Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Chương 4




Yến Kỳ Vũ cảm thấy hôm nay nhất định là lucky day của cô, buổi sáng tác phẩm của cô nhận được sự tán thành của biên tập, buổi chiều sạp tranh buôn bán lời hơn một trăm, lại được miễn phí đồ ngọt!

Yến Kỳ Vũ thèm đến nước miếng nhỏ tí tách, cô chẳng quan tâm nhấm nháp, để đồ ăn ở bên cạnh túi xách, mau chóng móc ra một tờ giấy phác thảo cỡ lớn từ trong túi xách.

Tay cô cầm bút đánh dấu, bút di chuyển, không cần suy nghĩ nhiều, đường nét tự chảy xuôi ra từ ngòi bút, nháy mắt xuất hiện một hình ảnh người nhỏ nhắn bản Q.

Người ở giữa tranh ăn mặc sạch sẽ nhanh nhẹn, áo khoác màu cà ri nhạt làm nổi bật lên tác phong nhanh nhẹn của anh, trên mặt nhân vật bản Q mỉm cười ửng hồng, trong tay còn cầm một ly trà sữa.

Dainel tinh mắt khoa trương bật dậy: “Cậu, cậu, đây là cậu đấy!”

Vu Quy Dã sửng sốt, cẩn thận nhìn sang, quả nhiên nhìn ra bóng dáng của mình trên người bản Q.

Bức tranh lớn cỡ bàn tay được vẽ rất nhanh, Vu Quy Dã còn chưa thấy rõ, Yến Kỳ Vũ cũng đã thay thành cọ màu để lên màu cho nhân vật. Từ lúc cô đặt bút đến khi cô kết thúc công việc, ước chừng trước sau chỉ có 5 phút, một Vu Quy Dã thấp bé tinh nghịch xuất hiện trước mặt họ.

“Này!” Yến Kỳ Vũ thổi thổi bức tranh, nghiêng đầu thưởng thức, sau đó đưa tác phẩm tới trong tay Vu Quy Dã, “Tiên sinh, tặng cho anh.”

Vu Quy Dã cười hỏi: “Đây là đáp lễ của trà sữa?”

Yến Kỳ Vũ gật đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ đáng yêu cố chấp: “Tôi không nợ ân huệ.”

“Được, cám ơn tranh của cô.” Vu Quy Dã chỉ vào góc tranh nói, “Có thể ký cái tên cho tôi không?”

“Ơ?”

“Chờ cô trở thành họa sĩ nổi tiếng, bức tranh này có giá trị rồi.”

Yến Kỳ Vũ nghe thấy anh đang cười chọc mình, mặt đỏ hồng lẩm bẩm “Sao dễ nổi tiếng như thế chứ”, nhưng vẫn không thể chống lại được hư vinh trong lòng, cầm bút ký bút danh “Tiểu Vũ Mao” của mình ở góc khuất bức tranh.

Yến Kỳ Vũ làm trợ lý của người ta nhiều năm như vậy, tác phẩm từng tham gia rất nhiều, nhưng lại không có quyền hạn ký tên lên đó. Thầy chủ bút có thể mở cuộc hội ký bán toàn quốc, mà cô chỉ có thể yên lặng cày cấy trong phòng làm việc.

Trong lòng trợ lý nào mà không có ước mơ làm chủ bút?

Trước kia làm con bò già trong phòng làm việc, cường độ công việc rất lớn, không có cơ hội thả lỏng. Tiêu khiển duy nhất của cô, chính là vừa chống má mơ mộng nổi tiếng thế giới, vừa ký tên trên giấy bản thiết kế của mình. Chờ cô dựa vào tác phẩm của mình tạo ra một vùng đất, cô nhất định sẽ nghiêm túc chăm chỉ viết tên của mình trên trang bìa quyển sách.

