Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 82




Mà lúc này Nguyệt Vô Phong cũng ở một nơi rất kỳ quái. Giờ phút này hắn đang ở vương quốc Điểu, nằm ở trên giường lớn mềm mại được tạo thành từ vô số lông vũ của Điểu vương. Khi hắn mở mắt ra một lần nữa thì hắn chính là Nguyệt Vô Phong độc nhất vô nhị trên thế gian. Thất vọng ban đầu cũng đã tiêu tan ở trong giấc ngủ.

Chung quanh tĩnh mật, chóp mũi lượn lờ hương cỏ thơm ngát, Nguyệt Vô Phong vén chăn lên từ trên giường bước xuống thì có một nha đầu xinh đẹp cười nói, "Công tử đã tỉnh rồi?”

"Nơi này là?” Nguyệt Vô Phong gật đầu một cái, nhìn nàng lạnh nhạt nói.

"Nơi này là vương quốc Điểu, ngài là khách quý mà nữ vương mang tới. Nữ vương nói, ngài tỉnh lại thì để cho ngài đi gặp nàng."

Nguyệt Vô Phong hơi nhíu mày, vương quốc Điểu, lúc đầu không phải ở vương quốc Điểu, hiện tại hắn nhìn thấy đều là điểu tinh.

Hắn biết mình bất tỉnh trong rừng, hiện tại nhất định là hắn bị người mang về rồi, nếu là khách thì không thể thiếu lễ phép của khách nhân. Hắn theo nha đầu đi rửa mặt, ăn một chút gì đó cho no bụng, sau đó theo nha đầu xinh đẹp đi gặp nữ vương.

Đầu tiên đập vào mắt chính là y phục ngũ sắc nàng mặc trên người, nhìn như dùng lông vũ bách điểu dệt thành. Trên đầu nàng tà tà cắm hai cây lông đuôi chim Phượng Hoàng, lông mày xếch lên, rất có phong phạm Vương Giả. Ánh mắt của nàng hẹp dài phát ra tia sáng kỳ dị, khóe mắt mang theo ý cười. Miệng anh đào nhỏ hơi mím môi, giống như chiếc mỏ nhỏ của chim họa mi rất đáng yêu. Nàng ngoái đầu lại nhìn về phía Nguyệt Vô Phong, ánh mắt híp lại, giọng nói lãnh ngạo nhưng êm ái, dịu dàng như gió xuân, "Ngươi tên là gì?”

Nàng dùng thần thái kiêu ngạo, vương giả, Nguyệt Vô Phong không kiêu ngạo không tự ti, không mất lễ tiết nhưng cũng hào tình vạn trượng, "Tại hạ Nguyệt Vô Phong."

"Tại sao hôm qua xông vào vương quốc Điểu chúng tôi?”

"Tại hạ tìm thê tử, không cẩn thận xông vào vương quốc Điểu, mong nữ vương tha thứ cho tại hạ. Hiện tại thê tử ta sống chết không rõ, tại hạ tạm thời rời đi, ngày sau tới nữ vương lãnh phạt." Nói xong Nguyệt Vô Phong định rời đi, hắn rất hiểu người, từ lúc vừa tiến đến, ánh mắt của nữ vương nhìn về phía hắn cũng không giống như là đối đãi với khách nhân, trong mắt của nàng mang tham vọng chiếm giữ rất mạnh.

"Đứng lại." Giọng nói Nữ vương rất nhẹ nhưng mang theo uy hiếp không người nào có thể kháng cự, "Vội vã đi như vậy?”

"Thê tử của ta đối với ta rất quan trọng. Tất cả thiên hạ cũng không trân quý hơn nàng."

"Hả? Nhưng ta không có ý định thả ngươi rời đi."

Nguyệt Vô Phong chỉ cười khẽ, "Nữ vương đại nhân, dưa hái xanh không ngọt, ngươi cần gì phải?”

"Ta không thích đồ ngọt, chỉ cần chín, ta quản nó ngọt hay không. Nó cũng rất giòn, rất thơm, rất ngon miệng, quan trọng là nó có thể giải quyết cơn đói khát của ta." Nữ vương nhíu mày, phong tình vạn chủng nói không đúng sự thật.

