Editor: Trịnh Phương.
Kiến đế tới Đông cung vào đêm khuya, tự nhiên không phải là vì nhớ tới đứa con trai đang bị mình cấm túc ở Đông cung để suy nghĩ. Vô Tà đứng lên, sửa lại mái tóc đang xõa xuống một chút, vẻ mặt của nàng rất an tĩnh, lại không chuyện trò vui vẻ lúc nhẹ nhõm cùng thuần túy như trước. Tần Xuyên cũng ngồi dậy, cứ như vậy nhìn nàng, vẻ mặt cười như không cười, cũng không có nói gì nữa.
Một phòng xốc xếch bừa bãi, trên đất tràn đầy mùi rượu, trong lúc đó thì cửa chính của tẩm điện Đông cung của thái tử liền bị đẩy ra, ngay sau đó là rất nhiều thị vệ tiến vào từ hai bên, vây hai người Vô Tà cùng Tần Xuyên ở giữa. Ngoài cửa, thái giám đi cùng cũng đi về phía trước, treo đèn lồng khắp nơi. Trong khoảng thời gian ngắn, bên ngoài tẩm điện đã sáng chói như ban ngày, ngay cả tẩm điện này của Tần Xuyên cũng được đèn đuốc chiếu sáng trưng, làm hắn hai người cũng có chút không thích ứng tia sáng này, cố gắng dùng tay che lấy, hồi lâu mới thích ứng.
Tình hình này, thật sự là có chút giống khởi binh hỏi tội...
"Hoàng thượng giá lâm!" Thái giám ở cửa hô lên một tiếng theo thường lệ, khí thế mạnh mẽ, tràn đầy khí phái của đế vương.
Ngay sau đó, vị quân chủ mặc hoàng bào này thanh thế to lớn uy nghiêm mà thẳng bước đi vào, Vô Tà vẫn không nhúc nhích, ngược lại Tần Xuyên đã bị men rượu làm cho hơi say, lại vẫn có thể nhẹ nhàng lễ độ đứng dậy, có chút lảo đảo quỳ xuống, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười một cách vô cùng đẹp đẽ thư thái: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
Hình như lúc này Kiến đế đã già hơn lúc trước không ít, trên đầu đã có nhiều tóc trắng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn không ít, nghe xong lời nói của Tần Xuyên, thế nhưng cười lạnh một tiếng, Tần Xuyên cũng không để ý, không thể làm gì khác hơn là làm như không thấy, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt dịu dàng nho nhã. Kiến đế không kêu hắn đứng dậy, hắn cũng liền yên tâm thoải mái tiếp tục quỳ như vậy. Ánh mắt của Kiến đế giờ phút này liền rơi vào trên người Vô Tà vẫn đứng ở đó, nhìn thấy Vô Tà còn sống, phản ứng của Kiến đế bình tĩnh khác thường, có lẽ là đã sớm nghe được một vài chuyện gì đó nên lúc này mới xuất hiện tại nơi này: "Tà nhi, vì sao ngươi không quỳ trẫm?"
Lời này của Kiến đế có ý vị sâu xa. Lão vẫn luôn dùng lối nói chuyện hòa ái cưng chiều đối với Vô Tà, nhưng giữa những hàng chữ, không khỏi là đa nghi cùng sắc bén.
Vô Tà cười cười, sau đó cũng giống như Tần Xuyên, đàng hoàng vén áo quỳ xuống, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng còn phiếm ý cười nhợt nhạt: "Thần, thỉnh an hoàng huynh." D(Đ$L*Q&Đ
Vô Tà hôm nay đã là Tĩnh Vương, có Vương tước trên người, ngược lại nên tự xưng một tiếng "Thần".
Sự tĩnh mịch sắc bén này của Kiến đế thật giống như có thể xuyên thấu lòng người mắt thật chặt rơi vào trên người của Vô Tà cùng Tần Xuyên. Khí thế oai nghiêm của đế vương, trong lúc nhất thời làm nhiệt độ trong không gian này giảm đi mấy phần, chẳng lẽ là lư hương đã đốt hết rồi? Lại lạnh đến nỗi làm cho người ta có chút đè nén, chỉ cảm thấy không thở nổi.