Chữ ký của cô cũng đáng yêu giống như truyện tranh của cô, chữ “Tiểu” vừa thấp vừa béo, bốn chấm tròn của chữ “Vũ” thì tròn vo, mà phía đuôi của chữ “Mao” lại kéo ra thật dài, ở chỗ trống kéo thành một nút thắt tinh xảo, nhanh chóng biến thành một hình dạng lông chim.

Đây chính là lần đầu tiên cô “Ký tên” cho người khác, khó tránh khỏi có chút căng thẳng, cuối cùng hình vẽ lông chim chưa dừng lại, trong lòng cô căng thẳng, trên tay vững vàng quẹo cong lại, phía sau lông chim có một hình vẽ trái đào nho nhỏ.

Daniel rất nể mặt “Oa” một tiếng: “Thật đẹp! Chị tên là Tiểu Vũ Mao sao?”

“Ừm.” Yến Kỳ Vũ ngại ngùng giải thích, “Đây là bút danh tranh vẽ của chị.”

Daniel bội phục nói: “Chữ của chị còn đẹp hơn cả cậu em nhiều!”

Cậu bé biết cậu của mình là tác giả nổi tiếng, trong phòng sách có một hàng giá sách, tất cả đều để tác phẩm từng xuất bản của anh. Cậu bé đã từng thấy Vu Quy Dã ký tên bốn chữ “Quân Tử Quy Dã”, chỉ có thể nhìn biết một chữ “Tử”, ba chữ còn lại viết qua loa dính lại với nhau, như là chiếc tất thối mấy ngày chưa giặt. diennndaAnlEeQuydoonn~@

Vu Quy Dã lúng túng ho khan một tiếng, vỗ lên đỉnh đầu Daniel: “Được rồi, còn có mặt mũi nói cậu, cháu học bốn chữ “Bạch Tự Nhật Viết” (*) lưu loát trước đi.”

(*) Là “白自日曰”, bốn chữ này có nét khá giống nhau, dễ nhầm lẫn.

Daniel bị chọc trúng chỗ đau, tủi thân ôm lão đại không lên tiếng.

Sắc trời dần tàn, Vu Quy Dã muốn dẫn Daniel đi ăn cơm, mà Yến Kỳ Vũ cũng phải dọn dẹp bảng vẽ về nhà.

Trước khi chia tay, Daniel ra vẻ chững chạc vung tay lên, nghiêm túc nói: “Tranh của chị đẹp như vậy, em trở về sẽ tuyên truyền cho nhiều người hơn, để mọi người đến chiếu cố kinh doanh của chị.”

Yến Kỳ Vũ đeo bảng vẽ lên, nhọc nhằn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé: “Cảm ơn em đã nghĩ tới chị, nhưng tranh này là bức cuối cùng mà chị buôn bán riêng, sau này chị sẽ không làm việc này nữa.” Cô đánh bạo đưa tay nhéo gương mặt tròn của vị khách nhỏ này, xúc cảm thịt mềm mại làm cô quyến luyến không buông tay, “Chị tìm được công việc, cho nên bắt đầu từ ngày mai chị sẽ không đến nữa.”

Daniel gấp muốn chết, ngọt ngào ngây thơ hỏi cô: “Vậy sau này chị sẽ không bao giờ vẽ tranh nữa ạ?”

“Đương nhiên không phải.” Yến Kỳ Vũ đắc ý nói, “Về sau, chị không chỉ vẽ tranh, còn sẽ vẽ rất nhiều tranh cho rất nhiều người xem.”

Daniel nghe hiểu: Thì ra vị này… không đúng, chị gái này, là cô giáo mỹ thuật.

Cuối cùng Yến Kỳ Vũ lại ôm ấp vị khách hàng nhỏ đáng yêu này, chúc cậu bé ngày mai thuận lợi tặng bức tranh này.

...

Sau khi Vu Quy Dã về nhà, tìm khung ảnh lồng bức vẽ người nhỏ bản Q mà tiểu họa sĩ tặng anh vào. Anh cầm khung ảnh dạo quanh một vòng, cuối cùng đặt khung ảnh cạnh TV.

