Nguyệt Vô Phong mang Hoa Nhiễm đi theo phía sau bọn họ, Du Như Mộng đột nhiên xoay người lại nhìn thấy. Lẽ ra Nguyệt Vô Phong chuẩn bị lén lén lút lút làm một chút chuyện, lúc này bị phát hiện rồi cũng chỉ nhìn hắn khẽ mỉm cười.
Du Như Mộng nói, "Huynh đệ, khinh công không tệ, thiên hạ này có thể theo kịp ta, cũng không có mấy người."
"Đa tạ Du huynh quá khen." Nguyệt Vô Phong khách sáo nói.
Lạc Tiêu Nhàn cho rằng lúc này Du Như Mộng bị phân tâm lập tức muốn ra tay với hắn, không nghĩ tới Du Như Mộng một tay giữ chặt lấy nàng, "Tiêu Nhàn, không cần cố tình gây sự." Cùng lúc, máu tươi trên tay nhuộm ở trên tay nàng, nàng sửng sốt, trong lòng như có chút đau đớn.
Lạc Tiêu Nhàn hất tay của hắn ra, "A Tán, không nghĩ tới ngươi chính là hung thủ giết ta cha, báo thù cho cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Dường như Du Như Mộng đột nhiên hiểu ra điều gì, ngẩng đầu lên, "Tiêu Nhàn, nàng xuống tay đi, nàng giết ta đi."
Lạc Tiêu Nhàn khẽ mím môi, rút ra đoản đao để ngang trên cổ của hắn. Có vết máu ứa ra, Hoa Nhiễm không khỏi bật thốt, "Không cần."
Du Như Mộng trở tay cầm tay Lạc Tiêu Nhàn, dùng sức nhấn trên cổ của mình, "Dùng sức một chút, như vậy máu trên thân thể ta sẽ bắn ra như hoa, muốn giết ta thì giết nhanh đi, như vậy ước định của chúng ta cũng sẽ theo gió bay đi."
Rốt cuộc, Lạc Tiêu Nhàn không xuống tay được, đoản đao rơi xuống đất, nàng lui về phía sau một bước, trên mặt quật cường mang theo giọt nước mắt, "Tại sao cuối cùng lại là ngươi, ngươi lừa gạt ta quá lâu......"
"Tiêu Nhàn, ta không cầu xin nàng tha thứ nhưng lòng của ta đối với nàng không thay đổi. Có lẽ vừa mới bắt đầu ta chỉ muốn..... Nhưng sau đó nàng đã biết."
Lạc Tiêu Nhàn xoay người sang chỗ khác, giọng nói trầm xuống, "Ta không biết gì cả, không biết gì cả, không biết gì cả...... Hiện tại ta giết ngươi không được, không có nghĩa rằng ngươi có thể sống được......"
Từng chiếc lá khô rơi xuống như hồ điệp bay trong không trung. Trên bề mặt lá cây có đường gân màu nâu sẫm, có vẻ chân thật. Không biết vì sao Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy cảnh tượng ở trước mặt có chút bi thương, nàng lắc lắc tay Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, chàng hiểu biết tới khuyên họ đi?”
"Xem trước, đừng để cho bọn họ gây ra chuyện chết người là được." Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt gật đầu một cái, nhìn bọn họ huyên náo xong, sau đó hướng về phía Lạc Tiêu Nhàn nói, "Lạc cô nương, oan oan tương báo biết bao giờ chấm dứt, không nên quá chấp nhất với thù hận, đối với thân thể không tốt, cũng làm tổn thương người ngươi yêu”
Lạc Tiêu Nhàn vốn nổi giận trong lòng nhưng khi nhìn về phía Vô Phong lại không phát ra tiếng, liếc mắt nhìn hắn, kinh ngạc quay đầu đi không nói tiếng nào, nước mắt tuôn ra. Hoa Nhiễm vốn căm thù nàng nhưng giờ khắc này đã sớm quên mất, vội lấy khăn tay đưa cho nàng lau nước mắt.
Du Như Mộng nhìn Nguyệt Vô Phong, trong lòng có chút cảm kích.
