Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 37: Hắn trở lại




Editor: Trịnh Phương

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, lời nói này của người xưa quả thật không phải hề sai.

Vô Tà tự ý mang một thiếu niên tuyệt sắc về phủ, tin tức này đơn giản giống như một cơn gió, nhanh chóng lan truyền ra khắp Biện kinh, đầu đường cuối ngõ rối rít lời đồn đãi thế tử Tĩnh vương còn nhỏ tuổi đã trầm mê với sắc đẹp, còn học người khác nuôi mỹ nam, cùng ăn cùng ngủ. Việc này quả thực vô cùng quá đáng. Hiện tại thế tử cùng lắm cũng chỉ mới có bảy tuổi mà đã phóng đãng như vậy, lúc trưởng thành chắc chắn sẽ là một đứa con nhà giàu háo sắc.

Nghe nói kia mỹ nam còn không đơn giản, hắn có một đôi mắt đỏ quỷ dị, rõ ràng là yêu nghiệt biến thành, tới gieo họa cho Tần Vô Tà. Phủ Tĩnh vương này, sợ là đã sắp bị hủy trên tay vị tiểu tổ tông Tần Vô Tà không chịu thua kém này.

Những lời nói bóng gió đó chỉ một ngày đã truyền đến tai hoàng thượng. Đối với hành động vô cùng hoang đường của Vô Tà, Kiến đế cũng không phiền, chỉ nói vị tiểu hoàng đệ này của mình chẳng qua chỉ là còn nhỏ tuổi ham chơi, nhất thời cao hứng thôi.

Kiến đế dĩ nhiên không phiền muộn. Tần Vô Tà nàng càng hoang đường vô năng, không biết tiến thủ, chẳng phải càng khiến hắn an tâm? Chẳng qua là...

”Cùng ăn cùng ngủ?” Khóe miệng Vô Tà mỉm cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn thiếu niên cao gầy ở bên cạnh mình, vô cùng hứng thú nói: “Xem ra tình cảm của ngươi với ta hết sức thân thiết đó.”

Vệ Địch đã đổi một thân áo quần màu đen. Mặc dù hắn có chút gầy, nhưng thân hình lại cực kỳ cao, hiện tại bỏ đi bộ đồ cũ, chỉ đơn giản một bộ quần áo màu đen, không ngờ làm bộc lộ sự kiêu ngạo cùng tà lệ trong con người hắn, toát ra càng nhiều ý lạnh cùng uy nghiêm không thể tới gần. Đứng một chỗ cùng Vô Tà, nhưng hắn lại càng giống chính chủ hoàng thất hơn so với nàng.

Đối với câu nói hài hước kia của Vô Tà, Vệ Địch cũng không cho là đúng mà khiêu môi nhẹ giễu cợt một tiếng. Hắn với nàng hoàn toàn bất đồng, bọn họ là người của hai thế giới, hai người bọn họ sao có thể có thể thân thiết đây? Vĩnh viễn không thể nào, hắn cũng không xứng đáng để thân thiết với Vô Tà.

Thái độ lạnh nhạt này của Vệ Địch giống như trong dự liệu trong dự liệu của Vô Tà, nàng cười như không cười, lại như có điều suy nghĩ mà lắc đầu một cái, thở dài nói: “Hóa ra cũng chỉ là một con khổng tước kiêu ngạo.”

Câu này đối với Vô Tà không được tính là khiêu khích, Vệ Địch cũng một mực lựa chọn không để ý tới. Lấy tĩnh tình của hắn, là không thể thân cận cùng với bất cứ kẻ nào, cho dù là Vô Tà, cũng không thể. Mặc dù hắn đầu trước nàng, nhưng đó cũng không có nghĩa là hắn cần đáp lại những lời nói không chút thú vị của tên tiểu quỷ này.

”Thế tử.”

Dung Hề chợt thấp giọng nhắc nhở Vô Tà một tiếng, quả nhiên, Dung Hề vừa dứt lời, liền có người tuyên báo Tứ gia Tần Thương tới truyền tin tức. Tính tình Tần Thương nóng nảy, người làm mới chân trước đi tới thông báo, một tia sáng bạc đã hấp tấp đi vào, chạy thẳng tới trước mặt Vô Tà.

