Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Chương 29




Edit: Tịnh Hảo

Văn phòng biên tập truyện tranh mạng Cá Heo.

Bộ Na Na một tay ôm máy tính cứng nhắc, một tay bưng tách cà phê, vội vàng đi đến thang máy. Cô ấy chỉ mới đi làm trễ có một chút, mà biên tập khác ở tổ ba đã đến phòng họp trước.

Cuộc họp tuần hôm nay vô cùng quan trọng, đây là lần đầu đại biên tập hai tổ của tập đoàn văn học Cá Heo “va chạm” với nhau, mà chủ đề của cuộc họp chính là việc hợp tác của tác giả và họa sĩ truyện tranh.

“Hội che mặt thân cận” hồi tuần trước tổ chức rất thuận lợi, đã có mấy tổ tác giả bắt đầu có ý muốn hợp tác, mà cuộc họp tuần hôm nay, chính là muốn biên tập phụ trách hai bên trao đổi với nhau, làm báo cáo ngắn gọn.
     
Cuộc họp lần này, cả Cà Ca và Dưa Gia đều tham gia, hai vị tổng biên vô cùng xem trong lần hợp tác này, không chấp nhận có một chút sơ suất nào, đương nhiên, cũng không chấp nhận đến trễ.

Bộ Na Na giẫm lên đôi giày cao gót, bước nhanh vào trong thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng cửa, bỗng nhiên có một bàn tay chặn ngang tiến vào, cửa thang máy lập tức dừng lại, cùng đợi vị khách khoan thai đến trễ này.

“Na Na, kêu cô nãy giờ, sao không thấy cô quay đầu lại vậy.” Giọng điệu láu cá của người đàn ông trung niên và nụ cười chán ghét xuất hiện sau cửa thang máy, Đặng Diệu Hoa lắc lắc ba sợi tóc trên đầu, tự cho mình là người phóng khoáng khôi ngô, hào hoa phong nhã.

Anh ta chen vào trong khe cửa, rõ ràng không gian trong thang máy lớn như vậy, nhưng anh ta lại đứng sát bên người Bộ Na Na, giống như vô ý dùng tay sàm sỡ eo Bộ Na Na.

Bộ Na Na bước sang bên cạnh, giày cao gót hung hăng giẫm lên đất, gót nhọn giống như mũi khoan đang dùi xuống đất.

Đặng Diệu Hoa thoáng nhìn đôi giày cao gót tựa như hung khí kia, sợ tới mức nuốt nước miếng thật mạnh, không dám động tay động chân nữa. 

Thang máy chậm rãi đi lên, nơi bọn họ chọn để họp lần này là tầng trên cùng ở văn phòng cao ốc tập đoàn văn học Cá Heo, phong cảnh ở nơi đó rất đẹp, khi họp có thể ngắm ngọn núi nơi xa xa.

Đặng Diệu Hoa hắng giọng, đôi mắt cong lên: “Na Na à, tác giả dưới quyền cô tên là Tiểu Vũ Mao gì đấy, thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ.”

Bộ Na Na: “Ồ? Sao lại nói thể?”

“Chậc chậc, cô nói xem, cô ấy chỉ là một người vẽ tay không có chút danh tiếng, lại chọn một người viết tay khác cũng không có danh tiếng gì, còn vẽ truyện tranh mang đề tài cơ giáp cho nữ tính? Cái này quá ngốc rồi. Hội nghị tác giả lần này là để mọi người liên kết với nhau, tăng thêm sức mạnh, hai người họ lại làm liều vậy, cho dù hôm nay chọn đề tài đó để báo lên, thì cuộc họp nửa tháng sau tuyệt đối sẽ không qua được!”

Bộ Na Na không lên tiếng, trào phúng nhìn anh ta một cái.