Này cả người trong điện, trừ hai người Vô Tà cùng Tần Xuyên vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, thì gần như tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi đến hít thở không thông, mặt rồng giận dữ, hậu quả khó mà lường được. Thử nghĩ xem, nhìn vào căn phòng lộn xộn lại phiếm mùi rượu, ai cũng có thể thấy được quan hệ của thái tử cùng tiểu vương gia rất thân thiết. Một người đã chết lại xuất hiện ở trong cung của đương kim cung thái tử, không thể không khiến người khác có ý nghĩ kỳ quái.
Hiện nay chính là thời buổi rối loạn, lòng nghi ngờ khiến Kiến đế khó tránh khỏi già nua thêm không ít, hôm nay lại gặp được thái tử thế nhưng cùng Vô Tà cấu kết, không khỏi càng thêm muốn giận tím mặt. Tuy vậy, dù sao Kiến đế cũng là một lão hồ ly bụng dạ cực sâu, một thanh kiến Đế Vương, một Tần Vô Tà đã làm lão đau đầu không dứt, lúc này lão đều không tin tưởng đối với hai đứa con trai là Tần Xuyên cùng Tần Yến Quy. Trước đây có lẽ lão còn có thể tin tưởng Tần Xuyên hơn một chút, dù sao hắn cũng là thái tử do lão tự mình hạ chiếu sắc phong, là chính chủ của Đông cung, thái tử Biện quốc, so với Tần Yến Quy dã tâm bừng bừng, hắn không thể nghi ngờ sẽ làm cho người ta yên tâm hơn một chút, nhưng bây giờ Kiến đế lại sinh nghi với Tần Xuyên. Có lẽ đứa con trai này của lão cũng không chịu được nữa, không kịp chờ đợi mà muốn thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước rồi. Hoàng quyền chí cao vô thượng sẽ làm bất luận kẻ nào mê mẩn tâm trí, trở nên tham lam lại lo được lo mất.
"Tốt, tốt!" Kiến đế chợt ném ra hai hai chữ “tốt”, nhưng cho dù ai cũng có thể nghe ra, thái độ của hắn nào có “tốt” một chút nào. Kiến đế cũng không kêu hai người họ đứng dậy, chỉ cười lạnh một tiếng, phất tay áo nghiêng người: "Mời Tuyên vương tới cho trẫm."
Bóng dáng của Vô Tà từ đầu tới cuối vẫn luôn trấn định, rốt cuộc cũng bởi vì một tiếng "Tuyên vương" này mà khẽ có động tĩnh. Tần Xuyên hơi cong môi chế giễu một cái, sau đó cứ quỳ gối nho nhã lại ôn hòa như vậy, thái độ thật bình tĩnh tự nhiên, thật giống chuyện gì cũng không liên quan tới hắn.
Vì lão Tam, Vô Tà thật đúng là hao tổn tâm trí, có lẽ hắn thật sự có chút đánh giá thấp đứa bé này rồi. Từ xưa tới nay hắn vẫn biết Vô Tà khác với người bình thường, tâm trí của nàng vô cùng già dặn, làm việc cũng cực kỳ cẩn thận, lại không biết, nàng lại cũng là một người rất hiểu lòng người, hắn rốt cuộc vẫn bị đứa bé này tính kế một chút. Lần này, nàng nào chỉ tính kế với Tần Xuyên hắn, mà thậm chí còn tự đặt bản thân cùng lòng nghi ngờ của đế vương vào trong kế hoạch.
Hôm nay Vô Tà trở về, có thể nói là đã lộ rõ tài năng, cho dù Kiến đế có ngu xuẩn hơn nữa thì cũng sẽ không ngu đến mức cho là chỉ một cây châm độc là đã thật sự có thể làm cho tâm trí của đứa bé sinh ra ở đầu sóng ngọn gió này bị tổn thương. Trước mắt xem ra, những năm này, đứa nhỏ này càng giống như là giả ngây giả dại, mà hoàng đế bày mưu tính kế muốn thống trị cả quốc gia là lão thế nhưng lại bị một đứa bé chưa dứt sữa trêu đùa.
Vô Tà còn sống trở về, hình như càng thể hiện rõ ràng hơn rằng thanh kiếm Đế Vương kia nhất định là đã rơi vào trong tay nàng, người tuổi càng lớn, quyền lực trong tay càng cao, thì sẽ càng có lòng nghi ngờ lớn hơn, lòng nghi ngờ này sẽ làm cho người vốn thông minh cơ trí trở nên hồ đồ. Kiến đế lúc này thậm chí còn khó có thể phân rõ xem trong hai đứa con trai này của mình, rốt cuộc ai mới là sài lang hổ báo, hoặc là, hai người họ đều là súc sinh vô tình vô nghĩa, dã tâm bừng bừng, sớm đã có tâm làm phản, không tha cho người phụ hoàng này.