”Tiểu Vô... Tiểu hoàng thúc!” Hôm qua Tần Thương vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ, ai ngờ sáng sớm hôm nay liền nghe được không ít lời nói bóng nói gió về Vô Tà, lúc này mới vội vàng chạy tới, muốn xác định thật giả. Không cần hắn hỏi nhiều, lúc này, đã thấy Vô Tà đã trực tiếp mang theo tên kia đi theo bên mình. Tần Thương liếc Vệ Địch bên cạnh Vô Tà một cái, lại thấy người này quả thật là ngay cả lão Nghũ ngày thường cũng khó có thể sánh được. Tần Thương vội vàng lôi kéo Vô Tà sang một bên, vội hạ thấp giọng, hỏi: “Tiểu Vô Tà, ngươi thật đúng là tùy tiện, sao có thể mang cái người không rõ lai lịch đó trở về chứ?”

Vô Tà mở trừng hai mắt, nhìn Tần Thương kia bởi vì vội vàng mà gương mặt tuấn tú toát ra một tầng mồ hôi mỏng, gật đầu một cái.

Tần Thương bị nghẹn một hồi, thật lâu sau mới chậm chạp lên tiếng, nhíu mày: “Tiểu Vô Tà, sao ngươi lại... Thôi, ta không thèm quản ngươi nữa, dù sao lời của ta nói ngươi cũng sẽ không nghe, để cho tam ca khuyên ngươi!”

”Tuyên vương trở lại?”

Vô Tà hỏi một câu rất tự nhiên, lại khiến cho Tần Thương triệt để nghẹn lời. Đứa bé không có lương tâm này, trong khi hắn giúp nàng lo lắng bao nhiêu chuyện, chính nàng lại không hề có một chút vội vã, nóng nảy, lúc trước lên tiếng liền chỉ coi như cho có lẽ. Trừ câu nói đầu tiên lúc nãy, ngoài ra đều chỉ liên quan tới tam ca của hắn.

Dù Tần Thương vẫn còn trẻ tuổi, khỏe mạnh, nhưng danh hiệu Tứ gia Tần Thương liều mạng cũng không phải là giả. Ở trên chiến trường, hắc có thể nói là người có kỹ thuật dùng thương như thần, giỏi bày mưu tính kế, là thiếu niên anh hung làm người ta kính phục, nên tính tình tự nhiên cũng sẽ chững chạc uy nghiêm, nhưng ở trước mặt Vô Tà, toàn bộ đều bị phá hủy đến không còn một mảnh.

Tần Thương tức giận trợn mắt nhìn Vô Tà một cái, trong lòng vô cùng buồn bã. Tiểu Vô Tà cũng thiên vị quá rõ ràng đi: “Ta tới chính là muốn nói với ngươi chuyện này. Tam ca đã trở lại, đã vào cung trước. Phụ hoàng sai người tới tuyên ngươi vào cung, ta tới để đón ngươi.”

Hắn trở lại...

Tâm trạng Vô Tà vừa thay đổi, dưới chân di chuyển một cái liền phải đi về thay quần áo để vào cung, lại bị Tần Thương kéo kéo cánh tay. Vô Tà quay đầu lại, không hiểu nhìn hắn.

”Tiểu Vô Tà, ngươi...”

”Thế nào?” Vô Tà buồn bực. Vẻ mặt của Tần Thương hôm nay sao lại kì quái như vậy, nói chuyện toàn ấp a ấp úng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

”Không có, không có thế nào, ngươi nhanh đi!” Tần Thương nhẹ ho khan vài tiếng, không mở mắt, chỉ cảm thấy bản thân bị ánh mắt vừa rồi của Vô Tà nhìn thấu, ngay cả nói cũng cũng không nói ra được, vội vã thúc giục Vô Tà đi nhanh về nhanh.

”Nga...” Vô Tà nghi hoặc nhìn theo hắn một lúc, sau đó gật đầu một cái, liền đi.

...

