Ngươi cứ vì hắn mà làm ra những chuyện điên rồ còn hắn lại không nói bất cứ việc gì với ngươi...
Câu nói đó của Tần Xuyên là có ý muốn châm chọc, hắn không hề che dấu, ngay cả việc châm ngòi ly gián đều làm quang minh chính đại, không hề sợ Vô Tà biết được dụng ý xấu của hắn.
Vậy mà ngoài dự đoán của Tần Xuyên, phản ứng của Vô Tà lại cực kỳ bình tĩnh, nhắc tới Tần Yến Quy thì trên gương mặt lúc nào cũng mang mặt nạ để che đi con người thật bên trong giống như hắn lại đột nhiên lộ ra ý cười nhợt nhạt, ý cười xuất phát từ đáy mắt, phát ra từ sâu trong tâm hồn, rung động lòng người, Tần Xuyên nhìn thấy lập tức ngẩn người, trong lòng có chút khổ sở, điên, đâu chỉ có một mình hắn.
Đứa nhỏ này đúng là bệnh nặng, cho dù lão Tam đối xử lạnh lùng, tàn nhẫn với “hắn” ra sao thì chỉ cần một chút ấm áp cũng đủ khiến “hắn” quên đi tất cả rét lạnh trước đó. Có người, cho dù vì “hắn” đào tim đào phổi dốc hêt sức đi làm mọi chuyện nhưng cũng không thể đổi được một chút dịu dàng từ con người có lòng dạ sắt đá như “hắn”, có người lại không cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần hắn là hắn thì có thể dễ dàng khiến “hắn” một lòng một dạ, dễ dàng tác động đến cảm xúc của “hắn”.
Vô Tà uống khá nhiều rượu nhưng vẫn tỉnh táo, tửu lượng lúc này của nàng là do sự rèn luyện của Tần Lâm Uyên – một người yêu rượu như mạng, rượu của Tần Xuyên vẫn chưa thể làm nàng say, có khi nàng còn tỉnh táo hơn cả Tần Xuyên.
Nàng khẽ cong khóe môi, chỉ trong chớp mắt, đáy mắt và mọi sự khôn khéo cùng âm mưu tính toán đều không còn, chỉ còn sự trong trẻo như dòng suối trong, lại như ánh sáng mênh mông của dải cầu vồng trên trời, cực kỳ xinh đẹp: "Huynh ấy thật sự khó ở chung."
Nói xong, giọng điệu Vô Tà như mang theo cảm xúc hờn dỗi làm nũng cùng một ít oán giận nhưng lại trong mắt lại tràn đầy cảm xúc vui vẻ ngọt ngào: "Từ nhỏ ta đã lớn lên bên cạnh huynh ấy, huynh ấy cũng đã tận tâm tận lực dạy bảo và che chở cho ta nhưng ta ít khi nhìn thấy huynh ấy cười, cũng rất ít khi nhìn thấy huynh ấy mất đi lý trí. Lêquy1đôn Lúc nào ta cũng nhờ cậy huynh ấy nhưng cũng sợ huynh ấy, thật ra thì huynh ấy chưa bao giờ để ta vào trong mắt, cho dù ta tin cậy huynh ấy nhưng vẫn sợ huynh ấy. Huynh ấy cực kỳ tin tưởng việc ta sẽ ở bên cạnh huynh ấy, cho dù không phải là gì đó, lại càng không tạo ra bất kỳ sự ảnh hưởng nào, vì vậy mà huynnh ấy mới không để ý những chuyện vụn vặn như vậy."
"Ngươi cực kỳ hiểu lão Tam." Tần Xuyên cong môi tựa tiếu phi tiếu nói, đây thật sự là tính cách của Tần Yến Quy, quá mức tự cao tự đại cũng quá mức tự phụ, chưa bao giờ đặt bất kỳ ai vào trong mắt, cho nên một người tài giỏi như thế mới có được lòng dạ sắt đá, lạnh lùng vô tình, lúc hắn ngoan độc thì hắn có thể lóc từng miếng thịt trên người mình huống chi người khác có là gì ở trong mắt hắn?