Đặng Diệu Hoa cứ luôn cảm thấy mình tốt bụng, còn đang nói bốc nói phét: “Loại tổ hợp này vốn không thể bốc được lửa! Na Na à, tuy tôi là biên tập có thâm niên nhất trong ba tổ, nhưng dù sao cũng không muốn ngăn cản bọn họ, vừa nhìn là biết cô gái nhỏ đó không có kinh nghiệm xã hội gì, đến lúc đó sẽ đầu rơi máu chảy trên thị trường, không có độc giả nào xem, cũng không thể tìm cô đến khóc hu hu.”

Theo miêu tả của anh ta, Bộ Na Na tưởng tượng đến dáng vẻ uất cứ kể khổ của Yến Kỳ Vũ… Ừm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt to hồng hồng, ngược lại thật giống con thỏ nhỏ, khiến cô ấy vừa nhìn đã muốn đút củ cà rốt cho cô. dienDAnnnLEQUYDonnn!3`

Bộ Na Na bị ảo tưởng trong đầu chọc cho nở nụ cười, nhưng cô ấy vừa vui lên, thì Đặng Diệu Hoa càng hăng hái.

“Na Na à, anh Đặng đây chỉ muốn tốt cho cô thôi, tuy cô là tổ ba, tôi là tổ một, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn không xem cô như người ngoài! Cô tới công ty chúng ta cũng đã bốn năm rồi, còn một chút nữa là cô có thể thăng chức lên làm phó chủ biên tổ ba rồi! Nhưng nếu hạng mục này không thành công, thì ấn tượng của Cà Ca về cô chắc sẽ bị trừ hết! Tiền lương thăng chức vào đầu năm sau chắc sẽ rơi lên đầu người khác rồi!”

Khi Đặng Diệu Hoa nói chuyện thì toàn bộ ngũ quan đều nhăn lại, tình sâu nghĩa nặng, dốc hết tâm huyết, người không biết chuyện nhìn qua, nói không chừng thật sự cho rằng anh ta đang lo nghĩ cho Bộ Na Na.

Nhưng Bộ Na Na làm việc ở truyện tranh Cá Heo nhiều năm như vậy, sớm đã biết anh ta là dạng người gì. Đặng Diệu Hoa chính là đồ vô dụng không có chút nội hàm, bởi vì anh ta là nhân viên lâu năm ở công ty, người dưới quyền của anh ta có mấy tác giả cấp Bạch Kim, cấp Hoàng Kim, nên người ở trên không dám đụng vào anh ta. Cái gọi là “Không thăng chức, không giáng chức, cũng không đuổi”, người sáng suốt đều biết anh ta bị đày đi dưỡng người già, nhưng anh ta lại ao ước muốn thăng chức thật nhanh.

Khóe miệng Bộ Na Na khẽ công, lộ ra một nụ cười thâm sâu: “Vậy phó chủ biên Đặng, chuyện mà anh nói nên làm sao đây?”
     
Xem ra Đặng Diệu Hoa đã sớm chuẩn bị, mồm mép linh hoạt, lập tức nói nguyên một tràng: “Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là “giải tán” đi! Thật ra bản lĩnh của người vẽ tay Tiểu Vũ Mao này không tệ, có thể rèn luyện một chút, tôi thấy truyện “Hiệp sĩ Miêu Miêu” cũng không tệ, trong tay tôi vừa khéo có dàn ý chi tiết và thiết kế người của tác giả đưa tới, tôi xem qua rồi, vô cùng thích hợp với Tiểu Vũ Mao! Nếu cô đồng ý, tôi lập tức sửa sang tài liệu cho cô, dẫn cô đến làm quen biên tập chịu trách nhiệm ở văn học mạng bên kia.”

“À... Cần phải đổi đối tượng hợp tác sao, tôi không thể giải thích rõ cho bên phía thầy Điền Dã được.” Bộ Na Na nói tiếp.

“Ôi, nếu không như vậy đi.” Đặng Diệu Hoa sờ cái đầu trọc của mình, “Thật ra Loạn Mã Quân của chúng tôi rất hứng thú với câu chuyện cơ giáp này, cô ấy không chê Điền Dã là tác giả mới, còn định hi sinh danh tiếng của mình dẫn dắt người viết tay chẳng có gì!”