Nếu Tần Yến Quy vì vậy mất đi tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng, hắn ngược lại phải lúc nào cũng phải lo lắng, không còn người kiềm chế thái tử, vậy thì sẽ có lúc hắn sẽ không chịu được mà muốn bức vua thoái vị để soán quyền. Tới lúc đó Kiến đế liền biết đứa con trai này của mình cũng không phải thật sự ôn hoàn nhún nhường như vẻ bề ngoài, nhà ngoài phải có dã tâm lớn như thế nào mới có thể bồi dưỡng được đứa bé ôn nhuận khiêm tốn như vậy. Thủ đoạn của hắn, chỉ sợ căn bản không thua kém những lão hồ ly đã khiến cho Kiến đế lập hắn làm thái tử vào năm đó. Phải biết rằng, trừ Tần Lâm Uyên, Kiến đế chưa bao giờ chân chính đặt đứa con trai nào ở trong lòng, muốn truyền ngôi vị hoàng đế.
Lấy tính cách hay cân nhắc kỹ lưỡng của đế vương, Kiến đế không thể không nghi ngờ Tuyên vương Tần Yến Quy cùng thái tử không thể kiềm chế lẫn nhau một lần nữa, chỉ khi quyền lực của hai người họ thăng bằng trở lại thì tâm tình đế vương của lão mới có thể an tâm hơn một chút. Dù sao Tuyên vương có dã tâm bừng bừng hơn nữa, lòng dạ sâu rộng hơn nữa, so với thái tử, hắn cũng không đáng nhắc đến. Danh bất chính, ngôn bất thuận, không có thế lực cường đại của nhà ngoại, không có người thân có quan hệ rộng, thì nếu hắn muốn phản, trừ phi hắn chịu tạo phản. Nếu hắn quả thật làm vậy thì thế gian này nhất định không thể để cho hắn tiếp tục tồn tại!
Lúc này Kiến đế cho gọi Tuyên vương, trong đó không thiếu ý trấn an. Muốn khống chế đứa con có dã tâm bừng bừng như sói hoang này, việc đầu tiên lão cần làm dĩ nhiên là phải tỏ ra bản thân thuận theo hắn một chút, huống chi Tần Vô Tà khởi tử hoàn sinh, đây chính là tội khi quân, hắn cũng cần Tuyên vương cho hắn D#Đ@L1Q0Đ một lời giải thích. Kiến đế không làm khó Vô Tà ngay, thứ nhất là đúng lão còn kiêng kị thân phận của nàng, thứ hai, cũng coi như là nể mặt Tuyên vương, dù sao thì mặc dù hiện tại Vô Tà đã được phong vương, nhưng tuổi không đủ, lại do Tuyên vương dạy dỗ từ nhỏ, xử trí Vô Tà, chính là đánh vào mặt của Tuyên vương, ý nói hắn không biết dạy dỗ.
Không lâu sau Tuyên vương đã tới. Thương thế của hắn chưa tốt, đương nhiên là không thể đi bộ, cho nên hạ nhân dùng kiệu đưa hắn tới. Tần Yến Quy đã đổi một bộ đồ sạch sẽ giống như chưa từng dính một chút máu tươi nào, hắn vẫn là hắn, sắc mặt không đổi, vẻ mặt đạm bạc cao nhã (thanh cao+ nhã nhặn), cho dù là làm phải để người ta nâng đi như vậy, ánh mắt hắn cũng giống như cũng không để bất cứ người nào vào trong lòng. Người khác ngóng trông hắn như thế nào, vốn là chưa bao giờ là chuyện hắn quan tâm. Người như Tần Yến Quy có tâm lý cùng năng lực khống chế quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi làm cho người ta thật giống như không tìm ra nhược điểm của hắn, hắn cũng không sợ người khác nhìn thấy sự nhếch nhác của bản thân, cũng không ở thèm để ý người khác dùng ánh mắt sợ hãi để nhìn hắn, hắn chính là hắn, chưa bao giờ quan tâm chuyện của người khác, có lúc, thậm chí ngay cả sống chết của mình cũng chưa từng quan tâm.
