Sau khi Nguyệt Vô Phong tìm một vòng ở chung quanh nhưng không phát hiện được bóng dáng Hoa Nhiễm, trong lòng không khỏi dâng lên hoảng hốt. Hắn nhớ tới thần đèn ở trong hành lý, liền mời Thần đèn ra ngoài, "Thần Đèn bá bá, không tìm thấy Hoa Nhiễm, đã xảy ra chuyện gì?”
Thân thể mờ nhạt của Thần đèn lượn lờ trên không trung thật lâu, giống như đang suy tư gì. Ngay sau đó hắn lắc đầu một cái nói, "Ta chỉ có thể thấy được nơi có ánh sáng, nhưng tất cả nơi có ánh sáng, không có bóng dáng của Hoa Nhiễm."
"Nàng, mất tích? Có phải Thập Dạ và Tiền Bạo giở trò quỷ hay không?” Nguyệt Vô Phong vuốt trán nhíu mày, trái tim đau nhói.
"Không thể nào, bọn họ vẫn còn đang thưởng thức pháo hoa, ta nhìn thấy bọn họ. Hoa Nhiễm...... Aiz? Tại sao đột nhiên tuôn ra yêu khí rồi, có phải bị kích thích hay không."
Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng gật đầu, "Sợ rằng lần này nàng bị kích thích không nhỏ, tức giận rất sâu. Hi vọng nàng không có chuyện gì."
Thần đèn nói, "Bây giờ ngươi không nên gấp, ngày mai tìm thêm, nhìn cả người của ngươi cũng ướt đẫm rồi......"
Nguyệt Vô Phong đổi một bộ quần áo khác, nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, nghĩ tới nghĩ lui đều là Hoa Nhiễm. Hắn đã có thói quen ôm nàng ngủ, đột nhiên nàng biến mất khiến lòng hắn vô cùng khó chịu. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, tìm từng nơi từng chỗ, tìm từ trong bóng tối ra ngoài sáng, cuối cùng không tìm được, trong lòng càng lúc càng tuyệt vọng.
Hắn ở trong rừng kêu to, "Hoa Nhiễm, nàng đang ở đâu?”
Tiếng gọi thật to vang lên trong rừng làm lũ chim chóc bị giật mình bay vọt lên, lượn quanh trên không trung.
Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm, Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy rất đau đầu. Gia tài vạn xâu cũng không trân quý bằng nàng, tiền tài đối với hắn mà nói cho tới bây giờ cũng không đáng để ý, không, trên thế gian này không có thứ gì để cho hắn cảm thấy quý trọng. Nhưng Hoa Nhiễm thì khác, giờ phút này hắn đột nhiên ý thức mình không được cùng nàng đi trọn cuộc đời. Những lời thề non hẹn biển, có tác dụng gì? Có lẽ nàng sẽ không trở lại nữa. Cảm giác nàng rời đi càng lúc càng mãnh liệt, hắn càng cảm thấy bi thương.
Hắn điên cuồng chạy về phía trước, không biết mặt trời đã lên cao tự bao giờ, bờ môi của hắn khô khốc và tái nhợt, tỉnh táo và chấp nhất thường ngày đã sớm tan rã, hắn chậm rãi ngã xuống, vô lực nhắm mắt lại.
Hắn chỉ quá mệt mỏi, quá buồn ngủ, bóng dáng Hoa Nhiễm vẫn lỡn vỡn trong đầu của hắn, hắn đột nhiên cảm thấy mình rất yêu Hoa Nhiễm, hắn biết nàng yêu hắn, lệ thuộc vào hắn, hắn cũng thích bộ dáng nàng như vậy, hắn thích nàng dí dỏm đáng yêu. Hắn cũng yêu nàng, không để ý nàng là nửa yêu, sủng ái nàng, thân mật với nàng, chia sẻ vui buồn cùng hắn. Thỉnh thoảng ghen tuông cũng chỉ là gia vị cuộc sống, nhưng đột nhiên hắn phát hiện hắn không hiểu nàng, hắn không chú ý đến suy nghĩ tận đáy trong lòng của nàng.
Có lẽ được ở bên nhau quá mức thuận lợi, đối với tình yêu mỹ mãn, bọn họ cũng bỏ quên rất nhiều thứ.
Hắn khẽ thở dài, Hoa Nhiễm, mau quay về đi.
Vào giờ khắc này, trong lòng Nguyệt Vô Phong như lửa đốt. Cùng lúc này, đám người trong thành Tô Châu đang tiếp tục bát quái, hôm nay cửa hàng Nguyệt gia đặc biệt bận rộn, người lui tới rất nhiều, nhưng người tới mua thương phẩm không nhiều, phần lớn đều có tâm tư khác, luôn hỏi xoay quanh chuyện này, làm cho đám gia nhân cũng không trả lời được.
Thập Dạ vô cùng cao hứng, hắn náo loạn một trận thật lớn như vậy, chỉ cần giữa hai người bọn họ bị ảnh hưởng, hắn sẽ có cơ hội nhảy vào. Nhưng đã một ngày, hai ngày, Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong cũng không có đi ra ngoài giải thích, hắn bắt đầu có chút lo lắng.
Không có ai biết được, giờ phút này là thời khắc Hoa Nhiễm khổ sở nhất, nàng đang rơi vào ranh giới hắc ám.