng động nào của chuột bọ côn trùng rắn rết.

Có điều không nghe thấy không có nghĩa là chúng không tồn tại.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy trong bóng đêm giống như có vô số ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm mình. Càng cảm thấy như vậy, trên người nàng lại càng nổi da gà.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định trở về rồi nói sau. Nếu thật sự không được, sẽ kéo Diệp Thần cùng xuống dưới này, coi như lấy độc trị độc.

Nhưng khi gót chân nàng vừa chuyển, chuẩn bị xoay người về phía sau, trong bóng đêm lại truyền đến tiếng động lạ.

Tiếng ma sát rất nặng nề, tuyệt đối không phải rắn rết linh tinh có thể tạo ra.

Nàng vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi, giãy dụa nửa ngày, cuối cùng hiếu kỳ vẫn chiếm thế thượng phong, cố nén đủ loại ảo tưởng trong đầu, Phi Phi chậm rãi đi về phía trước.

Đi đến gần hơn chút nữa, nàng đã có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng.

Xa xôi nặng nề.

Từ đó, Đỗ Phi Phi có thể xác định đó là một người.

Giống như cảm giác được có kẻ xâm nhập vào địa bàn của mình, người nọ thấp giọng quát: “Ai?” Giọng nói của hắn thô khàn, giống như đã yên lặng rất lâu không mở miệng.

Có lẽ là do vận may đến thì lòng cũng sáng ra, cũng có thể là ma xui quỷ khiến, Đỗ Phi Phi đột nhiên há miệng hô một câu, “Sở Việt?”

Đầu kia trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi nàng dường như cho rằng người kia đã ngủ mất rồi, rốt cục hắn cũng mở miệng, “Ngươi là ai?”

Không phủ nhận. Trong lòng Đỗ Phi Phi dâng lên chút hy vọng, “Người tới cứu ngươi.”

Lần này hắn không im lặng nữa, mà là rất nhanh đáp lại: “Ta không cần, ngươi đi đi.”

Loại thái độ này quả thực giống như khi Đường Bất Bình đóng giả hắn, Đỗ Phi Phi không nhịn được lại hoài nghi tính chân thật của Sở Việt này. Tuy rằng nàng trải qua vô vàn khổ cực mới tìm được người này, nhưng nàng không thể đảm bảo đây không phải cái kế mà Đường Môn cùng nhau bố trí chờ nàng lọt vào. Dù sao thái độ lúc đó của Đường phu nhân đúng là rất khả nghi.

Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Ngươi và Đường Tinh Tinh có quan hệ như thế nào?”

Người nọ rõ ràng sửng sốt một chút, hô hấp ngắn ngủi mà dồn dập, hồi lâu mới nói: “Đồng môn.”

Giờ phút này Đỗ Phi Phi đã có hai cái kết luận với thân phận của hắn:

Thứ nhất, hắn là Sở Việt.

Thứ hai, hắn hành động rất phù hợp với chức vụ đệ tử Đường Môn.

Có điều bất luận là loại nào, đều có khả năng bị phá bỏ.

Đỗ Phi Phi lại chậm rãi bước vài bước tới gần hắn, trầm giọng hỏi: “Cổ Quỳnh có phải ngươi giết hay không?”

Sở Việt không chút do dự đáp: “Phải.”

Nếu Diệp Thần nghe được đáp án này nhất định sẽ thương tâm lo lắng. Dù sao, bị Thanh Vân thượng nhân coi là ngựa cưỡi một vòng quanh Nga Mi tuyệt đối không phải chuyện gì vui vẻ. Nhưng hắn trả lời hình như quá nhanh quá hợp lý rồi. Nàng lại hỏi: “Vì sao ngươi giết hắn?”

Sở Việt im lặng.

Khi Đỗ Phi Phi nghĩ hắn đang suy nghĩ cái cớ mà muốn tiếp tục ép hỏi, hắn đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi là ai?”

“Ta?” Đỗ Phi Phi ưỡn thẳng người, lại bởi vì rét lạnh mà lập tức co người lại thành hình con tôm, “Ta chính là kẻ mà người giang hồ xưng gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, nơi nào có bất công nơi đó có ta: người – qua – đường – Giáp.”

“……” Sở Việt triệt để im lặng.

Chẳng lẽ là bị sự khẳng khái của nàng làm chấn động không nói nên lời?

Đỗ Phi Phi âm thầm kiểm điểm xem vừa rồi bản thân có lộ liễu quá mức hay không, sớm biết rằng hắn sợ hãi như vậy, nàng nên dùng chính sách dụ dỗ, hàm súc một chút.

Vì thế, nàng lại hàm súc giải thích: “Có điều ta và người thường cũng không có gì khác biệt, ngươi tuyệt đối không cần bởi vì sự chênh lệch giữa ngươi và ta mà tự ti, mà quá mức ngưỡng mộ núi cao với ta. Ha ha.”