Như vậy thì rốt cuộc là hắn muốn cái gì? Nhìn hắn cố chấp đối với ngôi vị hoàng đế này, có lúc, Vô Tà cảm thấy hắn đối với quyền lực địa vị, thật giống như căn bản là phỉ nhổ, khinh miệt, chẳng thèm ngó tới; nhìn hắn giống như đều thờ ơ đối với bất cứ chuyện gì, tâm địa sắt đá, lạnh lùng vô tình, nhưng rồi hắn lại lấy máu thịt, tính mạng của mình để bảo vệ nàng ở trong lăng đế vương; nhìn hắn vốn dĩ là chưa từng đặt bất kỳ ai ở trong mắt, nhưng hắn đợi nàng, còn giao động tâm tư, như gần như xa. Hắn chưa từng tới tới tham gia yến tiệc sinh nhật nàng nhưng lại nhớ sinh nhật nàng, từ trước tới giờ hắn vẫn xem nàng như một con cờ, nhưng lại thủy chung chưa từng lợi dụng nàng, nàng cũng thật sự không hiểu vị trí của mình ở lòng Tần Yến Quy, rốt cuộc là cái gì.
Chiếc kiệu hạ xuống đất, gương mặt Tần Yến Quy bình tĩnh lạnh nhạt, chỉ là sắc mặt không rất đẹp mắt, hơi mang theo mỏi mệt, hắn như có như không quét mắt nhìn Vô Tà cùng Tần Xuyên, sau đó liền bình tĩnh thu hồi ánh mắt, thật giống như không thấy gì. Tần Yến Quy từ từ đứng lên, bờ môi thủy chung là đường cong lạnh nhạt không chân thật như vậy, óng tai áo to lớn tuyết trắng êm ái rũ xuống, sắc mặt không có thay đổi phát ra hai chữ: "Phụ hoàng."
Kiến đế gật đầu một cái, lại cùng Tần Yến Quy nói một vài chuyện không quan trọng, ý tứ trấn an rất rõ ràng, nhưng khóa miệng của Tần Yến Quy từ đầu tới cuối cũng chỉ là nhạt nhẽo cong lên như có như không, gương mặt anh tuấn treo nụ cười lạnh bạc. Hắn giống như là một pho tượng xinh đẹp đến nỗi không chê vào đâu được, nhưng lại không mang một tia nhiệt độ, chỉ còn lại ý tứ giễu cợt gai góc nhẹ bẫng làm người ta cảm thấy khó lường.
Kiến đế cho phép hai người Vô Tà cùng Tần Xuyên đứng dậy, làm Vô Tà không ngờ tới chính là Tần Xuyên lại vươn tay ra đỡ lấy nàng, khóe miệng của hắn vẫn là nụ cười dịu dàng nho nhã như cũ, nhưng nơi đáy mắt lại là vẻ lười biếng tà mị Vô Tà vẫn gặp. Môi của hắn hình khẽ động, dùng ý cười như không cười này chế nhạo nhìn nàng, thật giống như đang hỏi nàng: "Lần này ngươi có thể thoả mãn rồi chứ?" di4enda6nl2e4qu7yd8on
Vô Tà liền giật mình, bàn tay vốn đang phát lạnh của nàng đang bị Tần Xuyên cực kỳ tự nhiên dùng bàn tay to lớn ấm áp mà giữ lại, trong khoảng thời gian ngắn nàng thế nhưng cũng quên muốn thoát ra. Tư thế này, dù cho hai người họ đều đang mặc trang phục của nam tử, nhưng làm sao cũng không thể che giấu cảm giác mập mờ.
Trên đất đầy những bức tranh không trọn vẹn, coi như càng chứng thực cho suy đoán này. Kiến đế đã sớm giận đến tái mặt, nhưng vì ngại thể diện của hoàng gia nên không có nói gì thêm, trong lòng lại càng tin tưởng một chuyện. Có lẽ lúc trước hắn còn có thể chỉ nghi ngờ đây không phải là do tiểu hồ ly Vô Tà này cố ý dùng kế ly gián, dù sao mọi chuyện không khỏi cũng quá trùng hợp, nhưng tình hình trước mắt này ngược lại như là đã chứng thực này toàn bộ, làm Kiến đế không thể không tin, tâm tư của thái tử quả thật rất khả nghi.
