Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 21: Chân chính hung ác (1)




Editor: Lạc Băng Băng

”Tất cả các ngươi đều lui ra đi, Bản hoàng tử muốn cùng Tiểu Hoàng thúc nói chuyện.” Tần Dung nhịn không được phất phất tay, đuổi tùy tùng bên mình ra ngoài, tiếp theo liền muốn đuổi Dung Hề cùng Bích Thủy bên cạnh Vô Tà đi.

Bích Thủy mặc dù không muốn đắc tội vị Hỗn Thế Ma Vương này, nhưng dù sao hoàng thượng vẫn đang chờ gặp Tĩnh vương Thế tử, nàng làm sao có thể dễ dàng đi như thế, Dung Hề thì càng không cần phải nói, nàng mặc dù không lên tiếng, nhưng chân mày đã nhíu chặt lại, trong tròng diễễn;đàn..lqđ# mắt thoáng qua một đạo lạnh lẽo, cánh tay theo bản năng để đến bên hông của mình.

Thấy hai người này đem lời nói của mình vào tai này ra tai kia, Tần Dung vốn hoành hành ngang ngược đã quen, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám không xem hắn ra gì như vậy, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

”Các ngươi cũng qua bên kia chờ ta, để hoàng chất thỉnh an bản Thế tử, phụ vương đã dạy ta, làm trưởng bối phải có phong thái của trưởng bối, dù sao hoàng huynh bên kia cũng không vội.” Vô Tà gật gù đắc ý, nói nghiêm trang.

Nàng tự nhiên biết tính tình của Dung Hề, mặc dù ngày thường trầm ổn, nhưng gặp phải chuyện của nàng cũng không nhất định rồi, nếu như Tần Dung thật sự khiêu khích nàng, Dung Hề chỉ sợ sẽ ra tay với Tần Dung ở ngay trong hoàng cung. Một thị nữ tầm thường trong Vương phủ, thân thủ bất phàm, chỉ sợ sẽ làm người ngoài hoài nghi, huống chi nơi này là hoàng cung.

Ở Biện kinh này, ngay cả Kiến đế xảo trá cũng không làm gì được nàng thì con trai hắn nào dám ở trong hoàng cung gây bất lợi cho nàng?

Nếu Tần Vô Tà đã lên tiếng, Bích Thủy cũng không tiện nói thêm gì nữa, trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là nghé con không sợ cọp, Tĩnh vương Thế tử lại không biết Ngũ điện hạ đáng sợ như thế nào.

Nhưng Dung Hề cũng không yên tâm, cúi đầu xuống, ánh mắt rầu rỉ nhìn nàng, lúc này Vô Tà ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh mang theo một cỗ kỳ dị trầm tĩnh, làm cho người ta nhìn vào lập tức an tâm.

Từ khi vào cung đến nay, Vô Tà rất ít nói, người khác có nói Thế tử đần độn ngu si, có nói “hắn” mắt mọc trên đỉnh đầu, là một người ít học ngạo mạn ngu ngốc, nhưng Dung Hề biết, Thế tử nhà mình ở dưới túi da kia là bộ dạng trầm tĩnh, cặp mắt lúc nào cũng tỉnh táo như vậy, thậm chí là dđ123lequy!đôn' khôn khéo, Dung Hề tuy có do dự, nhưng bị Tần Vô Tà dùng một đôi mắt như vậy nhìn, lại nói không ra lời, đành phải nhẹ gật đầu, lặng lẽ đi theo Bích Thủy, chỉ là vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, nếu Tần Dung có nửa điểm hành động quá đáng, nàng Dung Hề nhất định sẽ không mặc kệ an nguy của Vô Tà.

Người khác đều lui ra rồi, thân hình Vô Tà nho nhỏ đứng ở trước mặt Tần Dung, thế nhưng tuyệt không chịu thua, sống lưng rất thẳng tắp, bày ra dáng vẻ hoàng thúc, cố ý chìm giọng nói: “Nửa năm không gặp, hoàng chất ngược lại trưởng thành không ít, bản Thế tử suýt nữa không nhận ra được. Thái tử nói cháu thân thể khó chịu, trách không được không nhìn thấy cháu ở cửa thành nghênh đón bản Thế tử, xem ra, thân thể của cháu hẳn là đã tốt hơn nhiều?”

Nhìn Vô Tà hết sức làm tròn trọng trách quan tâm vãn bối của “Tiểu Hoàng thúc”, Tần Dung nhìn gương mặt nàng thế nào cũng không vừa mắt, hận không thể dùng đao rạch vài nhát trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tên khốn này, vừa mở miệng liền chọc thẳng vào chỗ đau của hắn, Tần Dung luôn tự xưng là dung mạo tuyệt sắc diễm lệ, kể từ khi ở Kim Lăng bị Tần Vô Tà bắn một mũi tên, trên mặt để lại sẹo, ngay cả đánh phấn cũng không che được, hắn liền thẹn không muốn xuất môn ra ngoài, chứ đừng nói tự mình đi nghênh đón nàng Tiểu Hỗn Đản này!

Vốn chỉ là nghĩ chế nhạo Tần Vô Tà một chút không ngờ lại bị chọc giận, sắc mặt âm u, ánh mắt oán độc mà nhìn chằm chằm vào gò má mềm mại trắng nõn của Vô Tà: “Ngươi nợ ta, không bằng hôm nay trả thôi......”

