Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 36: Lên núi Gia Lăng tìm Mật Kinh hoa




Đỗ Phi Phi chần chờ nửa ngày mới tìm lại được đầu lưỡi, “Vì sao nói như vậy?”

Đường Tinh Tinh đảo mắt nói: “Bởi vì ta cảm thấy, có một chỗ dựa mạnh mẽ như Diệp Thần, cô sẽ không phải sống quá vất vả. Cho nên, cô phải lấy mục tiêu trở thành phu nhân của Kiếm Thần mà nỗ lực phấn đấu.”

Đỗ Phi Phi bắt chước bộ dạng thản nhiên của Diệp Thần, “Vất vả thì vất vả.”

Đường Tinh Tinh đầy căm phẫn nói: “Sao cô có thể không có cốt khí như vậy, sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện Hoắc Bình Bình dẫm trên đầu như thế.”

……

“Dẫm khi nào?” Là đầu nàng quá cứng rắn, hay là dáng người Hoắc Bình Bình quá nhẹ? Vì sao nàng không cảm giác được điều gì?

Đường Tinh Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dán vào lỗ tai nàng nói: “Chính là vừa rồi. Chẳng lẽ cô không nhận ra nàng ta tới là muốn ra oai sao?”

Điều này thì có nhìn ra một chút, có điều……“Thế thì làm sao?”

“Làm sao?” Đường Tinh Tinh kéo tay nàng, đặt lên chuôi Miên Vũ đao, “Kéo nó ra khỏi vỏ!”

Đỗ Phi Phi hoảng sợ, “Có nghiêm trọng như vậy không?”

“Nếu nàng mềm mỏng thì cô phải cứng rắn! Xem ai hơn ai.”

“Ách.” Đỗ Phi Phi cuống quít rời tay khỏi chuôi đao, “Chuyện này, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.” Nàng đột nhiên cảm thấy đến Lâm Hồ các tị nạn, thật ra là một chủ ý không được hay ho cho lắm.

“Phi Phi à.” Đường Tinh Tinh đột nhiên hạ thấp giọng, mặt đầy nghiêm túc nhìn nàng nói, “Có một số thứ, khi cô có được không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi, sẽ hối hận không kịp.”

Đỗ Phi Phi cũng trầm giọng nói, “Nếu thứ cô ám chỉ là Diệp Thần, ta cảm thấy…… vẫn nên để ta hối hận không kịp đi.”

Thật vất vả thoát thân khỏi Lâm Hồ các, Đỗ Phi Phi không dám tùy tiện đi loạn, chỉ đi dạo một vòng bên ngoài, sau đó trở về. Trên đường đi qua ‘Âm Độc cư’, thấy Hoắc Bình Bình đang đứng ở cửa cười dài nhìn nàng.

Từng hạt lớn mồ hôi lạnh phút chốc từ cái trán chảy xuống. Đỗ Phi Phi dừng bước, nháy mắt nở nụ cười nói: “Ha ha, nhà vệ sinh của ‘Độc Thủ cư’ quay lưng về hướng bắc, nhìn về hướng nam, ta không quen lắm, ta thích nhà vệ sinh quay lưng hướng nam nhìn về phía bắc, cho nên mới đi nơi khác.”

Hoắc Bình Bình chầm chậm tiến lên, giữ chặt tay nàng, thân thiết nói: “Thế Đỗ tỷ tỷ cảm thấy thân thể khỏe hơn chút nào chưa?”

Đỗ Phi Phi nói: “Việc tiêu chảy, thật ra rất giống thả rắm, nói đến là đến, nói đi là đi, tiêu sái phất tay không quay đầu lại. Tuy rằng hiện tại rất tốt, nhưng cũng chưa biết khi nào thì lại không tốt.”

Hoắc Bình Bình che miệng cười nói: “Đỗ tỷ tỷ nói chuyện thật là thú vị, khó trách Diệp Thần thích tỷ tỷ như vậy.”

“……” Giải thích là che dấu, im lặng là thừa nhận. Đỗ Phi Phi đành phải giả bộ như không nghe thấy gì.

Hoắc Bình Bình cũng không dây dưa ở vấn đề này nữa, mà nháy mắt chờ đợi nhìn nàng, “Đỗ tỷ tỷ có thể đi đến nơi này với ta được không?”

“À.” Không thể có được chấp nhận hay không? Câu trả lời này dưới ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Bình Bình đột nhiên tan thành mây khói. Đỗ Phi Phi bất đắc dĩ nghe thấy mình nói, “Có thể.”

Nơi Hoắc Bình Bình nói là phía sau núi Đường Môn.

Hoa đón gió xuân đầy khắp núi đồi, triền núi thấp thoáng, cùng chân trời phía xa xa giao tiếp liên miên.

Đỗ Phi Phi hít vào một hơi thật sâu, hương hoa cỏ phảng phất trong không khí, thoang thoảng qua mũi, khiến cho lòng nàng cảm thấy thư thái.

Từ sau khi đến Đường Môn, rất hiếm khi nàng có thời khắc thả lỏng như vậy.

“Sớm biết là đi dạo, ta đã chuẩn bị chút điểm tâm.” Gần đây Diệp Thần quản lý không nghiêm lắm, Đỗ Phi Phi có thể tự do ra vào phòng bếp.

Ánh mắt Hoắc Bình Bình hơi ảm đạm nói: “Thật ra ta không phải đến đây để đi dạo.”

Quả nhiên, không có chuyện gì thì chẳng lấy lòng.

