Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 101: Sai lầm nhưng không hối hận




Editor: Trịnh Phương.

Thấy Vô Tà cau mày, Tần Yến Quy chỉ coi là người nàng lại đau, liền nâng lên một cái tay khác, nhẹ nhàng rút bàn tay nhỏ bé của Vô Tà ra, để nàng thả lỏng cơ thể, rất tự nhiên mà nhét tay Vô Tà về dưới chăn, sau đó đứng dậy, quay lưng đi. Không hiểu sao mà lần này Vô Tà ngược lại không tiếp tục ngăn cản hắn, chỉ là, đôi mắt của nàng từ đầu tới cuối vẫn chưa từng rời khỏi người Tần Yến Quy. Chỉ thấy hắn vô cùng thuần thục lấy ra một cái hòm thuốc từ trong phòng, sau đó xoay người lại, đi tới chỗ nàng. Trong ánh nến của căn phòng, ngay cả người luôn luôn lạnh nhạt xa cách, cao không thể chạm như hắn giống như cũng đều trở nên nhu hòa. Vô Tà thấy vậy thì có chút thất thần, nhìn chằm chằm Tần Yến Quy, không hề có một chút e dè mà một nữ tử nên có.

Tần Yến Quy bình tĩnh nhìn nàng một cái. Rốt cuộc thì người này cũng bình tĩnh hơn so với Vô Tà, cho nên, dù bị Vô Tà nhìn chằm chằm như vậy, hắn cũng có thể tỉnh bơ giống như không có chuyện gì, chỉ coi như không thấy vẻ mặt ngây dại của Vô Tà. Có lẽ, trên thế gian này có rất nữ tử từng dùng ánh mắt si ngốc này để nhìn hắn, nhiều đến nỗi hắn đã chết lặng. Không, lấy tính tình của hắn, có lẽ, cho đến hiện tại, hắn chưa từng để những chuyện nhi nữ tình trường trong mắt, thế gian này, việc có thể làm hắn quan tâm tới thật sự quá ít.

Trong lúc Vô Tà đang oán thầm, Tần Yến Quy đã đặt cái hòm thuốc ở bên cạnh hắn, sau đó liền muốn dùng tay ôm thân thể của nàng, Vô Tà sửng sốt một chút. Lúc này nàng coi như cũng đã tỉnh táo lại, cặp mắt kia cũng vì ngạc nhiên mà mở to, lông mi thật dài như cây quạt bị cong lên, run rẩy: "Vết thương của ta, là ngươi bôi thuốc?"

Giờ phút này Vô Tà không nói được ra rằng đáy lòng mình có tư vị gì, quả thật là ngũ vị tạp trần. Theo đạo lý, lúc này nàng nên vừa thẹn vừa giận như những nữ tử bình thường, nhưng...... Nàng vậy mà lại không tức giận được, dù sao thì cho tới bây giờ, trong mắt Tần Yến Quy, nàng chính là không hề che đậy một chút gì, chính là, khi bị hắn nhìn sạch, nàng cũng chưa chắc có thể có cảm xúc gì gọi là xấu hổ...... Dù sao chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lúc này nàng thế nhưng thật sự có chút phẫn uất, mà điều khiến nàng phẫn uất chính là, nàng ở Tần Yến Quy trong mắt...... Căn bản không phải là nữ nhân......

Cảm xúc của Vô Tà đối với chuyện này là khóc không ra nước mắt. Ở trong mắt Tần Yến Quy, nàng chính là một đứa bé, từ đầu đến cũng vẫn chỉ là là đứa bé, vì vậy nàng căn bản không gợi nổi tình cảm khác thường giữa một nam tử với một nữ tử của Tần Yến Quy, thậm chí cũng không thể khiến hắn thoáng đỏ mặt, coi như...... Tuổi của nàng còn quá nhỏ, nhưng dù sao vẫn là nữ tử, sao đối với Tần Yến Quy, nàng không tìm được niềm kiêu ngạo vì bản thân là một có thể trêu đùa hắn vậy?!

Cởi hết sạch mà người nào đó vẫn có thể thờ ơ, than là một nữ tử, Vô Tà bày tỏ, nàng cảm thấy hết sức thất bại đối với chuyện này, cũng có chút tức giận.