Mắt thấy tay Tần Dung muốn hướng tới trên mặt nàng mà đánh, Vô Tà nhíu lông mày, trên mặt cũng đỏ lên, lập tức trốn đi: “Hảo hảo, ngươi làm sao đột nhiên muốn đánh người? Ta muốn nói cho hoàng huynh, để cho hắn đánh chết ngươi!”

”Ngươi thật sự cho rằng phụ hoàng sẽ bảo vệ ngươi?” Tần Dung không nghĩ tới tiểu tử này lại lấy phụ hoàng ra dọa mình, vốn chỉ là nghĩ hù dọa nàng một chút, bây giờ nhất thời bị kích động, bóng dáng màu đỏ chợt lóe, bắt lại cánh tay Vô Tà, một cánh tay khác biến thành chim ưng sắc bén đánh úp về phía trước mặt Vô Tà một cỗ âm u tàn bạo, giống như khi ở thành Kim Lăng lúc tập kích Vô Tà, chẳng qua là lúc đó có Tần Xuyên ở giữa không trung ngăn cản người, lần này không ai có thể cứu “hắn” nữa!

Tần Dung so với nữ nhân còn diễm lệ dung mạo nổi tiếng thiên hạ, dưới tình huống bị chọc giận, càng thêm ác độc sắc bén, không lưu tình một chút nào, Vô Tà sắc mặt hơi biến, đáy mắt vẫn là vô cùng giữ bình tĩnh, nhưng vào lúc này, đột nhiên thấy hoa mắt, tay áo bào màu trắng giống như chạm nhẹ vào mặt, tiêu trừ đi âm u tàn bạo bén nhọn đánh tới, nhẹ nhàng ở trên ánh mắt của nàng xẹt qua, Vô Tà chỉ cảm thấy có một cổ nhàn nhạt đàn hương vây quanh nàng, tầm mắt cũng theo bản năng khép lại......

Một giây kế tiếp, mơ hồ nghe một tiếng xương cốt sai chỗ vang lên, Vô Tà một cánh tay còn đang bị Tần Dung nắm trong tay, nhưng ưng trảo sắc bén kia không có rơi vào trên mặt nàng, hình như là nghĩ tới điều gì đó, Vô Tà trong nội tâm khẽ động, mở mắt, trên mặt cũng có chút kinh ngạc, con ngươi đen nhánh trong nháy mắt đờ đẫn, giờ phút này cả người nàng đã dựa vào bức tường người ấm mà không nóng, một cánh tay nhẹ nhàng đặt trên vai của nàng, hắn vừa vặn đứng ở sau lưng nàng, một cánh tay khác đang để ngang giữa không trung, cản lại ưng trảo, này tay áo ở giữa không trung bay tán loạn hoàn toàn phất qua ánh mắt của nàng......

Tần Dung cũng sững sờ, mới vừa rồi hắn là bị tức làm cho hồ đồ, ra tay tàn nhẫn, nhưng không ngờ Tần Yến Quy lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, còn ra tay che trở người kia, một trảo này của hắn, lập tức cánh tay kia xương không thể không vỡ, cũng là bị thương không nhẹ.

”Phụ hoàng đang đợi Tiểu Hoàng thúc, lão Ngũ.” Tần Yến Quy nhàn nhạt mở miệng, không nồng không nhạt nói một câu giống như là cảnh cáo cho Tần Dung.

Trên tay xương cốt sai chỗ âm thanh rõ ràng như vậy, ngay cả mọi người nghe cũng cảm thấy đau một hồi, mà hắn thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, vẻ mặt còn là ôn hòa nhạt nhẽo như vậy, con ngươi lạnh nhạt thong dong, giống như thân thể kia không phải chính hắn.

Nhìn thấy người tới, Tần Dung biến sắc, nhìn hắn đứng lên thế nhưng cũng có chút sợ Tần Yến Quy, vội vàng buông tay ra, tiếp theo cánh tay bắt được Vô Tà buông lỏng ra, Tần Yến Quy mặt không thay đổi nâng lên một cánh tay khác, ở thời điểm Tần Dung buông tay, kịp thời ở giữa không trung giữ chặt cánh tay mình bị thương.

Vô Tà cứ như vậy đứng ở giữa hai người, trong đầu trống rỗng, nhất thời cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại Tần Dung, không ngờ mình hướng tới Tần Vô Tà động thủ, cuối cùng thế nhưng lại đả thương Tuyên vương Tần Yến Quy, Tần Dung trong lòng hoảng hốt, tự biết đuối lý, nhưng lại nhún nhường không được, lập tức tối mặt, hừ một tiếng, phất tay áo đi ra.

”Ngươi......”

Tần Yến Quy tròng mắt bình tĩnh nhìn qua Vô Tà một cái, không có nói gì, lúc này mới đem lực chú ý đặt ở người mình mới đoạt lại từ Tần Dung, khẽ cau mày, một giây kế tiếp, thế nhưng mặt không thay đổi một tay dùng sức, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, đem cánh tay bị gảy trở về, tay áo lần nữa để xuống, cánh tay kia bị thương vô lực rũ xuống ở bên người: “Đi thôi, tất cả mọi người đang đợi ngươi.”

Vô Tà trong lòng kinh hãi, Tần Yến Quy cánh tay bị gãy, thế nhưng ở trước mặt mình mặt không chút thay đổi, nàng phát hiện mình cũng có chút không nói nên lời, hồi lâu, mới nói ra một câu làm mình cũng không nhịn được cười nhạo mình: “Ngươi không đau sao?”