Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 27: Chương 27





“Ha ha, tốt xấu gì con cũng là Tứ Hoàng tử, cha để con thiếu ăn hay để con thiếu tiền tiêu hả? Sao trong đầu con lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền thế? Còn nữa, tiền của bà cô mà con cũng dám đòi chia chác, hiếu đạo của con đâu rồi?”
Hoàng Đế đứng cạnh không vui mắng.

Đối với đứa con trai thứ tư này, y rất cạn lời, trong mắt nó chỉ có tiền, tính cách giống hệt mẹ nó.
Mẹ Tứ Hoàng tử xuất thân từ một gia đình thương nhân, cũng là hoàng thương lớn nhất Đại Tần, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tộc trưởng, nên thường xuyên tiếp xúc với chuyện mua bán, học được một thân kinh nghiệm.
Mà Tứ Hoàng tử cũng may mắn được di truyền đầu óc kinh doanh của mẹ mình, một lòng tập trung vào chuyện làm ăn.

Hễ có cơ hội là cậu bé muốn kiếm tiền, cho dù bản thân cũng chẳng tiêu hết bao nhiêu.
Bị cha mình quở trách, Tứ Hoàng tử chẳng hề cảm thấy xấu hổ, mà còn kiêu ngạo nói: “Bà cô muốn mua gì cứ nói với con, con mua cho bà.”
Tiểu Miên Miên vui vẻ, cười đến độ mí mắt cong cong: “Được rồi, được rồi, bà cũng muốn kiếm tiền.


Mẹ bà nói, có tiền sẽ có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon.

Bà cũng muốn tự mình kiếm tiền.”
Dứt lởi, cô bé lập tức moi moi móc móc cái tay nải nhỏ.
Tứ Hoàng tử thấy vậy thì kích động không thôi, cậu bé nhìn chằm chằm vào cái bọc của Tiểu Miên Miên, không thèm chớp mắt.
Cậu bé cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, vì đồ tốt như vậy, chắc chắn số lượng không nhiều, mà có khi bà cô cũng chẳng có nhiều.

Cho dù bà cô có thể lấy ra đi nữa, cậu bé cũng không nỡ mang đi bán lấy tiền.
Không chỉ có Tứ Hoàng tử nhìn chằm chằm tay nải nhỏ của Tiểu Miên Miên, những người còn lại cũng nhìn chằm chằm như thế.
“A… Tìm được rồi.” Tiểu Miên Miên vui mừng, bàn tay nhỏ thò ra khỏi tay nải, trong lòng bàn tay có ba quả màu đỏ rực lẳng lặng nằm đó, chính là loại quả cô từng tặng cho các Hoàng tử nhỏ làm quà gặp mặt.
“Đây.


Cháu tư, cháu cầm lấy.

Cháu nhất định phải giúp bà bán với giá tốt nhé.

Đến lúc đó nhận được tiền, là có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
Tứ Hoàng tử còn chưa kịp đưa tay ra nhận lấy ba quả trên tay Miên Miên, thì có một bàn tay to lớn đã giành trước một bước.
“Ơ, ơ…” Cậu bé vừa định nổi giận, ngước mắt lên lại thấy người đã giành trước kia thế mà lại là cha mình, cơn tức lập tức xẹp xuống.
Hoàng Đế cũng không thèm quan tâm đến thằng con thứ tư, gương mặt y tràn ngập sự vui mừng, y cười lớn nói: “Cô út, cô không cần tốn tâm tốn sức mang đi đâu xa, bán thẳng cho cháu có được không? Cháu trả cô cái giá cao nhất!”
Tiểu Miên Miên ngửa đầu lên nhìn thằng cháu, cô bé không chút do dự, lập tức gật đầu: “Được chứ.

Nếu cháu thích, cô có thể tặng cháu hai quả, cháu chỉ cần trả tiền quả thứ ba cho cô là được rồi.”
“Được ạ, được ạ.

Cô út tốt quá đi mất thôi, quả nhiên cô út là người hào phóng nhất.”