Bộ Na Na cười rộ lên, nhưng trong lòng cô ấy còn tò mò: “Tại sao Loạn Mã Quân là tác giả cấp Bạch Lim, lại coi trong loại “hàng hóa đổ ra đường” như “Giấc mộng không trung” này.”

“Sao tôi biết vị đại thần này nghĩ gì chứ!” Những lời này của Đặng Diệu Hoa không hề nói dối.

Anh ta đã từng hỏi Loạn Mã Quân rất nhiều lần, rốt cuộc sao lại muốn hợp tác với người viết tay khoa học viễn tưởng tên Điền Dã không có danh tiếng gì, nhưng Loạn Mã Quân chỉ cho anh ta một ánh mắt xem thường sâu xa, bảo anh ta nhanh chóng đi nói chuyện hợp tác, đừng hỏi những chuyện thừa thãi.

Người ngoài không biết, vị đại thần đồng nghiệp này chẳng phải do Đặng Diệu Hoa “mời” về, mà là một họa sĩ cấp Kim Cương nào đấy giới thiệu tới “cá nhân có liên quan”. Bởi vì phong cách vẽ tranh của cô ấy phù hợp với trực nam bệnh hoạn ở tổ một, nên mới khiến Đặng Diệu Hao cướp vào trong tay. Dùng hai chữ để hình dung thái độ của Đặng Diệu Hoa đối với Loạn Mã Quân chỉ có thể là “quỳ liếm”, Loạn Mã Quân bảo anh ta câm miệng, anh ta liền giống như con cún phe phẩy cái đuôi thực hiện nhiệm vụ.

Anh ta vốn định trực tiếp liên hệ với bên văn học mạng Cá Heo, tìm biên tập chịu trách nhiệm của Điền Dã, kết quả tìm hoài không thấy, sau này mới nghe nói, thì ra Điền Dã là tác giả dưới trướng của tổng biên Dưa Gia!

Chuyện này thật đúng là “đại bát quái” không thể hiểu nổi, phải biết rằng cấp bậc ở chỗ vị tổng biên này, trừ được bảo vệ tốt và có liên quan đến tác giả cấp Kim Cương ra, thì không đích thân dẫn dắt tác giả nào nữa. Điền Dã thần bí như thế, Đặng Diệu Hoa liền suy đoán anh là “cá nhân có liên quan” đến vị tác giả nổi tiếng nào đấy.

Anh ta muốn phá hỏng quan hệ hợp tác của Tiểu Vũ Mao và Điền Dã, bên nhà trai không thể đụng vào, chỉ có thể đụng vào nhà gái.

Anh ta nghĩ ra lý do từ chối trong bụng, trừng mắt nhìn đôi mắt đang híp lại của Bộ Na Na, hy vọng cô ấy có thể thay đổi ý kiến trước khi cuộc hội chọn đề tài.
          
Đúng vào lúc này, thang máy “Đinh ——” một tiếng đến tầng cao nhất, cửa thang máy nhanh chóng mở ra.

Lúc nãy Bộ Na Na còn mang vẻ mặt ôn hòa với anh ta đột nhiên thay đổi biểu cảm, cô ấy cười lạnh, cũng không quay đầu lại rời khỏi.

“Ôi! Na Na, Na Na, cô còn chưa trả lời tôi đấy? Anh ta vội vàng đuổi theo.

Bộ Na Na dừng bước chân lại, xoay người nhìn anh ta, biểu cảm trên mặt lạnh như băng: “Anh còn muốn tôi trả lời cái gì? Tiểu Vũ Mao và Điền Dã là cặp hợp tác ăn ý nhất, tác phẩm của bọn họ sẽ làm người ta nhốn nháo.”

Nói xong, cô ấy lại cất bước về phía trước, giày cao gót va chạm với mặt đá cẩm thạch tạo ra một khúc nhạc sôi nổi.

—— “Còn có, bọn họ không phải là “người vẽ tay” và “người viết tay”, bọn họ là “họa sĩ truyện tranh” và “tác giả”.”