Vô Tà đi theo Tần Thương vào cung. Mọi người nhìn thấy Dung Hề ở bên cạnh thế tử Tĩnh vương thì cũng không sao, nhưng vị thế tử tùy ý này còn mang theo cả thiếu niên thiếu niên mắt đỏ kia vào cung, chẳng phải là chứng minh lời nói bóng nói gió bị lan truyền trong hai ngày nay hay sao? Vị tiểu tổ tông này, thật sự là quá phóng đãng, còn nhỏ tuổi đã trầm mê sắc đẹp, còn là một mỹ thiếu niên, đây không phải là... không phải là phóng đãng thì là gì?

Dọc theo đường đi, nhận được những ánh mắt khác thường, Vệ Địch vốn cũng đã lạnh nhạt, không rảnh mà để ý tới điều thừa thãi. Ngược lại, Vô Tà rất là dương dương tự đắc, cười híp mắt lắc đầu một cái: “Vệ Địch, xem ra ngươi còn được hoan nghênh hơn so với bản thế tử.”

Đối với lời nói của Vô Tà, sắc mặt Vệ Địch không chút thay đổi, khóe miệng khẽ mím lại, không cho là đúng mà cười một tiếng: “Ngươi cũng đâu có quuan tâm tới danh tiếng.”

Vô Tà cười cười, không có trả lời, để hai người bọn hắn ở lại chờ tại ngự hoa viên, nàng cùng Tần Thương liền theo cung nhân đi tới chỗ Kiến đế.

Vào đến thư phòng của hoàng đế, chỉ thấy Kiến đế đang ngồi ở trước bàn dài lật xem tấu chương, đứng ở trước mặt hắn là một bóng dáng màu trắng vô cùng quen thuộc với Vô Tà. Áo bào màu trắng trong trẻo, tay áo rộng lớn rũ nhẹ, nhìn từ gò má chỉ có thể thấy được khóe miệng hắn nâng lên một độ công nhàn nhạt như có như không. Thấy Vô Tà cùng Tần Thương tới, hắn cũng chỉ không chút để ý mà nhìn bọn họ một cái, mỉm cười: “Tiểu hoàng thúc, lão Tứ, các ngươi đã tới.”

Bộ dạng bình tĩnh lạnh nhạt này, vẫn là kiểu cao nhã nhã khó lường trước sau như một của hắn, căn bản không thể khiến người khác liên tưởng đến việc lúc trước hắn còn đứng tại nơi hoang dã đẫm máu kia, chính tay lấy đầu của mãnh hổ. Ánh mắt lạnh lùng tàn khốc kia khiến người tà không khỏi liên tưởng đến ma quỷ đến từ địa ngục. Ngay cả chính Vô Tà cũng hoài nghi, đó liệu có phải chỉ là ảo giác của nàng thôi không.

Mặc dù sớm biết hắn ở chỗ này, nhưng khi nhìn thấy hắn Vô Tà vẫn sửng sốt một chút. Còn chưa để nàng kịp suy nghĩ nhiều, Kiến đế thấy bọn họ tới liền để ngự bút xuống, ngoắc tay với nàng: “Tà nhi, tới đây, cho trẫm quan sát ngươi một chút.”

Vô Tà phục hồi tinh thần lại, trên mặt thoáng qua nụ cười sáng lạn, không có chút quy củ nào mà chạy thẳng tới ghế Kiến đế đang ngồi, đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn, tay tùy ý lật tới lật lui tấu chương trên bàn của hoàng đế, không ngẩng đầu lên: “Hoàng huynh, ngươi sao lại phải xem những thứ này vậy, ngay cả tranh vẽ mà cũng không có, chơi chắc chắn không vui.”

Đối với việc Vô Tà có những hành động bừa bãi không có chút quy củ hoang nào, Kiến đế cũng không giận. Hắn phất tay với Tần Yến Quy cùng Tần Thương đang đứng ở kia, nói: “Tuyên vương, lão Tứ, các con cũng ngồi xuống đi.”

”Nhi thần đa tạ phụ hoàng.” Tần Yến Quy nói cám ơn xong liền tự nhiên ngồi xuống. Thấy hắn ngồi xuống, Tần Thương đứng tại chỗ, nhìn Tần Yến Quy một chút, lại quay qua nhìn Vô Tà đang ngồi bên cạnh Kiến đế một chút, cũng liền vội vàng cám ơn, ngồi xuống vị trí đối diện Tần Yến Quy