Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 17: Gọi ta thúc thúc




Editor: Dương

Cách Biện kinh còn có một đoạn đường, đoàn người cũng không có lập tức trở về kinh mà ở lại một đêm trong một thôn trang, bởi vì nhu cầu cấp bách của bọn Vô Tà là tẩy rửa hôi thối trên người.

Thôn trang này không lớn chỉ có một lão quản gia cùng bảy tám gã sai vặt nha đầu, nhưng kỳ lạ là mỗi một góc một chỗ lại được quét dọn hết sức sạch sẽ. Tẩy rửa xong lại dùng chút thức ăn đơn giản liền có người đến mời Vô Tà đi, dĩ nhiên Dung Hề muốn đi cùng, từ trước đến giờ nàng cũng không rời Vô Tà một tấc thế nhưng gã sai vặt trẻ tuổi vẻ mặt già dặn lại lắc lắc đầu, nói chuyện khách khí lễ độ nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Xin cô nương yên tâm, sau khi chủ nhân chúng ta gặp qua vị tiểu quý nhân này thì sẽ đưa về nguyên vẹn.”

Vô Tà mở miệng cười với Dung Hề khiến nàng ấy không cần lo lắng rồi theo gã sai vặt dẫn đường đi, xuyên qua đình viện không lớn bất chợt gã sai vặt không tiếp tục đi nữa, chỉ chỉ đường cho Vô Tà, Vô Tà theo lời đi tới một gian thư phòng cực kỳ lịch sự tao nhã phía trước, kỳ quái là gian thư phòng này cũng yên tĩnh giống như cả trang viên, ngoài thư phòng cũng không có một người hầu hạ, cửa phòng khép hờ. Ánh mắt Vô Tà hiện lên mê hoặc, do dự ngẩn ngơ tại chỗ, dđ.lq+)đ cuối cùng vẫn thả nhẹ bước chân nhích tới gần cửa thì nghe được giọng nói hai người truyền ra từ bên trong: “Nghe nói người Tĩnh vương phủ làm mất thế tử làm trò cười cho cả thiên hạ! Phụ hoàng đang phô trương sai người đi tìm vị tiểu hoàng thúc kia của chúng ta, còn giao cho thái tử tám trăm nhân mã...... Tam ca, dù sao chúng ta lãnh binh đến trừ phiến loạn là thật, lúc này nhanh như vậy đã muốn hồi kinh phục mệnh sao? Không bằng chúng ta cũng đi tìm tung tích Tĩnh vương thế tử, nhất định phải tìm được người trước thái tử......”

”Sau đó?” Trong thư phòng truyền đến một giọng nói không chút để ý đáp lại.

Tần Thương đang hưng phấn thao thao bất tuyệt bị cắt ngang, sửng sốt một chút, bật thốt lên: “Sau đó chúng ta dẫn được người trở về, thái tử nhất định trở về không công......”

Một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó lại nghe được tiếng động có người đứng dậy phát ra tiếng vuốt quần áo, bên trong người nọ không đồng ý cũng không phản đối đề nghị của Tần Thương, chỉ nhàn nhạt nói: “Lão Tứ, ngươi trở về trước.”

Đột nhiên bị đuổi ra ngoài, Tần Thương gãi gãi đầu vẻ mặt mờ mịt không hiểu, hiển nhiên người nói lời này là Tần Yến Quy, Tần Thương cũng không thể không nghe hắn nên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, vừa ra đến trước cửa lại cường điệu lần nữa để cho hắn suy tính đề nghị của mình, sau đó mở cửa, vừa muốn đi ra ngoài đột nhiên nhìn thấy một tiểu quỷ đang đứng trước mắt mình, tiểu quỷ kia mặc áo bào xanh nhạt,diễn+)đànl!_êquýđ+)ôn tóc đen buộc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo, cả người sửa soạn xinh đẹp phong lưu, anh tuấn tài trí, cặp mắt đen nhánh tỏa sáng, một tay nhỏ đang giơ lên trên cửa định đập xuống nhưng bởi vì cửa đột nhiên mở ra nên tay nhỏ trắng mềm cứ nâng giữa không trung, trên mặt tiểu tử kia thoáng mê mang đang ngẩng đầu nháy nháy mắt vô tội nhìn hắn......

Tần Thương sững sờ, tiểu hài tử trước mắt thật sự là như hoa như ngọc giống như người ngọc xinh đẹp vô cùng, hoàn toàn không thể liên hệ cùng bộ dáng đầu tóc rối bù cả người hôi thối bẩn thỉu lúc trước, vì thế trong một lúc Tần Thương không nghĩ ra tiểu quỷ trước mắt là ai cho đến khi Vô Tà mở miệng, Tần Thương vừa nghe giọng nói mới kịp phản ứng, trên mặt vừa mừng vừa sợ, thích Vô Tà vô cùng: “Hắc, lại là ngươi! Tiểu tử, không ngờ sau khi tắm xong bộ dạng của ngươi lại tốt như vậy.”