Anh vừa lòng thưởng thức bức chân dung này, trong đầu lơ đãng nhớ tới ánh mắt cô gái chuyên chú khi vẽ.

Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại “Tiểu Vũ Mao” không.

Daniel thấy anh ngẩn người nhìn tranh hoạt hình chân dung của mình thì ghét bỏ nói: “Cậu, cậu quá tự kỷ rồi.”

Vu Quy Dã nhẹ nhàng trả lời: “Lại nói bừa, ngày mai cậu sẽ không đưa con đi học, nhìn con nói rõ với Rachel thế nào.”

Daniel lập tức thay đổi sắc mặt nịnh nọt, nhào lên ôm đùi của anh: “Cậu tinh mắt nhất, chờ con và Rachel kết hôn, con cũng sẽ để tranh của cô ấy ở bên TV, mỗi ngày đều nhìn.”

...

Bởi vì trong lòng có chuyện cần nhớ, sáng sớm hôm sau, Daniel không cần cậu kêu, trước khi chuông báo vang lên thì đã ngồi dậy từ trên giường mặc quần áo xong.

Trước đó cậu bé đã ở nhà Vu Quy Dã vài lần, cho nên Vu Kinh Hồng đặc biệt để mấy bộ quần áo ở nhà Vu Quy Dã. Chỉ là đi nhà trẻ phải mặc đồng phục thống nhất, Vu Quy Dã suy nghĩ một lát, đến phòng quần áo của mình lấy một khăn quàng cổ hoa văn màu sắc xinh đẹp, thắt cà vạt nơ chỉnh tề lên cổ Daniel.

Đừng nhìn chỉ là một chiếc khăn quàng cổ màu sắc linh hoạt, đã làm hình tượng Daniel thoát khỏi vẻ mũm mĩm bình thường, biến thành một cậu bé mũm mĩm vừa thời thượng vừa lịch lãm.

Đến cổng nhà trẻ, không ít phụ huynh đều lén nhìn cặp cậu cháu này, sau khi mấy cô gái nhỏ nhìn thấy Daniel, cũng đỏ mặt dậy sóng.

Nhưng là hoa dại ven đường thì Daniel sẽ không hái.

Cậu ôm bức tranh kia như bảo bối. Giấy vẽ là giấy phác họa bình thường nhất, không cần khung hình lồng vào, cũng không cần tranh trục gỗ, chỉ cần cuộn lại, có một sợi dây da màu nghệ buộc ở trên, nhìn hơi keo kiệt.

Vu Quy Dã có chút không nghĩ ra, không biết cô bạn gái nhỏ của Daniel có thích bức tranh trụi lủi thế này không.

Anh chủ động đề nghị: “Nếu không thì cậu dẫn cháu đi mua quà, một bó hoa thì sao? Cháu xem đàn ông trong TV khi cầu hôn cô gái, đều cầm hoa.”

Daniel tưởng như đang vô cùng nghiêm túc, thật ra căng thẳng đến nói không lưu loát: “Không cần… không cần, quà con mang, nhất định Rachel sẽ thích.”

“Vậy được rồi.” Vu Quy Dã chúc phúc cậu bé, “Hi vọng Rachel có thể nhận lời bày tỏ tình cảm của con.”

Daniel buồn rầu nói: “Nhưng con sợ mẹ con không cho con yêu sớm…”

“Yên tâm, cậu sẽ thu phục mẹ con.” Vu Quy Dã khom lưng, vừa giúp cậu bé sửa sang lại nơ vừa nhìn cậu bé, “Cậu vô cùng không thích từ “yêu sớm” này. Khi con gặp được người kia, cho dù cô ấy có đến sớm hơn nữa, con cũng không được chê trách cô ấy đến sớm hay muộn trong cuộc đời của con.”

