Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 27: Khảo nghiệm của hắn




Editor: lonbia

Tĩnh Vương thế tử hồi kinh nay đã hơn hai tháng, từ đầu mùa thu đến cuối mùa thu, sự quan tâm của kinh thành đối Tĩnh Vương phủ chưa bao giờ giảm đi, Vô Tà giờ đã thành người mà dân chúng trà dư tửu hậu bàn tán nhiều nhất, người xem thường, kẻ hả hê, nhưng cũng có người thương tiếc thở dài.

Nghe nói từ lúc Tĩnh Vương thế tử hồi kinh, giống như trải qua một vở kịch hí kịch đầy dữ dội, trên đường hồi kinh bị sơn tặc bắt đi, trải qua thập tử nhất sinh, may mắn được Tuyên Vương cùng Tứ gia cứu thoát, hoàng thượng mang thế tử vào cung sống, cố gắng an ủi một phen, miệng vàng lời ngọc, giao thế tử cho Tuyên vương Tần Yến Quy dạy dỗ, xem như thế tử lẻ loi hiu quạnh một mình, nhưng cũng mang thân phận đặc biệt là huyết mạch duy nhất của Tĩnh Vương phủ, tiểu đệ của hoàng thượng, hoàng thúc của các hoàng tử, lại được Tuyên vương che chở, không một ai dám bắt nạt “hắn” tuổi nhỏ mồ côi.

Không có người sao dám ăn hiếp nàng còn nhỏ mà đã mồ côi sao....

Hai tay nhỏ bé của Vô Tà đang cầm ly trà, vừa mới chạm vào miệng chén, động tác uống trà của nàng chợt ngưng, hai tròng mắt hiếp lại, một đạo hàn quang nhanh chóng đảo qua, khóe miệng nhếch lên, mang hàm ý trào phúng, ngược lại biểu cảm một giống Tần Yến Quy.

”Thế tử, trà nóng sao?” Sao khi hầu hạ Vô Tà dùng bửa, Dung Hề rót trà cho Vô Tà thanh nhiệt, thấy Vô Tà dùng một nữa liền ngừng lại, Dung Hề không khỏi thắc mắc.

Vô Tà lại cười cười lắc đầu một cái, lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh nổi lên sự toan tính: “Dung Hề tỷ tỷ, ngươi nếm thử ly trà này một chút đi.”

Dung Hề tựa như hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tần Vô Tà, sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt Vô Tà vẫn nhàn nhạt, không có quá nhiều biểu lộ, đôi mắt đen nhánh chống lại ánh mắt hoài nghi của Dung Hề, chẳng qua là nở một nụ cười chân thành nhìn nàng, bổ sung một câu: “Dùng ngân châm cẩn thận một chút.”

Nghe Vô Tà nói, sắc mặt Dung Hề lập tức tối đi, Vô Tà ngồi trước bàn, mặt không thay đổi nhìn Dung Hề đang đứng đối diện đang kiểm tra ly trà kia, cho đến khi ngân bạc lấy ra bị biến sắc, Dung Hề mới dừng lại động tác kiểm tra, Dung Hề ngưng việc thử độc đem ngân châm lấy ra, hai tay rủ xuống, vả mặt ngưng trọng có chút tự trách: “Thế Tử.....”

Tần Vô Tà cũng không ngoài ý muốn, dường như đã sớm đoán ra nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn giương môi nở nụ cười, hai tròng mắt hiếp lại, ý vị thâm trường: “Vương phủ này xem ra không sạch sẽ đây...”

Điều này cũng không trách Dung Hề được, may mắn Dung Hề xưa nay là một người cẩn thận, cho dù ở trong phủ của mình, nhưng tất cả vấn đề ăn mặc, Dung Hề luôn luôn kiểm tra trước một lượt, chẳng qua ly trà này, là tự tay Dung Hề pha, khó trách có chút sơ sót, mọi người đối với những thứ mà người khác chuẩn bị thường hay hoài nghi, những vật tự tay mình làm khó trách có chút khinh suất, cũng may kiếp trước Vô Tà sống nhờ vào dược vật, nên đối với những loại độc vật cực kì nhạy cảm, nếu không nhờ vậy, chỉ sợ khó mà nói trước được hậu quả.......