"Nhưng như vậy cũng tốt, huynh ấy luôn khinh thường việc lừa gạt ta, huynh ấy không muốn nói chuyện gì với ta thì thà hắt cho ta một chậu nước lạnh hoặc im lặng không nói cũng sẽ không nói những lời lừa gạt ta." Vô Tà cười cười: "Nói thật, ngươi làm ta phải phí thêm tinh lực để phòng bị và kiêng kị hơn huynh ấy nhiều."
Lời này của Vô Tà quá thẳng thắn khiến Tần Xuyên ngẩn ngơ, sau đó cất tiếng cười to, lát sau đôi mắt phượng hẹp dài của hắn ẩn hiện vẻ mị hoặc, sáng chói giống như gió xuân lướt nhẹ qua khiến lòng người ngứa ngáy, đúng là trời sinh yêu nghiệt làm lu mờ cảnh xuân, nếu như hắn là yêu thì nhất định là hoa đào yêu chỉ vì sự lẳng lơ khi nhiễm men say này khiến một nữ nhân như Vô Tà cũng cảm thấy xấu hổ.
Lời của Vô Tà là thật, tuy tính tình và suy nghĩ của Tần Yến Quy khó lường, đạm mạc cao nhã nhưng từ trước tới nay hắn đều tự cao tự đại, không để bất kỳ ai vào trong mắt, cho nên hắn khinh thường “hắn”, vì vậy mà không muốn phí tâm đi lừa gạt. Còn Tần Xuyên lại là một lão hồ ly có đạo hạnh cao thâm, Tần Yến Quy thì lạnh lùng, Tần Xuyên lại như một ngọn gió xuân mang theo hơi ấm nhưng ngọn gió xuân ấm áp này lại có một cây đao ẩn trong sự dịu dàng đó nên Vô Tà mới nói hắn giả dối khiến nàng càng không tin hắn, không thể không phòng bị hắn, nếu như hắn không giả dối thì một thái tử có tác phong nhanh nhẹn, ôn nhuận nho nhã sao có thể tà mị lười biếng, mê hoặc lòng người giống như bây giờ? lqđ
"Ngươi tin lão Tam nhưng lại kiêng kỵ ta." Tần Xuyên lắc đầu, mái tóc dài tùy ý buông xõa, ý cười dạt dào: "Xem ra là ta không đúng, mang chiếc mặt nạ này quá lâu khiến ta cảm thấy vị thái tử đương triều vô vị giống như thánh nhân đó mới chính là ta."
Vô Tà không muốn tiếp tục đề tài này nên mở miệng hỏi: "Ta nghe nói ngày đó ngươi tới hoàng lăng, bọn họ tìm không được thi thể của ta, tất cả mọi người đều khuyên ngươi từ bỏ nhưng ngươi lại khăng khăng muốn tìm ta, còn chém người dám khuyên can sau đó cho người tiếp tục đào lăng mộ, cuối cùng thì hoàn toàn phá hủy lăng thái tổ, khiến hoàng huynh trách phạt ngươi một trận, bây giờ lại giam ngươi trong Đông cung. Lúc tới ta nhìn thấy bên ngoài Đông cung có không ít thị vệ, xem ra đó không phải là người của Đông cung."
Tần Xuyên nhíu mày: "Là lão Ngũ nói sao?"
Vô Tà híp mắt, đôi mắt đen trầm tĩnh, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì: "Ngươi là thái tử đương triều, cho tới bây giờ đều hành động cẩn thận không mắc sai lầm, ta nghe nói, dân chúng càng ngày càng ca tụng ngươi, danh tiếng lừng lẫy, vì sao bây giờ lại làm vậy?"