“Ngưỡng mộ núi cao không phải dùng như vậy.”

“……” Nàng vội ho một tiếng, “Rốt cuộc vì sao ngươi giết Cổ Quỳnh?” Tốt nhất là do phòng thủ mà phản kích quá đà.

Sở Việt lại không lên tiếng.

Đỗ Phi Phi từng bước từng bước sờ soạng tiến về phía trước, thân thể cương cứng, nhưng nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn gần ngay trước mặt, sao có thể cam lòng kiếm củi ba năm thiêu một giờ như thế?

Nàng không nhịn được lên tiếng: “Này, tốt xấu gì ta cũng tới cứu ngươi, cho dù trong lòng ngươi không cảm động, ngoài miệng cũng nên nói lời cảm kích chứ.”

“Ngươi đi đi.” Giọng nói của hắn nặng nề, giống như ăn phải cả một tảng đá.

……

Đỗ Phi Phi đột nhiên thầm nghĩ: Lúc ấy Đường Bất Bình đóng vai Sở Việt đúng là duy trì được toàn bộ phong thái của Sở Việt. Nàng trách lầm hắn rồi.

Có điều mọi chuyện đã phát triển đến đây, nàng đành phải dùng thuốc mạnh, “Được rồi, ta nói thật cho ngươi biết. Thật ra ta là bằng hữu của Đường Tinh Tinh, là nàng bảo ta tới cứu ngươi.”

Sở Việt thản nhiên nói: “Tinh Tinh sẽ không kết giao với một kẻ ngay cả tên của mình cũng không dám nói.”

……

Nghĩ dùng phép khích sẽ hữu dụng với nàng sao? Hừ, hắn thật sự là…… thật sự là rất hiểu nàng!

Đỗ Phi Phi ngang đầu nói: “Bổn cô nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Đỗ Phi Phi!”

Sở Việt nhíu mày, “Miên Vũ đao Đỗ Phi Phi?”

Trong lòng Đỗ Phi Phi hơi đắc ý.

Không ngờ từ chưởng môn đến tội phạm của Đường Môn đều đã nghe qua đại danh của nàng, điều này thật sự khiến nàng có chút lâng lâng.

Hắn hồ nghi nói: “Ngươi không phải thường lui tới vùng Giang Nam sao? Sao hiện tại lại đến Thục Trung?”

“Cái này, nói ra rất dài.” Đây là một vết thương không lành, mỗi lần chọc đến lại đau. Nàng thở dài nói, “Tóm lại là vì…… nguyên nhân nào đó mà sức người không thể kháng cự, ta đến đây.”

Sở Việt đoán nói: “Bị bão quét đến đây sao?”

……

“Chúng ta không nên dây dưa ở vấn đề này, nói đi vì sao ngươi giết Cổ Quỳnh.”

“Ta cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này.”

“……” Đỗ Phi Phi ôm cánh tay càng lúc càng lạnh, nhảy lên nhảy xuống tại chỗ mấy cái, mới nói: “Chúng ta còn có chuyện gì khác để tâm sự sao?”

Sở Việt nghĩ nghĩ nói: “Ngươi vào bằng cách nào?”

Tròng mắt Đỗ Phi Phi khẽ đảo, nói: “Đương nhiên là quang minh chính đại đi vào.”

“Không có khả năng.” Sở Việt phủ định quả quyết, “Cửa vào nơi này ở trong phòng ngủ của chưởng môn, mà hắn tuyệt không có khả năng để ngươi đi vào từ nơi đó. Trừ phi……”

Chẳng lẽ cấm địa này còn có một cửa vào khác? Đỗ Phi Phi vừa suy nghĩ vừa hỏi: “Trừ phi cái gì?”

“Ngươi lén lút vào.”

“……” Cũng coi như đúng tám chín phần mười. Đỗ Phi Phi không phản bác.

Sở Việt thấy nàng cam chịu, lại nói: “Mặc kệ đến tột cùng ngươi vì sao mà đến, ta đều cảm kích. Có điều, ngươi đi đi, ta thật sự là hung thủ.”

Đỗ Phi Phi nghe thấy ngữ khí của hắn kiên quyết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể lôi Đường Tinh Tinh ra, “Nhưng Tinh Tinh không cho rằng như vậy, nàng nói ngươi vô tội.”

“Vô tội thì thế nào, chuyện này dù sao cũng cần một người gánh vác hậu quả.”