Vô Tà thở hổn hển một hồi, lại khóc không ra nước mắt một hồi, tiếp đó lại lòng đầy căm phẫn, cuối cùng lại bày ra vẻ vừa buồn vừa giận khiến Tần Yến Quy dừng một chút, hình như đã hiểu rõ trong lòng Vô Tà đang suy nghĩ gì, không khỏi dở khóc dở cười, không mặn không nhạt nhắc nhở một câu: "Dung Hề đang ở bên ngoài."

Ẩn ý của Tần Yến Quy là, hắn đương nhiên cũng không có ý muốn cơi quần áo để bôi thuốc cho Vô Tà. Lúc đó nàng thoi thóp chỉ còn một hơi, chỉ có thể hi sinh danh tiếng, mà hiện tại đã không còn nguy hiểm, vả lại Dung Hề cũng đang canh giữ ở bên ngoài, người tôn quý như Tuyên vương đương nhiên sẽ không ở lại lâu, tự mình hầu hạ nàng. Hắn vốn cũng muốn kêu Dung Hề tiến vào, huống chi đứa nhỏ này mở một đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, thật sự là khiến hắn vô luận thế nào cũng không có cách nào xem nàng như không tồn tại.

Vô Tà ngớ ngẩn, tiếp đó, gò má nàng đỏ lên, thấy Tần Yến Quy muốn đứng dậy, lại níu lấy tay áo của hắn lần nữa, không cho hắn đi: "Không phải ta hỏi chuyện này, ta muốn hỏi...... Đêm qua...... Người ôm ta trở về vào đêm qua, xử lí và bôi thuốc lên vết thương, là ngươi?"

Trong tròng mắt của Tần Yến Quy càng lộ vẻ thâm thúy, hắn lẳng lặng nhìn Vô Tà trong nháy mắt, nhàn nhạt nói một câu: "Ừ."

Không có quá nhiều lời giải thích, rất bình thản mà thừa nhận là hắn.

Vô Tà chép chép miệng, vậy mà lại thất bại đến nỗi thốt không nên lời, người xem nàng như nữ nhân, chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng. Tần Yến Quy nhìn nàng lớn lên, ở trong mắt của hắn, nàng vốn không tính là một nữ nhân, dù là nữ nhân, nhưng mà cũng chỉ là một đứa bé mới lớn. Nhìn vào thường ngày, Tần Yến Quy muốn có bao nhiêu xa cách với nàng thì liền có bấy nhiêu, nhưng tình huống của hôm qua lại khác, tính mạng của nàng bị đe dọa, thương tích khắp người, mà nàng là nữ nhi, để giữ bí mật này, trừ hắn ra, quả thật không còn bất kỳ người nào có thể xử lý vết thương cho nàng.

Tần Yến Quy chưa từng chân chính tin tưởng ai, tự nhiên cũng không giao tính mạng đang bị đe dọa của nàng cho bất luận kẻ nào, cho dù là Dung Hề vô cùng trung thành với nàng. Không giống với tình trạng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng của hiện tại, ngay lúc đó, thương thế của nàng quá nặng, Tần Yến Quy cũng không thể yên lòng giao nàng cho Dung Hề. Die0nd&an@l#e$qu^y&d%on

Tần Yến Quy rất thành thạo đối với việc sử dụng thuốc, chuyện cũng không có gì đặc biệt. Hắn chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào, cho dù là mình bị thương, xưa nay cũng là do hắn tự xử lí, vì thế nên chuyện hắn biết rõ hòm thuốc trong nhà này để ở đâu cũng không có gì kỳ lạ, giống như khi còn ở cung Trường An lúc trước, mặc dù Tần Yến Quy gãy tay và phải nối xương, hắn cũng không để cho nhiều người biết.

Lấy thân phận của hắn, nếu không phải từ nhỏ cẩn thận, chắc chắn không thể sống đến bây giờ, thậm chí có thể bảo vệ sinh mẫu (mẹ đẻ) có thân phận hèn mọn lại không được sủng ái của mình vào lúc ấy. Vô Tà thầm nghĩ, có lẽ chính là quá khứ như vậy đã khiến Tần Yến Quy biến thành Tuyên vương lạnh lùng, vô tình của ngày hôm nay, bất cận nhân tình (*), thờ ơ với mọi chuyện.

(*) Bất cận nhân tình: Không để ý tới quan hệ tình cảm.