Trong lòng Nguyệt Vô Phong gấp gáp vì gặp được nhân vật lợi hại. Cuối cùng hắn đã hiểu tâm tình của Hoa Nhiễm khi nhìn thấy Thập Dạ. Chẳng qua ngoài mặt không lộ ra vẻ gì, hắn chỉ cười, "Chỉ tiếc, ngươi không phải là loại ta thích."

"Không cần lưỡng tình tương duyệt, ở vương quốc Điểu chúng ta, tình yêu vốn không đại biểu cho cái gì. Tình yêu chính là dùng để duy trì nồi giống." Nữ vương cười càng ưu nhã, đôi tay đột nhiên vỗ một cái, vô số lông vũ từ trên đầu Nguyệt Vô Phong rơi xuống. Hắn đang muốn tránh né thì có một sợi dây từ trên không trung rơi xuống trói hắn thật chặt. Nguyệt Vô Phong không nhịn được mắng mấy câu, nữ vương vui vẻ nói, "Đợi lát nữa tất cả mọi người đều có thưởng, ta đi thay đổi y phục vương quốc chúng ta."

Nguyệt Vô Phong muốn phản kháng, ngay cả võ công cao cường nhưng cũng bù không được nhiều người như vậy, nữ vương mập mờ cao giọng nói, "Chuẩn bị cho tốt, chờ đợi Bổn vương lâm hạnh ngươi."

"Chuẩn bị tốt cái......" Nguyệt Vô Phong còn chưa nói hết lời, liền nghe một nha đầu bên cạnh che miệng cười, “ Chỉ vì ngài, lần này Nữ vương đã tốn không ít tâm tư. Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, nhân gian cũng có nam tử dáng dấp đẹp mắt như vậy sao, khí phách xứng với nữ vương."

Nguyệt Vô Phong hít thở sâu một hơi, không nói nữa. Binh đến tướng ngăn, nước đến đất cản, Nguyệt Vô Phong hắn chưa bao giờ là một người tùy ý.

Có mỹ nhân chuẩn bị nước thơm cho hắn tắm rửa, còn chuẩn bị cho hắn phục sức vương quốc Điểu. Y phục này có cổ áo rộng rãi, tay áo bào thêu hoa văn kỳ lạ, hình dáng tựa như điểu mà không phải là điểu. Giày màu bạc, cũng thêu hoa văn đối xứng, xen lẫn lông vũ rải rác.

Một nha hoàn giải thích, "Những lông vũ này là căn cứ vào linh lực, linh lực càng mạnh, lông vũ càng nhiều."

Nguyệt Vô Phong bày tỏ hiểu ý, gật đầu một cái. Mỹ nhân lại dẫn hắn tới một căn phòng, nàng mở cửa để cho Vô Phong một mình đi vào. Nàng không đi vào, nhìn Vô Phong cười cười, "Ngài chờ nữ vương ở nơi này là được. Có thể ngài cho rằng nữ vương cao ngạo, trong mắt không có người, nhưng theo ta biết, nữ vương là người rất tốt, nàng đối đãi với thuộc hạ chúng ta chưa từng có nửa câu nặng lợi."

"Vậy ngươi không cảm thấy hành động của nàng làm cho người khác rất chán ghét mà vứt bỏ sao?” Nguyệt Vô Phong cũng không phản bác, hỏi lại một câu.

Nha hoàn này chỉ cúi đầu, "Chúng ta chưa bao giờ cho rằng quyết định của nữ vương là sai lầm. Nữ vương đối đãi với ngoại tộc cũng rất rộng lượng."

Nguyệt Vô Phong im lặng, dùng sức đóng cửa lại. 

Gian phòng này sáng rực, khi hắn nhìn rõ hình vẽ trên tường, trên mặt hắn tái nhợt. Trên vách tường vẽ đều là hình ảnh nam nữ giao hoan, một vài hình ảnh kiều diễm mập mờ, chỗ tư mật gắn nhau thật chặt, trên nét mặt đỏ thắm vui thích cũng được miêu tả hết sức tỉ mỉ. Cả căn phòng ngoại trừ góc có một chiếc giường lớn mềm mại sạch sẽ, những địa phương khác, vô luận là trên nóc hay trên vách đều vẽ Xuân Cung Đồ tán tỉnh.

Nguyệt Vô Phong giận dữ, chuẩn bị tông cửa chạy nhưng cửa đã không mở được rồi.