Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 47




Hoa Nhiễm vừa tiếp xúc đến giường liền cảm thấy đau nhức xương cốt dường như muốn bị chặt đứt. Buồn bực nhất chính là trên giường không biết bỏ cái gì, thật cứng rắn cấn vào thân thể nàng. Nàng móc ra nhìn, mới biết ở dưới nệm là một tầng đậu phộng thật dầy, nàng cầm mấy cái bỏ vào trong miệng: “Mùi vị cũng không tệ lắm.".

Lại nhìn đến Nguyệt Vô Phong đang tiến lại gần, trên mặt lại đen thêm một phần, Hoa Nhiễm nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Ta lại nói sai cái gì rồi hả?”.

"Nàng cứ nói đi?”. Nguyệt Vô Phong chân mày cau lại, ôm nàng trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Suy nghĩ thật kỹ những lời nàng vừa nói xem?”.

Hoa Nhiễm nuốt nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nghiêm túc nói: “Người ta yêu thích ta cũng không phải là lỗi của ta, dù sao ta chỉ thích chàng, ta cũng biết rõ tình địch của chàng có thể tương đối mạnh, nhưng chàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ chàng, nhất định sẽ không để cho chàng bị thương.”.

Lông mày Nguyệt Vô Phong nhướng lên, môi mỏng nhẹ nhàng mím chặt lại. Lúc này nàng không hiểu rõ biểu hiện trong mắt hắn, nhưng điều đó cũng không cản trở việc nàng cảm nhận thế nào về trượng phu của mình, hắn thật đẹp trai, đẹp đến nỗi làm cho nàng si mê, nhìn không chớp mắt, nhưng không khí lạnh nhạt lúc này chợt nhắc nhở nàng tình hình hiện tại, nàng vội vàng ho khan mấy tiếng: “Nguyệt Vô Phong, ta chỉ thích một mình chàng, mặc kệ chàng có tin hay không ta cũng chỉ thích một mình chàng.”.

Nói xong, nàng chủ động ôm hông của Nguyệt Vô Phong thật chặt, vùi mặt vào trong ngực Nguyệt Vô Phong, hồi lâu thấy Nguyệt Vô Phong vẫn không có phản ứng như trong tưởng tượng, nàng không khỏi sinh ra cáu giận, chẳng lẽ nghe nàng thổ lộ xong những lời này hắn cũng không cảm động chút nào sao? Thật ra Hoa Nhiễm không biết rằng lúc nàng nói những lời này thì Nguyệt Vô Phong đã hết tức giận, còn sung sướng đến mức không nhịn được mỉm cười nhưng khi nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn thì hắn lại giả vờ nghiêm mặt.

Hoa Nhiễm thấy không thú vị liền đứng lên, tự nhủ: “Ta đi xem thử bọn họ tặng quà gì một chút, đặc biệt là vật do Xích Đồng đưa, ngàn vạn lần không thể đụng đến, nàng ta cũng chẳng tốt bụng gì, nhìn dáng vẻ là biết nàng ta rất biết diễn trò.".

Nguyệt Vô Phong biết nàng rất tò mò muốn biết Xích Đồng đưa cái gì, nhưng lại nói lời trái lương tâm để hi vọng mình đáp lời nàng nên hắn vẫn im lặng.

Hoa Nhiễm giả vờ lơ đãng đi tới trước cái hộp, nàng đưa tay cầm lấy cái hộp kia lên nhưng lại chậm chạp không mở ra, tò mò quan sát bốn phía chiếc hộp: “Chính là cái này đây, sẽ không phải là thuốc nổ chứ?”.

Nhưng Nguyệt Vô Phong chỉ ôm ngực đứng đó không lên tiếng lẳng lặng nhìn Hoa Nhiễm đang lẩm bẩm một mình.

Đôi mắt đen hơi híp lại từ từ ánh lên sự vui vẻ.

"Hay là mở ra xem một chút......”. Hoa Nhiễm len lén mở ra một khe hở, rình coi một phen, sau đó mở cái hộp lớn ra, thì ra trong cái hộp gỗ này là một cái hộp tinh xảo khác màu tím, Hoa Nhiễm lại mở cái hộp đó ra, bên trong là hai viên thuốc màu đỏ. Hoa Nhiễm tò mò, cầm một viên đưa lên mũi ngửi một cái sau đó nàng liền giật mình sửng sốt, rồi lại hào hứng bóp viên thuốc ra ngửi một cái, sau đó vui mừng kêu to: “Oa, nàng điều chế chỉ kém ba vị thuốc so với ta, nên công hiệu kém rất nhiều.”.

Hoa Nhiễm vốn định dùng giọng nói hào hứng để cho Nguyệt Vô Phong tò mò không nhịn được phải mở miệng nói chuyện, nhưng hắn căn bản không để ý tới nàng.

Vì vậy Hoa Nhiễm đành phải chủ động nhìn về phía hắn cười quyến rũ: “Tướng công, chàng tới thử công hiệu của cái này một chút đi, xem so với của ta, cái nào có công hiệu tốt hơn?”.

Hoa Nhiễm nhìn thấy Nguyệt Vô Phong vẫn không có phản ứng gì, liền trực tiếp nhét viên thuốc trong tay vào trong miệng của mình, sau đó bất chấp tất cả, tiến lên nhào vào lòng Nguyệt Vô Phong, cọ xát lên người hắn: “Tướng công, nóng quá nha......”.

"Công hiệu không có nhanh như vậy......”.

"Được rồi, được rồi.....”. Hoa Nhiễm sờ lỗ mũi nói: “Chàng xem đi, bộ dáng ta cũng đã thế này, thuốc cũng ăn, bây giờ chàng muốn làm sao thì làm ta mặc kệ. Dù sao, dù sao chàng phải tha thứ cho ta, chàng muốn ghen cũng không thể ghen lâu như vậy, bỏ mặc ta đấy không quan tâm được!”.