Biết Vô Tà vẫn muốn hỏi tiếp, Tần Yến Quy thở dài, liền muốn gỡ bàn tay đang nắm lấy tay áo mình không buông của nàng: "Tuy tính mạng của người đã không còn nguy hiểm, nhưng vết thương trên da thịt cũng không thể khinh thường, có chuyện gì, ngày mai rồi hãy nói."

Sao Vô Tà có thể chịu nghe lời? Nàng bắt lấy tay áo của hắn không thả, Tần Yến Quy không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là nhìn nàng: "Ngươi muốn làm gì?"

Giờ phút này, trong lòng Vô Tà trái lại cũng không phải tràn đầy căm phẫn mà giống như nhận lấy thất bại, cố chấp truy cứu một chuyện khác. Nàng ngồi dậy, chợt nắm tay Tần Yến Quy, nâng bàn tay của hắn đến trước mặt mình, nhìn lòng bàn tay gần như máu thịt be bét lại không được để ý tới của hắn, Vô Tà đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, sắc mặt cũng không khỏi có chút hòa hoãn, sau đó rũ rèm mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn có chút tái nhợt đột nhiên tối sầm: "Tuy là vết thương da thịt nhưng cũng không thể khinh thường."

Nàng sử dụng lời nói của hắn để chặn họng hắn, hắn trong mắt nàng, ngược lại càng trở nên không có uy tín......

Có lẽ vẻ mặt của nàng rất chăm chú, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ngây thơ, toát ra sự đau lòng, giống như là đang đối đãi với một vật quý bị hủy, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của hắn, giống như là chỉ có như vậy tì nàng mới có thể nhìn kỹ nó.

Trái tim vốn rét lạnh đến nỗi chính Tần Yến Quy cũng không cảm thấy một tia ấm áp đột nhiên có chút mềm mại, khóe miệng của hắn khẽ cong lên, vẻ mặt vẫn vẫn đạm phong khinh (*) như vậy: "Vô Tà, ta là nam tử."

(*) Vân đạm phong khinh: Chỉ tính cách không màng tới điều gì, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

Đúng vậy, hắn là nam tử, cho nên vết thương nhỏ như vậy thì tính là gì chứ? Tần Yến Quy mười bốn tuổi liền được phong vương, từng khiến người ta dùng quan tài khiêng về Biện Kinh từ trên chiến trường. Những năm này, hắn giết vô số người, dù có gãy xương đứt gân, hắn cũng đều chưa từng nhăn mày một cái, hắn gần như đã sớm chết lặng, vết thương này quả thật không là gì đối với hắn. Di4enD4anl(3qU7d_on

Có phải là do ánh nến trong phòng vào giờ phút này quá mức dịu dàng, hay là lò sưởi nơi này quá nóng? Nếu không, sao lại khiến cho người ta cảm thấy toàn thế giới cũng giống như tối sầm xuống, yên tĩnh lại, chỉ có nơi này, là ấm áp, là khiến lòng người trở nên mềm mại?

"Vậy vết thương trên người ngươi được xử lí chưa? Chân của ngươi còn đau không? Vết thương trên người ngươi khá hơn chưa?" Vô Tà liên tiếp đặt ra vấn đề, hỏi đến nỗi Tần Yến Quy Nhất cũng không biết nên trả lời nàng thế nào. Khoảng cách giữa bọn họ vào lúc này quá gần, gần đến nỗi hai người gần như có thể ngửi được mùi huân hương (*) thường dùng trên người lẫn nhau, cũng gần đến nỗi, chỉ cần Vô Tà thoáng ngẩng đầu, tóc của nàng sẽ cọ vào hai gò má của hắn. Sắc mặt Tần Yến Quy hơi cứng lại, có lẽ là không quen có người cách hắn gần như vậy. Có thể Vô Tà giống như chưa lấy lại tinh thần, luôn cầm lấy tay hắn không thả, cũng không phát hiện khoảng cách mập mờ như vậy có gì không ổn, đôi mắt sáng ngời lại cố chấp, còn có chút tức giận nhìn hắn chằm chằm......

(*) Huân hương: Hương vị của hoa cỏ.

Một hồi lâu, khóe miệng Tần Yến Quy nhàn nhạt cong lên, trả lời một câu: "Không có gì đáng ngại, đều tốt."