Khóe miệng Vô Tà mơ hồ co rúm nhưng trên mặt cũng là dương dương tự đắc, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đó là đương nhiên.”

Tần Thương hắng giọng cười to, muốn ôm Vô Tà lên lại bị Vô Tà kịp thời lui về sau tránh thoát, trên mặt Tần Thương có chút bị thương, bản thân lại bị một tiểu quỷ chê nhưng nghĩ tới việc làm không chân chính của mình lúc trước nên không tiện so đo cùng Vô Tà, gương mặt tuấn tú lập tức khôi phục thần thái phấn khởi: “Ngươi đừng sợ ta, tiểu gia ta võ công cái thế, ngươi xem, không phải hôm nay ta đã trừ gian diệt ác cứu ngươi từ trong hang sói ra sao? Ngươi kêu ta một tiếng thúc thúc về sau ta bảo vệ ngươi, như thế nào?”

Vô Tà trừng mắt nhìn, nghiêng đầu, thân thể nhỏ bé bị Tần Thương vô liêm sỉ ngăn ở đây, rất có tư thế ép mua ép bán.

Tần Thương tiếp tục tận lực bán mình, thần thần bí bí uy hiếp dụ dỗ nói: “Ngươi xem, ngươi đều gọi Tam ca ta là cha, ngươi gọi ta một tiếng thúc thúc sẽ không thiệt thòi. Ta cùng Tam ca đều không phải người bình thường, d.đ.l/q/đ ngươi kêu ta một tiếng thúc thúc đến lúc đó ngươi sẽ biết tuyệt đối không thua thiệt!”

Vô Tà nhìn thiếu niên võ công cái thế anh tuấn tiếu sái trước mắt chợt biến thành vô lại, đáy mắt thoáng qua bất đắc dĩ, ngậm miệng nhỏ nhắn không nói.

”Lão Tứ, ngươi tạm đi về trước, để đứa nhỏ đi vào.” Nhưng vào lúc này, vị trong phòng kia nhàn nhạt mở miệng, đúng lúc đuổi Tần Thương trở về.

”Tam ca......” Tần Thương đang muốn vùng vẫy giãy chết.

”Đi đi.”

Tần Thương không cam lòng, thấy Vô Tà một mực khép chặt miệng bộ dạng có mắt không tròng, trong lòng vừa tức vừa vui, thừa dịp Tam ca không có mở miệng đuổi người lần thứ ba, vội vàng đứng lên, nhéo mạnh một cái trên mặt Vô Tà, hừ một tiếng, trên mặt hết sức tự tin: “Ngươi chờ, nhất định sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi ngoan ngoãn gọi ta thúc thúc!”

Vô Tà bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười kéo kéo khóe miệng, Tần Thương đã hùng hùng hổ hổ đi rồi.

Chờ hắn biết nàng là người nào nói không chừng sẽ hận không bóp chết được nàng...... Người nào kêu người nào thúc thúc còn chưa nhất định đâu......

Đợi Tần Thương đi rồi, lúc này Tần Yến Quy mới nhìn Vô Tà một cái, khóe miệng hắn khẽ nâng lên ý vị sâu xa cười nhạt một tiếng, hắn cũng không mở miệng, thật giống như không ai đi mời nàng cũng sẽ tự đưa tới cửa.

Quả nhiên, lúc này yên tĩnh làm người ta không thoải mái, Vô Tà nhíu nhíu mày, có chút kiêng kỵ ý cười của Tần Yến Quy, cảm giác chẳng thèm nhìn tới nàng, vẫn ánh mắt hàm chứa giễu cợt như năm đó đối với thủ đoạn hạ độc nàng của Kiến đế cùng hoàng hậu.

Đi vào thư phòng, Vô Tà đứng trước mặt Tần Yến Quy, móc ra từ trong tay áo một hộp gấm đưa cho hắn, tim nàng đập nhanh thình thịch, người trên đỉnh đầu đột nhiên khẽ cười nhạt, cũng không đưa tay đón: “Ngươi biết ta?”

Vô Tà bị hỏi sững sờ, sau đó giao thư Tần Tĩnh cho nàng chuyển cho Tần Yến Quy, cũng không giả ngây giả dại trước mặt hắn, nàng cũng biết với nhãn lực của hắn đã sớm nhìn rõ nàng từ đầu đến chân: “Tất nhiên là Vô Tà biết Tuyên vương, trước khi đi phụ vương đã dặn dò phải tự tay giao tín vật này cho Tuyên vương......” Dừng một chút, Vô Tà rũ tầm mắt xuống: “Như thế, Tuyên vương sẽ bảo vệ Vô Tà bình an.”

”Vô Tà......” Hắn vuốt vuốt phong thư viết hai chữ “Vô Tà”, không thể nghi ngờ chữ trên đó là do hắn viết, cúi đầu nghiền ngẫm đọc lên hai chữ này, giọng nói từ tính trầm thấp như suối ngọc khiến tâm can kẻ khác đột nhiên run lên