Nàng vừa nói dứt lời liền tự động đi tới nằm trên giường, hành động của nàng thật trắng trợn khiêu khích không còn giả vờ ý tứ gì nữa.

Nguyệt Vô Phong lặng lẽ mỉm cười, đây mới chính xác là phong cách của Hoa Nhiễm, hắn cũng không nói toạc sự thật là hắn biết thân thể nàng bách độc bất xâm, loại thuốc này có lẽ không có bất cứ tác dụng gì với nàng, nhưng như vậy thì lại thế nào, hai người họ luôn tình ý nồng nàn, chỉ cần tiếp xúc, va chạm thân thể vài cái là đã dễ dàng tạo lửa không cần bất cứ dược vật gì bổ trợ. Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, cần gì phải giận dỗi nhàm chán.

Nhìn thấy Nguyệt Vô Phong rốt cuộc cười, Hoa Nhiễm liền thấy mọi hành động lớn mật vừa rồi đều rất đáng giá, lúc Nguyệt Vô Phong đến gần, nàng ngay lập tức chủ động tiến lên ôm chặt lấy hắn kéo lên giường, trong miệng còn nói: “Giữa vợ chồng không có chuyện gì là không giải quyết được, chỉ cần đến trên giường, chuyện gì cũng có thể, hắc hắc...... Cha ta nói với ta như vậy, quả nhiên rất có hiệu quả."

"Nàng uống thuốc, có cảm giác gì không? Khó chịu không?”.

Hoa Nhiễm sửng sốt, ngay sau đó lại nói: “A, khó chịu, khó chịu, ha ha...... Nóng, chúng ta cởi quần áo, cởi......”.

"Nhưng ta lại không cảm thấy nóng, nàng thấy nóng vậy tự mình cởi đi?”. Nguyệt Vô Phong bị Hoa Nhiễm đè ở phía dưới, tay lại để dưới đầu mím môi nói.

"Nhưng chàng không cởi, lửa dục của ta phải giải quyết thế nào?”.

Rốt cuộc Nguyệt Vô Phong bật cười: “Vi phu thay nàng cởi thôi..... ". Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoa Nhiễm, hắn tiếp tục nói: “Nghe nói danh hào của nàng gọi là ‘thôn cô’? Aiz...... Đừng ngẩn người nữa nha..... "

Tay của hắn trượt vào bên trong áo của nàng, cách cái yếm xoa chỗ mềm mại của nàng, nhìn thấy bộ dạng ngây dại của nàng, không kìm được động tay gãi nàng mấy cái.

"A, nha...... Ha ha......”. Hoa Nhiễm sợ nhột, đẩy Nguyệt Vô Phong ra: “Nguyệt Vô Phong...... Ha ha, chàng đừng như vậy...... Ưmh...... Nhột...... Thả ta ra, ô ô......”.

Nguyệt Vô Phong cũng có chừng mực, thấy trên mặt Hoa Nhiễm có một chút nước mắt, thân mật hôn lên: “Cho nàng giả vờ, lần sau còn muốn lừa gạt ta không?”.

"Không, tuyệt đối không, muốn lừa chàng cũng không lừa được, aiz, vật này ta không dùng được, chàng ăn không?”.

"Ăn cái gì ăn? Tự chúng ta chơi cũng đủ rồi, không cần phụ trợ."

Lúc nói lời này xong nàng cũng đã bị cởi sạch sẽ, da dẻ trắng trẻo mịn màng giống như lòng trắng trứng thân hình nhỏ nhắn, lại làm cho người khác đặc biệt muốn thương yêu.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hôn lên từng tấc da thịt của nàng, thái độ Hoa Nhiễm lúc này lại trái ngược hoàn toàn với hành động lớn mật trước đó, nàng không hề có chủ động quyến rũ gì mà chỉ lặng yên nằm chờ Nguyệt Vô Phong ‘ăn’, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, con ngươi ngập nước khẽ tràn ra một giọt nước mắt, sắc mặt có chút mê mang, lại làm cho nàng có vẻ ngây thơ thuần khiết giống như tiểu bạch thỏ sắp bị đại sói xám lừa bán mà vẫn không phát hiện ra nguy hiểm. Trong lòng Nguyệt Vô Phong lúc này đột nhiên lại nảy sinh thương tiếc đối với nàng, nhất thời không phản ứng kịp với suy nghĩ trong lòng, hắn không định hướng Hoa Nhiễm ra tay nữa.

Vì vậy hắn hôn rồi vuốt ve Hoa Nhiễm thêm vài cái rồi liền muốn cùng với nàng đổi vị trí, tà khí cười một tiếng: “Không phải nàng vẫn luôn muốn ở trên ta sao, hôm nay nàng lên đi.”.

Nói xong, liền ôm nàng xoay chuyển một vòng lên trên để nàng dạng chân ở trên người của mình, lúc này Hoa Nhiễm dường như lại có chút xấu hổ, nằm im ở trên người của hắn không dám ngẩng đầu.

Nguyệt Vô Phong đưa hai tay ra nâng mặt của Hoa Nhiễm lên, cắn cắn môi của nàng rồi lại chuyển lên hôn vành tai trắng như tuyết của nàng: “Hoa Hoa, nàng thật đẹp......”.

Bình thường Nguyệt Vô Phong rất ít nói vói nàng những lời này, Hoa Nhiễm nghe xong chỉ cảm thấy bụng nóng lên, nơi đó lại càng thêm ẩm ướt, thì ra động tình lại là chuyện đơn giản như vậy.

Hắn nhân cơ hội áp sát lên bên tai của nàng nói: “Lên......”.