Sau khi Lạc Tiêu Nhàn bình tĩnh lại liền nổi giận, chỉ vào Nguyệt Vô Phong nói, "Tại sao ngươi cũng tới đây, muốn xem chuyện cười của ta sao?”
Nguyệt Vô Phong cười cười, "Trước đó vài ngày, Lạc cô nương hiểu lầm tại hạ gây nên, đến nay vẫn canh cánh trong lòng, thủ pháp cô nương vô cùng lỗ mãng, mà rõ ràng cô nương không phải là đối thủ của Du huynh đệ, ta sợ cô nương bị thương."
Bên trong lời nói này có chút huyền cơ, nói rõ lập trường của mình để trả lời câu hỏi của Lạc Tiêu Nhàn, vừa bảo vệ được nàng, lại không đắc tội với Du Như Mộng, ngược lại lần này mình đến có chuẩn bị rất tốt. Hoa Nhiễm biết Nguyệt Vô Phong chuẩn bị lôi kéo Du Như Mộng, lại thấy hắn nói chuyện với Lạc Tiêu Nhàn, cũng không ngắt lời, chẳng qua có chút tức giận nhìn Du Như Mộng, "Ngươi khi dễ một nữ nhân, còn được coi là anh hùng sao?”
Du Như Mộng bị Hoa Nhiễm nói như vậy có chút á khẩu không trả lời được, thầm than một tiếng, "Không dối gạt các ngươi, giữa chúng ta yêu và hận đã không cách nào làm rõ, không phải ta khi dễ nàng, là số mạng khi dễ ta...."
"Ngươi......" Lạc Tiêu Nhàn nghe hắn nói như vậy, cũng không nói nữa.
"Chúng ta bởi vì hận mà ở chung một chỗ, vì yêu mà tách ra. Hôm nay đi đến bước này, cũng không quay lại được khoảng thời gian vui sướng nhất, nàng sẽ không tha thứ cho ta." Giọng nói Du Như Mộng ảm đạm, tràn đầy khổ sở, "Nếu như có thể, ta hi vọng người chết kia là ta."
Nguyệt Vô Phong đáp, "Chưa chắc, Lạc cô nương đối với ngươi vẫn là tình bạn cố tri, nếu không tại sao không hạ thủ giết ngươi? Ngươi biết nàng rất oán hận kẻ thù, hôm đó nàng nhầm lẫn xem ta như kẻ thù, chiêu chiêu trí mệnh, thậm chí hận không được chôn theo. Hôm nay thái độ đối đãi với ngươi lại khác, rốt cuộc nàng đối với ngươi yêu sâu hơn hận."
Lạc Tiêu Nhàn từ đầu tới cuối không mở miệng nói gì, Du Như Mộng nhìn thấy có chút vui sướng.
Sau đó hàn huyên sang chuyện khác, nói hôm nay đi uống rượu.
Nguyệt Vô Phong liền mở miệng tán thành, vì vậy bốn người cùng đi quán rượu, Nguyệt Vô Phong chỉ uống một chút rượu tượng trưng, mà Du Như Mộng và Lạc Tiêu Nhàn uống đến say mèm, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm chia ra đưa hai người về phòng.
Sau đó Hoa Nhiễm len lén hỏi Nguyệt Vô Phong, "Rốt cuộc chàng đang làm gì vậy?”
Nguyệt Vô Phong nhìn nàng ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng đến gần một chút, Hoa Nhiễm ngoan ngoãn làm theo, nghe Nguyệt Vô Phong nói,"Ta muốn hắn ngoan ngoãn mang theo nữ nhân của hắn quy ẩn giang hồ."
"Ồ? Hắn là Minh Chủ Võ Lâm, làm sao có thể?”
"Hôm nay đại hội võ lâm, không phải hắn không có trở về sao, trong lòng hắn, mỹ nhân quan trọng hơn giang sơn."
Hoa Nhiễm đẩy một cái hắn, "Nguyệt Vô Phong, chàng thật quá tâm kế."
Nguyệt Vô Phong ôm nàng hôn hai cái, có chút hài lòng, "Nếu như tướng công của nàng không có tâm kế, làm sao kềm chế được nàng.”