Dang tiếng của Tần Xuyên vô cùng tốt, chuyện thái tử hiền đức đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, người khác khuyên hắn từ bỏ cũng là vì trung thành và tận tâm với hắn mà khuyên can, nhưng lại vì một người như nàng mà một thái tử chưa từng sai lầm lại dám mạo phạm thái tổ, hủy đi hoàng lăng, khiến mọi người cho rằng thái tử mơ ước Đế Vương kiếm và có dã tâm muốn bức vua thoái vị, giết hại trung thần, thủ đoạn tàn bạo, không khỏi làm mọi người thất vọng và sợ hãi, đối với tính tình hồ ly của hắn thì tuyệt đối không có khả năng sơ suất như vậy.
"Vì cái gì?" Tần Xuyên cười cười, không chút để ý trả lời: "Chắc là do nhất thời choáng váng nên mới mang phiền toái đến cho mình. Người không biết còn tưởng ta là một thánh nhân độ lượng nhân đức, người biết thì cho là ta đầy bụng mưu tính, vậy nên dù làm gì cũng không thể cẩn thận không lọt một giọt nước được. Dù ta có giảo hoạt gian trá thì cũng có lúc nóng nảy mà đầu óc mê muội. Bây giờ nghĩ lại, còn được ngươi nhắc nhở ta thật sự cảm thấy hối hận, đúng là phiền phức cứ đến liên tục."
Lời này của Tần Xuyên là nửa thật nửa giả, nhìn như vô cùng đau đớn hối hận không kịpnhưng giọng điệu kia lại thoải mái vô cùng, lại còn nụ cười giễu đó khiến Vô Tà không biết hắn đang nói thật hay giả. lqđ
Dựa vào thủ đoạn thường ngày của hắn mà nói thì chuyện này thật sự khiến người khác thất vọng, nên khó trách lão Ngũ lại đau lòng không rõ vì sao đại ca của hắn lại có thể vì một đứa ranh con mà dính vào chuyện này, nhưng dựa vào sự tin phục của Tần Dung đối với Tần Xuyên thì dù có cảm thấy bất mãn nhưng vẫn không nhịn được mà phỏng đoán việc thái tử làm như vậy là do có dụng ý khác, dù sao thì nói về âm mưu tính toán thì Tần Dung cực kỳ sùng bái và tin phục vị thái tử ca ca này của mình.
Nên dù lần này Tần Xuyên bị phạt, bị giam cầm, Kiến đế cũng nổi lên lòng nghi ngờ đối với chính đứa con trai của mình thì danh tiếng của Tần Xuyên vẫn còn đó, điều này làm cho một người nóng nảy hấp tấp, âm lãnh như Tần Dung cũng phải kìm nén lại sự bất mãn trong lòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám tới chỗ Tần Xuyên mà chất vấn hắn.
"Lăng thái tổ đã bị hủy, hoàng huynh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, hiện giờ huynh ấy nhốt Tuyên vương lại nhốt ngươi nhưng huynh ấy không có khả năng vĩnh viễn nhốt hai người các ngươi, cũng không biết cuối cùng thì huynh ấy muốn làm gì..." Vô Tà nhíu mi, bây giờ Kiến đế đã kiêng kị Tần Yến Quy lại nghi ngờ Tần Xuyên, làm hoàng đế thì không thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám mơ ước vương quyền của mình, hiện tại Kiến đế như một con sư tử già nhưng sự uy hiếp vẫn còn đó, lão lúc nào cũng lo lắng sẽ có người muốn gây bất lợi cho lão, thay thế lão, nên chỉ cần có một biến động nhỏ sẽ kích thích thần kinh của lão, khiến lão trở nên táo bạo điên cuồng.