Đỗ Phi Phi nghe được trong lời nói của hắn có hàm ý, tinh thần rung lên, giá lạnh trên người dường như cũng thoáng tan đi một chút. “Không thể nói như vậy. Đường Hồ Lô và ngươi tuy rằng tình như tay chân, nhưng dù sao ngươi cũng nên suy nghĩ cho Tinh Tinh. Ngươi thay hắn gánh tội như vậy, ngươi bảo Tinh Tinh phải làm sao?”

Hồ Lô huynh đệ, trước mắt lấy ngươi ra chống đỡ, dù sao đối tượng Đường Tinh Tinh hoài nghi nhất cũng là ngươi.

Sở Việt giống như sững sờ một chút, không ngừng lẩm bẩm: “Là Hồ Lô? Sao có thể? Hắn rõ ràng, ôi, không có khả năng. Ôi, chuyện này, chuyện này thật sự là……”

Thời điểm toàn thân rét run, đầu óc dường như lại linh hoạt hơn. Đỗ Phi Phi nghe hắn nói thầm, trong đầu lại chợt lóe: “Không phải là ngươi cho rằng Tinh Tinh là hung thủ, cho nên mới lỗ mãng đến ngu ngốc đi nhận tội đấy chứ?”

Một câu ‘lỗ mãng đến ngu ngốc’ của nàng dùng tuyệt đối không oan uổng.

Sở Việt toát mồ hôi nói: “Phương pháp chế tạo ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’, chỉ có Tinh Tinh và ta biết. Ta nghĩ nàng cảm thấy mới mẻ cầm chơi thử, lại vừa vặn xảy ra xung đột với Cổ Quỳnh, cho nên mới……”

Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Tinh Tinh chưa từng hoài nghi ngươi là người giết Cổ Quỳnh.”

Có lẽ đây là khác biệt lớn nhất giữa nam nhân và nữ nhân.

Nam nhân dũng cảm nhận trách nhiệm, nữ nhân khéo léo lý giải.

Đỗ Phi Phi đồng tình nói: “Vậy ngươi có biện pháp nào rửa sạch tội danh cho mình không?”

Nếu Sở Việt có thể lấy lại trong sạch, như vậy vụ án sẽ không còn là chuyện của nàng và Diệp Thần nữa, mà là chuyện của trên dưới Đường Môn. Nhiều người lực lượng lớn, hẳn là sẽ rất dễ dàng tra ra?

Có điều đáp án của Sở Việt khiến nàng vô cùng thất vọng.

“Không có.” Hắn cười khổ, “Trên thực tế, cho dù ta không thừa nhận, ta cũng không có đủ lý do giải thích vì sao hắn lại chết vì ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’.”

“Đường Hồ Lô thì sao? Ngươi cảm thấy hắn có thể là hung thủ hay không?”

Sở Việt trầm tư thật lâu, lâu đến nỗi hàm răng Đỗ Phi Phi bắt đầu hơi run lên, mới thấy hắn chậm rãi mở miệng nói: “Ta không biết. Tuy rằng hắn thật sự oán hận Cổ Quỳnh, nhưng nhiều năm như vậy, vì sao hắn lại đột nhiên muốn giết Cổ Quỳnh.”

“Ngươi biết vì sao hắn hận Cổ Quỳnh không?”

Nếu Đường Hồ Lô là nữ nhân, như vậy nguyên nhân hận Cổ Quỳnh rất có thể là bội tình bạc nghĩa, hoặc là hái hoa ngắt cỏ linh tinh. Nhưng Đường Hồ Lô không phải nữ nhân.

Đương nhiên nam nhân và nam nhân cũng có thể là tình địch. Dù sao từ bức họa trong thư phòng của Cổ Quỳnh, có thể nói hắn là một nam tử anh tuấn rất có mị lực. Nhưng nữ nhân mà Cổ Quỳnh và Đường Hồ Lô cùng có thể tiếp xúc đều là những người có liên quan huyết thống, hắn không nhàm chán đến mức nghĩ tới chuyện loạn luân chứ.

Tư duy của Đỗ Phi Phi rong chơi khắp nơi.

“Không biết.” Sở Việt cũng thực mê muội, “Mỗi lần ta hỏi hắn, hắn đều nói là nhìn không vừa mắt.”

Đỗ Phi Phi hạ giọng nói: “Có thể là bát tự không hợp hay không?”

Sở Việt nói: “Hắn không phải người nhàm chán như vậy.”

……

Cho nên hắn đang nói nàng là một người nhàm chán sao?

Đỗ Phi Phi rốt cục không kiên trì được, lại đứng tại chỗ dậm chân, làm ấm thân mình một chút mới nói: “Ta thấy, vẫn nên đem ngươi cứu ra trước. Chuyện còn lại sau này nói tiếp.”

Sở Việt chua xót nói: “Cứu như thế nào?”

Đỗ Phi Phi cho rằng hắn sợ không qua được cửa của Đường Khôi Hoằng, lập tức nói: “Yên tâm, ta phát hiện ra một lối đi bí mật khác, tuyệt đối an toàn, không cần lo lắng.”