Do đối với Tần Yến Quy có chút kiêng kị, Vô Tà trở về Tĩnh Vương phủ được hai tháng, mọi việc hết thảy đều bình yên vô sự, nhưng từ ngày Tuyên vương từ trong cung trở về phủ, đã hơn hai tháng chưa từng ra khỏi phủ, nghe nói Tuyên vương bị tước hết quyền lực trong tay, trở thành một Vương gia nhàn tản, cả người ngược lại thanh nhàn, ban ngày dậy muộn, sau đó đọc sách vẽ tranh, đánh cờ đánh đàn, thậm chí cởi bỏ vương bào ở trong phủ trồng hoa thảo dược, đối với chuyện trong triều càng thêm thờ ơ, đối với Tần Vô Tà chưa bao giờ hỏi tới một câu, Tuyên Vương phủ cùng Tĩnh Vương phủ cơ hồ chưa từng qua lại, ngẫu nhiên Tuyên Vương phủ sẽ phái người mang một ích sách đến cho Vô Tà, gọi là dạy dỗ, nhưng hình như cũng chỉ là làm một cách qua loa.

Đại khái đã nhận ra Tuyên Vương đối với Tần Vô Tà thờ ơ, rốt cuộc hôm nay trong phủ cũng có người ngu xuẩn mà hành động rồi đây.

”Làm sao như vậy......” Dung Hề không nghĩ ra, nàng tự tay mình làm, như thế nào lại có độc, là ai muốn hại thế tử đây? Là hoàng đế sao? Dung Hề chỉ lo lắng, những vật này là tự tay nàng chuẩn bị, như thế nào lại có độc, thế tử nếu sinh ra nghi ngờ, tất nhiên người đầu tiên sẽ là nàng, nhưng Vô Tà lại cho nàng một ánh nhìn tín nhiệm, làm Dung Hề cảm động ở trong lòng, một dòng nước ấm từ chậm rãi lướt qua trong lòng nàng.....

”Ta cũng muốn biết người nào muốn hại ta.” Mặc dù Vô Tà ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt lại hiện lên sắc thái thong dong tỉnh táo không phù hợp với tuổi của mình, người hạ độc sợ rằng không phải là Kiến đế, độc này vô sắc vô vị, nhưng lại muốn lấy mạng của nàng, lão Kiến đế này âm mưu thâm sâu, ngay lúc này muốn lấy mạng nhỏ của nàng e là có chút vấn đề, coi như không phải hắn làm, nhưng người trong thiên hạ cũng sẽ nghi ngờ hắn là người tâm tư bất chính, giả nhân giả nghĩa, muốn diệt trừ di mạch cuối cùng của Tĩnh Vương, Kiến đế cũng không ngu đến như vậy, nếu không từ bảy năm trước đã hạ độc chết nàng.....

Lúc trước khi Tĩnh vương gia làm chủ cai quản một cách nghiêm ngặt, trên dưới cả vương phủ đều là tâm phúc, từ người quản sự cho đến tên nô tài quét dọn nhà xí, Tần Tĩnh vô cùng cẩn thận điều tra lại lịch dòng họ một cách rõ ràng, ngay cả trắc phi Tần vương thị cùng tám thị thiếp của Tĩnh Vương phủ, Tần Vô Tà cùng các nàng không qua lại quá nhiều, Tần Tĩnh đem nàng bảo vệ thật sự rất tốt....”

Nhưng hôm nay, Tĩnh vương phủ từ Kim Lăng Thiên dời về kinh thành, Tần Tĩnh vừa mất trong vương phủ đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, Vô Tà từ trên ghế nhảy xuống, khí thế bức người chấp tay ra sau lưng đi hai bước, dừng lại quay đầu nhìn Dung Hề nói: “Hôm nay không thành công chỉ sợ còn có lần sau.”

Dung Hề vẻ mặt nghiêm trọng, theo bản năng trả lời: “ Thế tử, nếu để Tuyên Vương biết....”

Nàng chính là muốn nhờ Tuyên Vương giúp đỡ, Tần Vô Tà ngoảnh đầu lại, trên mặt đột nhiên toát ra sự chân thành: “Dung Hề, ngươi cho rằng hắn không biết sao?”

Tần Yến Quy sợ rằng đã biết lần này nàng trở về phủ, những ngày sau này chỉ sợ không được yên bình, hai tháng qua mặc dù hắn đối với nàng chẳng quan tâm, nhưng Tần Vô Tà dám chắc, trong phủ này xảy ra bất cứ chuyện lớn nhỏ gì, chỉ sợ không có chuyện gì lọt khỏi mắt Tần Yến Quy, trong ly trà của nàng có độc, do ai làm, dám chắc đã sớm đoán ra.....

Nhờ hắn giúp đỡ sao? Hắn rõ ràng là muốn gây khó khăn cho nàng, như thế nào lại đến cứu nàng đây.