"Đợi phụ hoàng hỏi ra Đế Vương kiếm rơi vào trong tay ai thì sóng gió sẽ qua." Tần Xuyên vẫn trả lời không chút để ý, dường như không quá để ý đến tình cảnh của mình, hắn bị giam trong Đông cung, người bên ngoài đều gấp đến đầu đầy mồ hôi nhưng chỉ có một mình hắn nhàn nhã thong dong ở trong Đông cung đợi, còn uống rượu vẽ tranh, rất vui vẻ: "Ta hiện tại không tệ nhưng chỉ sợ tình huống của lão Tam không ổn đi? Ta nghe nói hắn bị trọng thương, còn để lâu không trị, người làm hoàng huynh như ta thật sự lo lắng cho hắn."
Hiện tại hai người bọn họ đang so sự chịu đựng, ai cũng muốn ép đối phương tạo phản, nhưng hai người đều là người cực kỳ kiên nhẫn, khởi binh bức vua thoái vị đây là thủ đoạn tầm thường nhất, nếu muốn khởi binh tạo phản thì là Tần Xuyên hay Tần Yến Quy đều có thực lực làm chuyện này, nhưng khởi binh là phản quân còn bình định phản quân mới đúng là quân chính nghĩa, bọn họ ai cũng muốn hoàn toàn đánh đổ đối phương, một kích phân thắng bại, muốn danh chính ngôn thuận phá hủy đối phương, chinh phục lòng người mới là người cuối cùng chiến thắng. lqđ
Tần Yến Quy cũng từng nói, đối với người như bọn họ thì chỉ kiêng kị lòng người.
Cường giả đối đầu, rút giây động rừng, không khói thuốc không chiến hỏa nhưng lòng người khó đoán, cục diện này cũng đã như gió nổi mây phun.
"Hỏi ra tung tích của Đế Vương kiếm?"
Tần Xuyên lại không nói gì thêm nhưng ý cười của hắn lại ẩn chứa thâm ý khác, Vô Tà nhíu mi, như nghĩ tới điều gì đó sắc mặt lập tức thay đổi, trắng bệch, trong mắt cũng lập tức xuất hiện lệ khí...
Đối với người đa nghi như Kiến đế thì dù lão không để ý đến thanh danh nhưng hoàng thất chính thống vẫn khiến lão lo lắng, Đế Vương kiếm vẫn còn, đây như một cây gai đâm vào mắt lão nên dù lăng thái tổ bị hủy thì lão cũng sẽ không dừng tay, chắc chắn sẽ tìm cớ để đào hoàng lăng, đào đến khi tìm ra manh mối mới thôi, trong lòng Vô Tà cười lạnh, hoàng đế làm việc không hề thiếu việc lấy cớ, dù miệng lưỡi nhiều người cũng không chống lại được việc hoàng đế ra vẻ trang nghiêm, chắc chắn lão sẽ lấy cớ muốn tìm di hài của thái tổ mà đào toàn bộ hoàng lăng lên.
Nhưng Kiến đế lại không làm như vậy, chỉ có thể thuyết minh rằng lão đã tìm được thứ gì đó giúp lão tiết kiệm thời gian cũng như phải nghĩ ra biện pháp... Nếu không có một vật có thể tạm thời trấn an tâm tư nóng nảy và cảnh giác của lão sư tử Kiến đế thì lúc Tần Xuyên từ hoàng lăng về cũng sẽ không đơn giản là bị giam cầm như vậy, tuy Kiến đế nghi ngờ Tần Xuyên nhưng vẫn tin tưởng hắn hơn Tần Yến Quy...
Vật đó...
Sắc mặt Vô Tà khó coi, nếu là vật có thể khiến Kiến đế tạm thời an tâm, không, có lẽ đó là một người, rõ ràng là người... Trừ bỏ người giữ mộ Yến Vô Cực, Vô Tà thật sự không nghĩ ra còn có thứ gì hấp dẫn lực chú ý của Kiến đế hơn hoàng lăng...
Ngày đó Tần Xuyên tìm khắp hoàng lăng cũng không tìm thấy thi thể của nàng, nàng đã sớm rời khỏi hoàng lăng nên làm gì có thi thể để hắn tìm? Nhưng Yến Vô Cực thì lại khác...