Mà phản ứng của Tần Xuyên cũng quá mức bình tĩnh, thậm chí còn có chút không thèm để ý. Rõ ràng là nàng đang tính kế hắn, hắn lại giống như là căn bản không quan tâm, mặc dù đang ở trước mặt Kiến đế cũng không chút kiêng kỵ làm ra động tác quen thuộc như vậy cùng nàng, nhưng hắn là đang hỏi nàng, hôm nay nàng được như ý, hắn bị nàng tính kế một đem, bằng chứng như núi, hắn thật đúng là cùng với nàng cấu kết đến một khối đâu rồi, vì vậy hắn cùng với Tuyên vương giữa, lại khôi phục như vậy kiềm chế lẫn nhau thăng bằng, nàng cũng không cần phải lo lắng, lão Tam ngày hôm đó trong tù, thương thế có thể hay không càng thêm trở nên nghiêm trọng, đối với cái này kết quả, nàng có thể thoả mãn?
Vô Tà phục hồi tinh thần lại, lúc này thu hồi tay của mình, nàng liếc nhìn Tần Yến Quy theo bản năng, chỉ thấy ánh mắt của nam tử kia cao nhã lạnh nhạt giống như không thể với tới, đang dùng cặp mắt sâu không thấy đáy nhìn chăm chú vào nàng. Rốt cuộc thì hàng lông mày tuấn tú của hắn cũng cau lên, đáy mắt là hang động tối đen u ám lạnh lùng, lại kín như bưng. Trong nháy mắt đó, nam nhân anh tuấn trong trẻo lạnh lùng này rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt đứng ở chỗ cũ, nhưng kia không khí xung quanh hắn lại giống như đã hoàn toàn ngừng lại, đáy lòng của người nhìn vào hắn cũng lạnh theo.
Ánh mắt của hắn lẳng lặng quét qua tay nàng và Tần Xuyên, mặc dù hắn che đậy kĩ hơn nữa, nhưng kia lông mi nhíu chặt lại cùng ý lạnh bắn ra từ đáy mắt hắn lại không thể tránh được ánh mắt của Vô Tà. Ngẩn người, hình như Vô Tà còn có chút giật mình, thực sự là hoài nghi mình nhìn lầm, nhưng rất nhanh, nàng liền nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, đáy mắt lại vô hình hiện lên nụ cười.
Tần Yến Quy càng tức giận, nàng lại càng vui mừng. Thật sự mà nói, mặc dù Tần Yến Quy là người lạnh lùng khó lường, không thèm quan tâm tới chuyện gì, nhưng Vô Tà quả thực lại có bản lãnh chọc giận hắn hết lần này tới lần khác, đây xem như là một chuyện mà nàng nên mừng rỡ chứ?
"Tà nhi, hôm nay thái tử cùng Tuyên vương đều ở đây, trẫm cũng không thiên vị ngươi, trẫm chỉ hỏi ngươi... liệu ngươi có lời muốn nói hay không?" Kiến đế rốt cuộc nhìn về phía Vô Tà, lắc đầu một cái, vẻ mặt khó lường.
Vô Tà nghe lời nói của Kiến đế liền giương mắt lên, đáy mắt là vô cùng sạch sẽ trong sáng, nàng đã dám đến thì dĩ nhiên là biết hôm nay sẽ có kết quả như thế nào. Hiện tại tất cả mọi người đều biết tiểu Tĩnh vương đã chết, thậm chí là nếu hôm nay Kiến đế muốn đầu của nàng thì đây cũng chính là cơ hội vô cùng tốt, Tuy die#nd3anL!e_qu7ydo8n nhiên, cho dù Kiến đế muốn diệt trừ nàng như thế nào thì bây giờ hắn cũng vẫn còn hứng thú đối với thanh kiếm Đế Vương kia, lại chỉ có Tần Vô Tà biến mất cùng kiếm Đế Vương, hắn có thể an tâm. Nói đến đây, Vô Tà thật sự là có chút đồng tình với Kiến đế. Dưới gầm trời này, chỉ sợ cũng chỉ có vị hoàng đế như hắn mới phải lo lắng mỗi ngày như vậy.