"Gạt người." Vô Tà ngược lại có chút hung ác, tính khí (*) cũng lớn hơn, điều này khiến cho Tần Yến Quy có chút dở khóc dở cười. Khi còn nhỏ, nàng thường đứng ở trước mặt hắn, còn luôn trưng ra bộ mặt nhỏ nhắn không cảm xúc, lời không nhiều lời, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn vào hắn cũng luôn cẩn thận lại tràn đầy kiêng kỵ. Đúng, nàng sợ hắn, cũng luôn cách hắn xa nhất có thể. Mặc dù tính tình của nàng trầm tĩnh, giống như trời sập xuống, cũng không thể làm nàng sợ hãi, nóng nảy, nhưng chỉ cần tới trước mặt hắn, nàng sẽ giống như mèo thấy sư tử, không nóng lòng chạy trốn, chỉ là tất cả lông trên người giống như cũng dựng đứng lên, cảnh giác nhìn hắn, trong lòng cũng sợ hãi, phòng bị hắn.

(*) Tính khí: Phát cáu, nóng nảy, cáu kỉnh.

Rốt cuộc là điểm bắt đầu từ khi nào, đứa nhỏ này ngược lại càng ngày càng không sợ hắn, đến hôm nay, tính khí vậy mà lại còn lớn hơn so với hắn? Giờ khắc này, ở trước mặt hắn, nàng nào còn điểm nào giống với một đứa bé mới lớn? Khẩu khí kia bất mãn lại nghiêm nghị, giống như là mèo hoang đang giương nanh múa vuốt vậy......

Tần Yến Quy im lặng, người dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, thật sự là ít lại càng ít, Vô Tà...... Chỉ sợ là người đầu tiên. Hắn cảm thấy rất mới mẻ đối với chuyện này. Có thể là do nhìn thấy đứa trẻ linh hoạt, sinh động trước mắt, đáy lòng hắn không khỏi mềm mại, không cách nào lạnh lùng vô tình mà quát nạt, giễu cợt nàng giống như thường ngày. Điều này giống như một liều thuốc độc, vô sắc vô vị (*), lặng yên không một tiếng động mà xâm nhập vào trong xương của hắn, Tần Yến Quy nhận ra quá muộn, không kịp ứng phó. dI93nd$anl@e~quY9d0n

Khi tỉnh táo lại, Vô Tà đã nâng tay hắn lên, sau đó trong cẩn thận lại có chút vẻ vụng về mà lấy bông trong hòm thuốc, dính rượu thuốc, vẻ mặt hết sức chăm chú mà lau lòng bàn tay bị thương của hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, thật giống như vết thương kia đang ở trên người mình......

Tần Yến Quy rũ lông mi, con mắt vĩnh viễn như băng sương bao trùm, cao nhã không thể với tới, vậy mà lúc này lại ngưng tụ thành một mảnh đen nhánh, ánh mắt thủy chung rơi vào vẻ mặt chuyên chú, cẩn thận, thậm chí không rảnh nâng mí mắt nhìn hắn của Vô Tà. Nàng vốn coi như là một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, chẳng biết từ lúc nào đã gầy đi, phía dưới lỗ tai thậm chí đã hiện ra đường cong khung xương thanh tú của thiếu nữ. Có lẽ là vì vẻ mặt quá mức chăm chú, môi của nàng vẫn luôn mím thật chặt, chân mày cũng nhíu chặt lại, mặc dù đỉnh đầu hướng về phía hắn, hắn cũng vẫn có thể nhìn thấy nàng nhẹ nhàng mân mê miệng, dáng vẻ tràn đầy cảm xúc không vui......

Hắn mặc cho Vô Tà cầm tay của hắn mà hành hạ như vậy. Kĩ thuật sơ cứu của Vô Tà vẫn vô cùng vụng về như cũ, nhưng cũng quấn ra có dáng có vẻ, băng gạc quấn một vòng lại một vòng trên tay hắn. Tần Yến Quy lại nghĩ, khi nào nàng mới có thể dừng lại?

Có lẽ Vô Tà cũng đã nhận ra Tần Yến Quy đang nhìn nàng, động tác trên tay cũng theo đó mà dừng lại, ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh trong suốt liền đối diện với hắn, lòng nàng chợt động, trái tim cũng lien tục nhảy loạn. Trong mắt Tần Yến Quy chỉ phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ kinh ngạc của nàng. Hắn chưa từng nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt cũng chỉ có một mình bóng dáng của nàng. Cho đến hiện tại, Tần Yến Quy vẫn luôn là người không nhiễm bụi trần, chưa từng đặt kẻ nào vào trong mắt......

