Hồn phách tướng quân dính máu hồ ly.
So với lần trước thì mỹ nhân tìm được hắn dễ hơn một chút, cũng sớm hơn chút.
Công tử nhà phú thương mười bảy tuổi.
Mỹ nhân thấy người, mừng rỡ như điên.
Không nói hai lời liền bắt người về rừng sâu núi thẳm.
Muốn thế giới của hắn chỉ có chính mình, cùng mình sớm chiều lâu ngày sinh tình, không cho người ngoài chiếm được tiên cơ, cũng không để người ngoài chiếm một đời của hắn.
Cũng chỉ ở cùng với hắn, trải qua cuộc sống hai người, tiêu dao khoái hoạt, độc chiếm thương yêu.
Nhưng ở phàm trần công tử có người thân bạn bè, tự dưng bị yêu quái bắt đi giấu ở rừng sâu núi thẳm. Tuy nói có cơm ngon rượu thơm vẫn cứ như Đường Tăng gặp nữ yêu quái, cảm giác khó chịu, không hề bị lay động.
Mỹ nhân nói những chuyện trước đây cho công tử nghe.
Nói trước đây chàng sủng ái em thế nào, kiếp sau lại lạnh nhạt ra sao.
“Có điều may mà lần này em đã tìm được chàng, chàng cũng chưa đính hôn với người khác, lúc này… Có thể theo em chưa?”
Công tử: “… Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ.”
Khởi đầu không đúng, toàn bộ đều thua.
“Chàng ăn đi…” Mỹ nhân ân cần bưng một đĩa hoa quả, tha thiết ghé vào bên người công tử. “Những thứ này đều là hoa quả mà chàng thích ăn lúc trước, em còn cắt nhỏ rồi, chàng nếm một miếng được không?”
Có vài thứ mùa này không có, ban đêm y thừa dịp công tử ngủ say đi suốt đêm đến đất cực nam để hái.
Nhưng sao chàng ấy đến liếc một cái cũng không thèm.
“Nếu chàng không thích, vậy ăn thịt được không? Kiếp trước chàng thích ăn thịt lắm…”
Nói xong níu lấy cánh tay của công tử, lại bị hắn hất ra, lạnh lùng nói: “Ngươi lúc nào cũng kiếp trước kiếp trước, chẳng qua chỉ để thoả mãn ham muốn cá nhân thôi, vậy có biết ta thực sự thích cái gì không?!”
“Em…” Mỹ nhân mở to đôi mắt ươn ướt, đầy bụng oan ức, á khẩu không trả lời được.
Công tử vẫn đang mắng y, nghe vào tai tiến vào lòng.
Rõ ràng trước đây y cũng không phải thế.
Nhưng y bị kiếp trước làm sợ, nên không muốn tiếp tục có người đoạt công tử của mình.
Công tử mắng thì mắng đi, y có rất nhiều kiên nhẫn và dày mặt.
Ban ngày mắng xong, ban đêm lại bò lên giường, cuộn người nằm bên chân người yêu, bày ra bảy cái đuôi xoã tung trắng như tuyết, cách chăn nhẹ nhàng phe phẩy bên chân công tử, phẩy đến nửa đêm cũng không được đáp lại, lúc này mới thu đuôi lại.
Lén lút ôm eo người ấy, cùng ngủ.
Có thể qua mấy năm nữa cũng giống thế.
Hình thức ở chung của hai người giống như kẻ thù, còn ở chung nữa cũng chỉ làm sâu thêm oán hận thôi.
Cũng may mỹ nhân kiên trì không ngừng, rốt cuộc cũng lăn được lên giường công tử, lăn đến ngực người kia.
Bị hắn đè lên làm, dè dặt ôm vai hắn, bị quở mắng một tiếng, lại oan ức bỏ tay ra.
Xong việc đã bị đẩy ra.
Công tử mặc áo xuống giường, thà đi lang thang trong rừng một đêm cũng không nguyện chung giường cùng gối với y.
“Chàng về đi, đừng đi mà…”
Huyệt sau của y còn đầy tinh dịch đã bị người kia đẩy ngã trên giường, trơ mắt nhìn công tử ngồi ở cửa động ngắm trăng hứng gió, cũng không quay đầu lại liếc mình một cái.
“Tại sao… Rõ ràng là ta đã đến đủ sớm mà…”
Yên lặng rơi lệ.
Không biết mình lại sai ở chỗ nào.