Vu Quy Dã là đại tác giả nổi tiếng lừng lẫy, loại trình độ văn chương há miệng sẽ có, Daniel được anh dỗ đến lòng đầy hoa nở, gương mặt tròn đỏ bừng, ưỡn bộ ngực nhỏ, đeo túi sách nhỏ, hùng dũng oai vệ khí phách bước vào cổng nhà trẻ.

Vu Quy Dã lẫn trong nhóm bà thím, nhìn chàng trai nhỏ của nhà mình bước ra bước đầu tiên đến chuyện tình cảm, từ trong thâm tâm có sự tự hào quanh quẩn trong lòng.

Anh vì cháu ngoài chuẩn bị hai món quà cho Rachel, không biết Rachel yes hay no.

...

Đáp án của Rachel là ——no.

Hơn nữa Rachel không chỉ nói No, còn trực tiếp báo chuyện này lên viện trưởng nhà trẻ ở nơi đó.

Buổi chiều Vu Quy Dã nhận được điện thoại của chị gái, lúc đó anh đang suy nghĩ kịch bản truyện tranh đầu tiên của mình, anh vốn tưởng rằng Daniel thông báo chuyện đã nắm chắc kia, nào ngờ đến Rachel không cho cậu bé chút mặt mũi.

Trong điện thoại, Vu Kinh Hồng không kịp thở, bối cảnh âm thanh có thể nghe được tiếng khóc khàn cả giọng của Daniel.

Vu Kinh Hồng nghe qua như là con sư tỷ cái đánh mất lý trí: “Vu Quy Dã! Là em cổ vũ Daniel nói với Rachel sao?”

Tính của Vu Quy Dã và chị gái hoàn toàn ngược nhau, từ nhỏ hai người đã sống chung nên Vu Quy Dã đã sớm thăm dò được cách ứng phó.

Chị ấy càng tức giận, Vu Quy Dã lại càng sóng yên biển lặng.

“Sao vậy? Ở tuổi này có tình cảm với người khác và tò mò là chuyện rất bình thường, cậu bé thích Rachel, loại tình cảm này rất thuần khiết, rất tốt đẹp, em cảm thấy không cần thiết cản lại, chỉ cần cổ vũ dẫn đường.” Vu Quy Dã trả lời vô cùng hoàn mỹ, quả thật có thể xem như đang sử dụng lời nói trong “Nghiên cứu tâm lý trẻ em”.

Vu Kinh Hồng lại truy hỏi không ngớt: “Tranh là em dẫn nó đi mua? Nơ cũng là em giúp nó đeo? Nhẫn kim cương cũng là em để nó cầm?”

“... Nhẫn kim cương gì?” Vu Quy Dã bỗng thấy kỳ quái.

Vu Kinh Hồng mới hiểu được em trai của mình cũng bị lừa gạt, chị ấy thở dài một tiếng trong điện thoại, vừa tức vừa cười nói: “Quên đi, việc này cụ thể xảy ra thế nào chị cũng không rõ, em mau đến nhà trẻ một chuyến đi, chị đang ở văn phòng viện trưởng đó.”

Vu Quy Dã không hiểu ra sao, nhưng nghe ý của chị gái, tuyệt đối Daniel đang gặp rắc rối, hơn nữa là gây ra họa lớn.

Cũng may nhà anh cách nhà trẻ không xa, chờ anh vội vàng chạy tới cũng không quá 20 phút.

Văn phòng viện trưởng ở tầng cao nhất của lầu dạy học, Vu Quy Dã vừa tiến vào sân thể dục đã nghe thấy tiếng khóc của tên nhóc béo từ phía trên truyền xuống, tràn đầy sức mạnh, xem ra không có việc gì lớn.

Lòng Vu Quy Dã thả lỏng một nửa. Anh chạy nhanh đến bên ngoài văn phòng, gõ cửa đi vào.

Trong văn phòng, trừ tên nhóc mập củ cải khóc hu hu ra, còn có ba người trưởng thành.