Dám chắc là nếu như Yến Vô Cực rơi vào tay Kiến đế thì ông ta cũng không có cách nào lấy được thông tin về kiếm Đế Vương, hôm nay nàng lại trở về rồi, hẳn là Kiến đế tin chắc rằng kiếm Đế Vương kia nhất định là ở trong tay nàng. Muốn trừ đi nàng là chuyện sớm muộn, đợi khi ông ta lấy được kiếm Đế Vương xong mới diệt trừ nàng cũng không muộn. Hiện tại chỉ sợ là Kiến đế muốn nhốt thái tử cùng Tuyên vương và nàng như vậy, lại giữ kín không nói ra, dưới gầm trời này sẽ không có ai biết rằng con của Tần Tĩnh vẫn còn sống.
Vô Tà cười cười: "Hoàng huynh nói, Vô Tà không nghĩ ra, không biết Vô Tà nên nói những gì với hoàng huynh?"
Khóe miệng Kiến đế khẽ giật giật, bị nàng chọc giận như vậy nhưng vẫn kìm nén được, điều này cũng khiến Vô Tà vô cùng bội phục: "Tà nhi, ngươi có biết, tự tiện xông vào hủy hoại lăng thái tổ, lừa dối trẫm rằng người đã chết, thứ nhất là tội đại nghịch bất đạo, thứ hai là tội khi quân, đều là tử tội!"
Khóe miệng Vô Tà giương lên, hơi có ý châm biếm: "Đó không phải là muốn tru di cửu tộc? Nhưng cửu tộc của Vô Tà lại bao gồm cả hoàng huynh?"
"Ngươi..." Kiến đế dừng một chút, âm thanh hơi chậm lại: "Nhưng ngươi là con của lão Tĩnh vương, xưa nay trẫm vẫn luôn kính trọng phụ vương của ngươi, cũng biết hôm nay phụ vương của ngươi đã đi. Tuy vậy, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngươi là con trai duy nhất của lão Tĩnh vương, mà trẫm lại tự mình nhìn ngươi lớn lên, niệm tình ngươi còn còn nhỏ nên trẫm không lấy đi tính mạng của ngươi. Nhưng Tà nhi, lần này ngươi có tội, trẫm cũng không thể nuông chiều. Trẫm vừa là huynh trưởng của ngươi, cũng là trưởng bối của ngươi, cũng giống như phụ vương của ngươi vậy, đưa ngươi cho con của mình nuôi dạy. Hôm nay trẫm không phạt ngươi, chỉ sợ rằng sau này ngươi sẽ càng kiêu căng, sẽ gây ra chuyện lớn. Bởi vậy, trẫm liền phạt ngươi ở trong cung đóng cửa suy nghĩ, chép sách, mỗi ngày trẫm sẽ kiểm tra chỗ kinh thư ngươi đã chép được, cho đến ngươi biết sai lầm rồi mới thôi..."
Không biết là có phải do Vô Tà gặp ảo giác hay không mà vào lúc Kiến đế đang nói ra muốn giữ Vô Tà ở trong cung suy nghĩ, hai người Tần Yến Quy cùng Tần Xuyên lại nhíu lông mày, vẻ mặt cũng đều trở nên nặng nề. Hai người họ vốn đều là loại người có nhìn thấy núi Thái Sơn sụp đổ cũng không thay đổi nét mặt, vậy mà tại thời điểm đó lại đều thay đổi tâm tình. Điều này khiến Vô Tà không thể không hoài nghi bản thân nhìn nhầm.
"Vừa rồi nhìn nhầm rồi, chính là nhìn nhầm rồi." Rốt cuộc, vẻ mặt Tần Yến Quy lạnh xuống, nhìn cũng không nhìn Vô Tà một cái, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, tâm địa vẫn sắt đá trước sau như một. Giờ khắc này, ánh mắt lạnh nhạt của hắn còn mang theo sự lạnh lẽo, lại như một dòng nước ấm chảy vào long Vô Tà: "Là do nhi thần dạy dỗ không tốt, cho nên người bị phạt phải là nhi thần tự mình chịu. Đợi khi phạt tiểu hoàng thúc xong, nhi thần sẽ chịu tội phạm thượng."
Tần Xuyên vốn là muốn nói gì đó nhưng thấy Tần Yến Quy lên tiếng, liền không biến sắc mà nuốt lời nói trở về, khóe miệng giương lên, cười như không cười, cũng có chút ngoài ý muốn. Tần Yến Quy hẳn là có phản ứng, hắn vẫn luôn nói, người giống như Tần Yến Quy, vẫn luôn thờ ơ đối với sự sống còn của người khác.