Vô Tà chợt ngẩng đầu lên, tròng mắt sâu thẳm của Tần Yến Quy rốt cuộc giật giật, thu lại cảm xúc mà rời mắt khỏi khuôn mắt nàng, tất cả giống như lại khôi phục yên tĩnh, lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, hỏi một câu: "Xong rồi?"

Vô Tà sửng sốt một chút, lúc này mới phục hồi tinh thần, gò má đỏ ửng, sau đó cúi đầu, có chút xấu hổ, nhanh chóng cắt xong một đoạn băng gạc, làm một cái kết có thể coi là đẹp, cuối cùng cũng không trói toàn bộ băng gạc lên tay Tần Yến Quy.

Làm xong những việc này, Vô Tà mới nhẹ nhàng nâng khóe miệng, tâm tình nhẹ nhõm khó nói, ngay cả đáy mắt cũng nổi lên nụ cười sáng trong: "Ngươi không tin tưởng ai, cho dù bị thương cũng chưa từng để người khác xử lí vết thương cho mình, ngươi không sợ ta sẽ cố ý trả thù ngươi, lau vết thương cho ngươi bằng nước muối ớt?"

Lời này có chút trẻ con, nhưng cũng thể hiện rằng tâm tình của Vô Tà quả thật tốt hiếm thấy. Tần Yến Quy lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, ngay sau đó cũng cười theo, nụ cười này làm Vô Tà không khỏi kinh ngạc, chỉ vì giờ phút này, nàng chân chính cảm thấy nụ cười ở đáy mắt hắn không còn là nụ cười nhạt hờ hững, lạnh lẽo mãi mãi không đạt tới đáy mắt. di#end$anL2e!qu*yd)on

Thấy hắn như vậy, trong lòng Vô Tà chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khác thường tự nhiên sinh ra, thật giống như một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt nàng, trải qua thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng), rốt cuộc cũng có thể hòa tan núi băng. Cảm giác thành tựu này, ngược lại làm cho người có chút không dám tin tưởng. Quả thật, Vô Tà càng ngày càng không sợ hắn, lá gan cũng lớn lên, lười biếng ngáp một cái, quả nhiên là lại mệt mỏi, liền lớn mật nghiêng người dựa vào người Tần Yến Quy. Thân thể Tần Yến Quy khẽ cứng, nhưng bận tâm tới tình trạng thân thể của Vô Tà, rốt cuộc cũng không đẩy ra nàng, liền đẻ mặc cho nàng dựa vào.

"Tần Yến Quy, đời này của ngươi, có khi nào làm sai việc gì không?" Vô Tà càng trở nên lười biếng, ngay cả giọng nói cũng biến thành lười biếng. Nàng thật sự rất tò mò, người giống như Tần Yến Quy, lúc nào cũng giữ vựng lí trí, tỉnh táo, xưa nay đều mưu tính sâu xa khi làm việc, hành động không có một kẽ hở, chẳng lẽ hắn cũng chưa có lúc sai lầm sao?

Tần Yến Quy trầm mặc chốc lát, ngay sau đó giọng nói nhẹ nhàng lại dễ nghe kia liền vang lên từ đỉnh đẩu Vô Tà: "Có." Dừng một chút, hắn lại nói: "Ngay từ ban đầu, ngươi cho người truyền thư cho ta, ta không nên mang theo lão Tứ, đưa ngươi về kinh thành từ trong hang giặc."

Hắn đang nói tới chuyện xảy ra vào năm Tần Tĩnh qua đời. Nhiều năm trước, lần đầu tiên Vô Tà nhìn thấy hắn, là khi Tần Thương một người một ngựa, diệt sạch tất cả bọn cướp, cả người nàng nhếch nhác, gặp được hắn, trong chiếc xe ngựa đó......

Vô Tà nghe ra, khi nói ra câu nói này, Tần Yến Quy không phải đang đùa giỡn, mà là hắn thật lòng cảm thấy, mình sai lầm rồi, nhưng nàng chỉ nghe được giọng điệu bình thản của hắn, không hề có chút hối hận nào.