Tướng quân gặp nạn trên chiến trường.
Bị quân địch vây trong mê hồn trận ở núi ngũ độc.
Mắt thấy sắp phải chôn thây nơi hiểm cảnh, thời khắc mấu chốt, một vị thế ngoại cao nhân đeo mặt nạ quỷ hiện thân, giúp hắn phá trận.
Bình an trở về.
Ở doanh trướng tiếp đón cao nhân, mắt thấy người kia tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Tướng quân thoáng sững sờ, nhìn chằm chằm người kia như cố nhân khoan thai mà tới.
Phục hồi tinh thần, nói một tiếng xin lỗi.
Muốn nói thêm, người kia lại nhìn Tướng quân, ánh mắt đong đưa đa tình.
Ban đầu vẫn còn nho nhã lễ độ.
Tướng quân khách khí chiêu an, mỹ nhân đáp ứng một tiếng.
Sau này theo Tướng quân chinh chiến bốn phương, bày mưu hiến kế, chịu khổ cực không lời oán than.
Ở một tiệc mừng công nào đó say rượu lỡ lời, nói ra mình là một con hồ ly, đời trước báo ân cho chàng cả đời tốt với chàng.
“Sau khi chàng mất, em về tộc học hỏi ~ học được phương pháp dựa vào khí tức để tìm ra hồn phách luân hồi ~ nhưng thiên hạ quá lớn, em tìm mỗi thành mỗi trấn, chỗ nào cũng phải ở lại ba đến năm ngày, cẩn thận tra xét xác nhận không có chàng mới dám rời đi. Tìm một lần là hai mươi năm, hức ~ gần, gần đây mới tìm được chàng ~” Mỹ nhân say rượu dùng đôi mắt phượng chứa tình, mỉm cười ngửa đầu nhìn hắn.
Đôi mày kiếm của tướng quân khẽ nhíu, trừng mắt ôm lấy mỹ nhân đang ôm lấy mình làm phiền: “Vậy ngươi biến thân cho ta xem một chút.”
Vèo một tiếng, bạch quang loé lên.
Mỹ nhân vừa ôm eo mình, giờ đã biến thành một cục tròn tròn trắng trắng trên gối.
Đôi mắt hồ ly xanh biêng biếc, ươn ướt nhìn hắn.
Tướng quân thuận tay vuốt một cái, thấy phần đuôi có một hai ba bốn…. Bảy cái đuôi trắng muốt xinh đẹp xoã tung.
“Hưm…” Mỹ nhân run người nhẹ nhàng kêu, “Lần này chàng tin chưa? Nhanh theo em đi ~…. Ưm ~ theo em đi mà….”
Khoé miệng hơi cong của tướng quân bỗng nhiên cụp xuống, đuổi hồ ly.
Trầm tĩnh nói: “Không khéo, ta đã đính hôn với người khác, có người mình thích rồi.”
Mỹ nhân đau đớn, nhìn tướng quân hồi lâu.
Ánh mắt kia không chút giả tạo trốn tránh, một thân tình si nhiệt huyết trong nháy mắt cũng nguội lạnh.
Nửa năm sau.
Tướng quân cưới cô nương đã đính hôn.
Mỹ nhân muốn theo tới, nhưng bị hắn cản lại, chỉ đành chờ đợi ở đại doanh Giang Bắc.
Đến tết cũng chỉ một hồ ly cô độc.
Thực sự nhịn không được mới chạy về thành, trốn sau cây hoa đào trong phủ tướng quân, nhìn phu nhân tướng quân chơi với con trai.
Chơi rất vui vẻ.
Đứa bé nhìn thấy mỹ nhân sau cây, chỉ vào bên đó nói: “Mẹ ơi, người kia lại tới nữa rồi.”
Một thân áo trắng đứng dưới hoa đào, dung mạo đẹp hơn rừng đào tháng ba.
Đứa bé không nhịn được nhìn theo.
“Suỵt ~” Phu nhân tướng quân ôm đứa nhỏ nói, “Không được nói, coi như không nhìn thấy.”
“Y đúng là hồ ly ạ?”
“Suỵt ~ Con đã quên lời dặn dò của cha con sao?”
Có nói nhiều hơn nữa, cũng là nghe không thấy.
Chẳng qua y chỉ đến chậm một bước.
Nên cái gì cũng mất.