Đỗ Phi Phi bi ai phát hiện ra những lời này chưa bao giờ là sai, nếu như không ngoài dự đoán, câu tiếp theo sẽ là —

“Tiểu muội có một chuyện muốn nhờ, xin tỷ tỷ giúp đỡ.”

……

Quả nhiên. một chút niềm vui bất ngờ cũng không có.

Đỗ Phi Phi lấy tay nhẹ nhàng lau mặt nói: “Ồ, nói nghe một chút.”

“Ta muốn nhờ tỷ tỷ giúp tìm một loại hoa.”

“Hoa? Hoa gì?” Đỗ Phi Phi chậm rãi thả lỏng tâm tình. Nếu chỉ là tìm hoa, như thế hiển nhiên là một việc an toàn lại thoải mái.

Hoắc Bình Bình chậm rãi nói: “Mật Kinh hoa.”

“Ồ.” Đỗ Phi Phi gật gật đầu bước lên hai bước, đột nhiên dừng lại, xoay người nói, “Nghe hình như có chút quen tai…… trông nó như thế nào?”

“Màu sắc hơi nhạt, hoa nhỏ như chiếc nhẫn, trên thân nhiều gai, hương vị ngọt ngào, giống như mật.”

“Hơn nữa thích mọc ở những ẩm ướt thấp lạnh.” Đỗ Phi Phi bổ sung nói.

Hoắc Bình Bình kinh ngạc nói: “Đỗ tỷ tỷ cũng biết?”

Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Ta còn biết, trong sơn động ở núi Gia Lăng phía bắc Đường Môn có hoa này.”

Hoắc Bình Bình khen ngợi: “Quả nhiên Đỗ tỷ tỷ hiểu biết sâu rộng.”

Đỗ Phi Phi cảm thấy vô cùng hưởng thụ, nhưng vẫn hồ nghi nói: “Ngươi tìm Mật Kinh hoa làm gì?” Chẳng lẽ nàng cũng biết Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo điều chế với nhau sẽ thành kịch độc, nếu như vậy, không phải là nàng cũng là kẻ tình nghi giết Cổ Quỳnh?

Đỗ Phi Phi cảm thấy mình thật mờ ám, giờ xem ai cũng đều giống hung thủ.

Hoắc Bình Bình đau thương nói: “Đệ đệ ta trúng một loại độc, cần Mật Kinh hoa làm thuốc dẫn.”

“Không ngờ Mật Kinh hoa còn có thể làm thuốc dẫn, ha ha.” Đỗ Phi Phi cười gượng hai tiếng, phát hiện mình cười hình như không đúng lúc, “À, xin hãy nén bi thương.”

……

Hoắc Bình Bình bình tĩnh nói: “Đệ đệ của ta còn chưa chết.”

……

“Chúng ta vẫn nên đi tìm Mật Kinh hoa đi.” Đỗ Phi Phi dẫn đầu đi ở phía trước.

“Đỗ tỷ tỷ.”

“Ừ?” Bước chân Đỗ Phi Phi vẫn không ngừng.

Hoắc Bình Bình chỉ vào một hướng khác, “Sơn động ở bên kia.”

Sơn động núi Gia Lăng.

Vừa vào động, không khí khí ướt lạnh ẩm thấp đã đánh thẳng vào mặt, đối lập hoàn toàn với ánh mặt trời tươi đẹp ở bên ngoài.

Đỗ Phi Phi sờ tay lên ngực, muốn lấy ra gậy đánh lửa, Hoắc Bình Bình đã giành trước một bước, giơ gậy đánh lửa tiến lên dẫn đường, “Để ta mở đường, Đỗ tỷ tỷ chắn ở phía sau là được.”

Chắn phía sau? Chắn cái gì? Nơi này cũng không có truy binh.

Có điều nếu nàng đã nói như vậy, Đỗ Phi Phi vẫn rất tình nguyện theo ở phía sau.

Động càng đi càng sâu, càng đi càng tối.

Vốn Đỗ Phi Phi còn cách xa ở phía sau cũng không tự chủ được mà đi sát lại ánh lửa trong tay Hoắc Bình Bình.

Đi thêm một đoạn nữa, nàng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương như có như không, đang muốn hỏi có phải Mật Kinh hoa hay không, lại nghe Hoắc Bình Bình mở miệng nói: “Đỗ tỷ tỷ, tỷ sợ không?”

Giọng nói của nàng vốn vô cùng dễ nghe, thanh thúy lại không mất dịu dàng, nhưng ở trong sơn động sâu thăm này, vô luận là giọng nói thanh thúy cỡ nào, dịu dàng cỡ nào, nếu đột nhiên vang lên mà không báo trước, vẫn có chút âm trầm quỷ dị.

Đỗ Phi Phi lấy lại bình tĩnh, vừa định nói không sợ, thân thể Hoắc Bình Bình đã đột nhiên nghiêng về phía sau cùng theo đó là tiếng thét chói tai, gậy đánh lửa giống như bồ câu đột nhiên bay lên.

Theo bản năng Đỗ Phi Phi vươn tay đỡ lấy thân thể Hoắc Bình Bình.

Hoắc Bình Bình quay người ôm lấy nàng, đầy mặt hoảng sợ.

Đỗ Phi Phi đang định hỏi xảy ra chuyện gì, lại thấy một con nhện lớn đột nhiên nhảy lên cổ nàng.

Khi trên cổ truyền đến cơn đau giống như bị kim đâm, trong đầu nàng chỉ kịp lóe lên một ý niệm: Nếu Hoắc Bình Bình không vội vàng ôm lấy nàng như thế, vừa rồi nàng hoàn toàn có thể tránh thoát.