“Ta bị nhốt trong lồng sắt.”

“…… Hả?”

“Mỗi cột sắt đều to bằng cái chén.”

“……”

“Ngươi có thể chém đứt sao?”

“……” Cột sắt to bằng miệng chén? Đỗ Phi Phi nghĩ nghĩ nói, “Có lẽ dùng đao cưa sẽ nhanh hơn. Hơn nữa, ta không đeo đao, ta chỉ mang hai tay thôi.”

Hai người đồng thời trầm mặc.

“Thế, lần sau ta lại đến thăm ngươi.” Ngón chân Đỗ Phi Phi đã đông lạnh đến không còn cảm giác.

“Ừ. Không cần chọn thời điểm ăn cơm.”

“…… Không ngờ ngươi lại thích ăn uống một mình.” Nàng sẽ không cướp của hắn, hắn cần gì để ý như vậy.

Sở Việt giải thích nói: “Không phải, là vì……”

Đang nói, ở một đầu khác của sơn động có tiếng bước chân truyền đến.

Lúc này Đỗ Phi Phi hiểu được ý tứ của hắn, bởi vì thời gian ăn cơm sẽ có người đưa cơm đến.

“Bảo trọng.” Nàng nhỏ giọng nói, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa động.

Đi đến chỗ cửa động, cửa chỗ đó hiển nhiên vẫn không đóng.

Nàng hít một hơi thật sâu, dấn thân vào trong nước, bơi tới phía trên gờ đá dùng sức giẫm một cái.

Cửa quả nhiên chậm rãi đóng lại. Xem ra cơ quan của cửa đá đều ở bên ngoài.

Đỗ Phi Phi thu được tin tức quan trọng, trong lòng kích động hưng phấn vô cùng, tự nhiên sẽ không ngây ngốc ở đây lâu, lập tức bơi lên trên bờ.

Thời điểm ngoi lên khỏi mặt nước, nàng còn cẩn thận tránh dưới tán của một cái lá sen lớn, khẽ liếc mắt nhìn bốn phía chung quanh. Chỉ sợ trên bờ đứng một đám người chờ nàng chui đầu vào lưới.

May mắn là, trên bờ cũng không có nhiều người như nàng tưởng tượng.

Không ổn là, ngay cả Diệp Thần cũng không thấy.

Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Đỗ Phi Phi lập tức không dám ở lâu, vội vàng lên bờ, vắt khô nước trên váy, mới điểm mũi chân đi về phía ‘Thiện Tâm cư’.

Đi đến một nửa, lại nhìn thấy Diệp Thần đang cầm theo hộp thức ăn ung dung đi về phía nàng, trong lòng lập tức buông lỏng.

Có lẽ là lúc nãy có người đến, cho nên hắn bỏ mặc nàng ở đấy chạy mất.

“Phi Phi.” Diệp Thần nhìn thấy nàng, bước chân lập tức dừng lại, duỗi tay muốn mở nắp hộp thức ăn, lại nghe thấy Đỗ Phi Phi ở nơi đó oán giận nói: “Diệp Thần đại nhân, ngươi muốn ăn vụng cũng không sao, dù sao cá là ngươi câu, canh là ngươi nấu. Nhưng ngươi không thể bỏ lại ta ở nơi nguy hiểm như thế chạy trốn trước được.”

……

Diệp Thần không chút biến sắc nhìn nàng, “Đây là cái nhìn của ngươi với ta?”

Không không không, đây chỉ là một góc nhìn. Nói cái nhìn của nàng với hắn, Đỗ Phi Phi tin tưởng, có kể ba ngày ba đêm, cũng tuyệt đối không hết.

Diệp Thần mở nắp hộp.

Hương canh cá nóng hầm hập bốc lên.

Đỗ Phi Phi ngẩn ngơ nói: “Chẳng lẽ, vừa rồi ngươi giúp ta đi hâm nóng lại canh?”

Quả nhiên là điều tốt đẹp vẫn luôn tồn tại ở nhân gian.

Ngay cả Diệp Thần đại nhân cũng có thể vì người khác mà suy nghĩ, còn sầu lo thế giới không thể thống nhất làm gì?

Trong lòng Đỗ Phi Phi tràn đầy cảm động, chậm rãi vươn tay, đang muốn nhận lấy bát canh cá, lại thấy ngón tay Diệp Thần đột nhiên buông ra, bát canh nháy mắt rơi xuống đất, vỡ nát.

Vẻ mặt Diệp Thần không chút thay đổi nói: “Trượt tay.”

……

Quả nhiên con đường thống nhất vẫn còn dài đằng đẵng, còn phải nỗi lực nhiều.