Vu Quy Dã nhìn sang: anh nhận ra bác gái mặt mũi hiền lành phía sau bàn làm việc, bà là viện trưởng nhà trẻ, mỗi lần đứa nhỏ tan học, bà đều đứng canh ngoài cổng lớn.

Trên sofa đối diện, có nữ tri thức tinh anh mặc đồ công sở chuyên ngành, còn lại là chị gái Vu Kinh Hồng, mặt chỉ ấy phiền muộn, đang dùng đầu ngón tay vò nhẹ trán.

Về phần cô gái trẻ tuổi thứ ba đứng cạnh cửa, Vu Quy Dã cảm thấy có chút quen mắt, qua thật lâu anh mới nhớ, cô ấy là chủ nhiệm lớp của Daniel, ngày hôm qua khi đón đứa nhỏ, anh đã gặp cô ấy ở cổng trường.

Thấy Vu Quy Dã đến, Vu Kinh Hồng xách nhóc mũm mĩm đến giữa bốn người lớn, bảo cậu bé thành thật thừa nhận lỗi sai.

“Con... Con không sai!” Daniel vươn cổ, “Mọi người đều không hiểu con, chỉ có cậu hiểu con! Con muốn làm con trai của cậu, con không muốn làm con của mẹ!”

Vu Kinh Hồng cả giận: “Tên nhóc thối này, nếu như cậu biết con làm chuyện tốt gì, con xem thử cậu còn để ý tới con không.”

“Rốt cuộc là thế nào?” Vu Quy Dã hỏi.

Vu Kinh Hồng đau đầu lấy ra một hộp nhỏ nhung tơ màu xanh đậm, chị ấy mở nắp hộp ra, chỉ thấy một chiếc nhẫn kim cương chiếu sáng rực rỡ.

Đương nhiên Vu Quy Dã nhận ra chiếc nhẫn này —— đây là nhẫn kim cương kết hôn của Vu Kinh Hồng, ông xã của chị ấy đặc biệt đặt làm ở nước ngoài. Ước chừng khoảng bốn carat, xung quanh là một vòng kim cương, được cắt tinh tế lộng lẫy, tạo hình chỉnh thể cao quý tao nhã, cho dù dưới ánh sáng trong phòng, vẫn chói lóa lấp lánh như cũ.

Vu Kinh Hồng gằn từng tiếng nói: “Daniel lén lấy nhẫn kim cương của chị, chạy tới cầu hôn Rachel.”

“...”

Cậu nhóc lén nhìn sắc mặt Vu Quy Dã, không dám nói tiếp nữa.

Cuối cùng Vu Quy Dã đã biết, tại sao một nhà trẻ bình thường thông báo sự việc lại làm ầm ĩ đến cả viện trưởng. Khi cậu bé đến trường móc ra một chiếc nhẫn kim cương vô giá, cho dù là giáo viên nào thấy được cũng sẽ bị dọa.

Không khí trở nên càng xấu hổ, Vu Quy Dã nhìn Daniel co rúm sau lưng mình, cảm thấy tên nhóc này vừa đáng thương, nhưng lại đáng giận, đáng yêu.

Anh muốn che chở cho cậu bé, lại sợ làm quá rõ, chỉ có thể gượng gạo hòa giải nói sang chuyện khác: “… Sao Rachel không ở đây?”

Cho dù Daniel cầu hôn rất đột ngột, nhưng là một đương sự khác, cô nhóc béo kia không xuất hiện trong văn phòng, thật sự hơi kỳ quái.

Không nghĩ đến anh vừa dứt lời, biểu cảm của ba người còn lại trong phòng nhất thời trở nên “đẹp mắt”.

Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ yên lặng nửa phút, cuối cùng, cô giáo chủ nhiệm đứng cạnh cửa làm bình hoa đã mở miệng.

“Vị tiên sinh này... Tôi chính là Rachel.”

Vu Quy Dã: “...???”