Lừa đảo, cả đám đều là kẻ lừa đảo, một thiếu niên ôn nhu, khi cười lên lại khiến người khác đau lòng như vậy, huyệt thái dương Vô Tà giật giật, có chút đau đầu cũng có chút phiền não, Yến Vô Cực trong sáng đơn thuần như hoa sen hiến phật, hắn sợ hãi cũng như không biết thế giới bên ngoài như thế nào, cho nên hắn thà ở lại địa phương quỷ quái kia cũng không muốn rời đi cùng với nàng, hắn rất ít giao tiếp với người ngoài, thậm chí vì cô đơn quá lâu mà lúc nói chuyện với nàng, lời nói đều có chút gượng gạo ngây thơ, thật sự nghĩ không ra, một người vừa sống lâu vừa thần thông quảng đại, khi nói chuyện lại dịu dàng ngại ngùng, một khi đã rời khỏi hoàng lăng thì sẽ như thế nào...
Nếu rơi vào tay Kiến đế...
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Tần Xuyên hơi kinh ngạc, lúc trước hắn nhắc tới Tần Yến Quy, phản ứng của đứa nhỏ này cũng cực kỳ bình tĩnh, không biết vì sao lúc này lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt nghiêm túc lại mang chút tiếc thương, sắc mặt trắng bệch, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Giọng nói của Tần Xuyên vang lên, Vô Tà cũng thu lại tâm tư, vẻ mặt khôi phụclại bình thường, chỉ lắc đầu không đề cập đến chuyện của Yến Vô Cực, khẽ nói cho qua chuyện: "Có thể rượu này hơi mạnh, lúc phụ vương còn sống cũng không cho phép ta uống nhiều, sau này mặc dù Tuyên vương mặc kệ ta nhưng mỗi khi ta uống rượu thì huynh ấy sẽ nhíu mày nên ta cũng rất ít khi chạm vào rượu."
"Mặt mũi của ta cũng thật lớn, có thể khiến ngươi phá lệ." Tần Xuyên cười nhạo, lại không vạch trần Vô Tà, hắn thật sự hơi say, chậm rãi nhắm mắt, khóe miệng chứa ý cười như có như không lại như gió xuân ấm áp.
Có lẽ như vậy cũng tốt, “hắn” luôn kiêng kỵ hắn như vậy mà lúc này có thể không kiêng kỵ gì mà ở trong Đông cung cùng hắn uống say, những bức họa theo làn gió bay khắp nơi, đã là một chuyện vui nhất trong đời...
Nhưng vào lúc này, ý cười yếu ớt trên khóe môi của Tần Xuyên càng thêm sâu, ý cười ôn hòa cũng biến thành chế nhạo, hắn không mở mắt nhưng trong lòng lại khẽ cười, lúc này máu trong người không biết nên nói là nóng hay lạnh.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đông cung vốn yên tĩnh chợt trở nên sáng ngời, ầm ĩ loạn cả lên, tiếng thái giám thông báo lẫn trong tiếng bước chân, toàn bộ trộn vào với nhau, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng khiến Đông cung sáng như ban ngày, Tần Xuyên không hề cử động, ý cười nơi khóe môi lại càng sâu, tối nay Đông cung thật náo nhiệt, khiến hắn có chút ngoài ý muốn, Vô Tà ơi Vô Tà, đứa nhỏ này cuối cùng vẫn tính kế hắn... diễnđànlêquýđôn
Giữa bọn họ, một người vốn là ma quỷ chui ra từ trong địa ngục lại khoác lên mình dáng vẻ ngây thơ, còn gọi là Vô Tà, đúng là vô sỉ. Cũng giống như hắn, trước kia hắn cũng là thái tử hiền đức, khoan dung độ lượng nhưng thật ra hắn thường dùng quyền lực để làm những chuyện mà không ai biết, rất nhiều người vì đắc tội với hắn mà bị giết.
Nhìn xem, thật xứng, đúng là trời sinh một đôi.