“Nếu em
vẫn không đến chắc anh không còn sức xuống xe đón em mất!” Anh không hề trách
cứ mà chỉ sợ không đón được cô. Đối diện với người đàn ông đã lặng lẽ đợi mình
cả một ngày trời, Hiểu Nguyệt còn có thể nói được gì đây…
“Đồ
ngốc! Sao anh không đi?”
“Nhỡ
anh đi rồi, em đến không tìm thấy anh thì sao?”
“…” Kỷ
Hiểu Nguyệt cảm động không nói nên lời…
“Vậy
sao anh không gọi điện thoại?” Nói xong người nào đó mới chợt nhớ ra điện thoại
của mình cũng tắt vì hết pin từ lúc nào.
“Anh
chỉ hy vọng dù anh không gọi điện thoại, em vẫn sẽ đến”. An Húc Dương cười ấm
áp đáp.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tiếp tục cảm động…
Vì thế
lúc An Húc Dương hẹn cô trưa hôm sau đi ăn, Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức đồng ý ngay.
Chín
rưỡi tối, Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập. Trước khi đăng nhập, Kỷ Hiểu Nguyệt
cứ phân vân mãi không biết có nên nói cho Phong Diệp Vô Nhai biết cô có bạn
trai rồi không. Dù game và hiện thực có một khoảng cách nhất định, nhưng nếu cô
không nói… hơn nữa Đại Thần là “ông xã” của cô. Cô thấy có chút… mặc cảm tội
lỗi.
Nhưng
nếu nói ra không biết Đại Thần sẽ có phản ứng thế nào? Dù sao kết hợp với anh
lâu, cô cũng đã biết “sở thích chiếm hữu” của Đại Thần. Nhưng cũng không thể
nói việc cô đã coi An Húc Dương là Phong Diệp Vô Nhai của thực tại được.
Hiểu
Nguyệt còn đang chìm trong những suy nghĩ, thì Măng Mọc Sau Mưa đã chạy tới
trước mặt cô:
“Tế
Nguyệt, cuối cùng cậu cũng đã lên mạng! Cậu mà không lên ông xã cậu sẽ bị người
khác cướp mất đấy!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh gửi một dấu chấm hỏi to đùng lên.
Măng
Mọc Sau Mưa: “Mau đến Tử Thanh Sơn đi, ông xã
cậu đang làm nhiệm vụ với Lam Sắc Yêu Cơ đấy!”
Lam Sắc
Yêu Cơ? Chính là cô nàng đã từng tuyên bố phải lấy Phong Diệp Vô Nhai vào ngày
cô và Phong Diệp Vô Nhai thành thân đấy phải không?
Tiểu
Đậu Tử: “Đúng đấy, đúng đấy, mau đi đi.
Bọn mình sẽ giúp cậu đi cướp Phong Diệp về!”
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Đúng vậy, đúng vậy, “đoạt phu”,
“đoạt phu”!”
Hai vị
vực chủ phu nhân xem ra đã tu luyện rất chăm chỉ, cấp độ tăng lên đáng kể,
trang bị và vũ khí đều là loại cao cấp nhất trong nhân vật mà mình lựa chọn.
Điều đó cũng chứng tỏ các vị phu quân kia đối xử với mấy cô nàng này không tệ.
Vậy còn Đại Thần, Đại Thần đang ở đâu?
Vốn
trong lòng còn nhiều vướng mắc, đột nhiên Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy có vài
phần mất mát.
Ông xã
cô đang làm nhiệm vụ với một cô gái khác! Tế Nguyệt Thanh Thanh im lặng, dù
không vui nhưng không thể để những người khác nghĩ là cô đang ghen được. Vì
thế, Tế Nguyệt Thanh Thanh nhanh chóng đáp lại một câu: “Mình
nhìn giống một kẻ bắt cóc lắm sao?”
Măng
Mọc Sau Mưa: “Không giống”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đang định gửi lên icon mặt cười thì Măng Mọc Sau Mưa đã bổ
sung them:
“Cậu
sẽ giết Lam Sắc chứ?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Dù mình đã từng làm nhiệm vụ
chung với Lam Sắc Yêu Cơ nhưng cậu cũng không cần nể mặt mình đâu, muốn giết cứ
giết, loại người đi cướp chồng người khác mình nhìn cũng không được thuận mắt.
Nếu cậu không đánh lại cô ta được, mình sẽ gọi ông xã đến giúp cậu!”
Tiểu
Đậu Tử: “Đồng ý!”
Cảm
thấy giải thích đồng nghĩa với việc che giấu sự ghen tuông nên Tế Nguyệt Thanh
Thanh liền im lặng.
Không
đi thì trong lòng khó chịu, mà đi thì cô sẽ trở thành một cô nàng ghen tuông.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh còn đang do dự, Phong Diệp Vô Nhai đột nhiên gửi tin nhắn
đến:
“Đến
Tử Thanh Sơn”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh vội vàng chạy đến.
Lam Sắc
Yêu Cơ: “Phu nhân của anh đến rồi, em đi
đây”.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Cảm ơn”.
Lam Sắc
Yêu Cơ: “Thật sự muốn cảm ơn thì anh lấy
em là được”.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Em cũng biết việc đó là không
thể mà”.
Lam Sắc
Yêu Cơ gửi một icon khuôn mặt tươi cười rồi bỏ đi.
Ôi… ôi…
ôi! Đại Thần thật là tàn
nhẫn!
Kỷ Hiểu
Nguyệt ngồi trước máy tính cười tươi như hoa. Khụ… khụ, bình tĩnh, bình tĩnh
nào!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Sao anh lại cảm ơn cô ta?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Cô ấy phát hiện ra lỗi bug của
hệ thống, rất nhiều người chơi đã đến đây kiếm kinh nghiệm”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh chăm chú nhìn lại, đúng là thế thật. Tế Nguyệt Thanh Thanh
vui vẻ thấy rõ, hôm nay Tề Hạo vừa nói nếu cô có ý tưởng gì mới sẽ được thưởng,
đúng là cô rất có duyên với Chân Linh Thần Giới!
Rất
nhanh sau đó, cô lại lao vào làm nhiệm vụ, quên luôn chuyện mình đã có bạn
trai. >0
Sáng
sớm hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt hào hứng chạy vào văn phòng Tề Hạo xin xét thưởng,
Tề Hạo đúng là không nuốt lời.
“Đây là
mẫu di động mới nhất năm nay, có thể đăng nhập vào Chân Linh Thần Giới rất
nhanh. Công ty đã mua tổng cộng mười chiếc để làm phần thưởng cho mười nhân
viên có thành tích tốt nhất năm. Ban lãnh đạo đã thảo luận và thông qua danh
sách mười nhân viên, cô là một trong số đó. Hy vọng sau này cô có thể tiếp tục
đóng góp những ý kiến quý báu khác”.
Thật là
hấp dẫn… nhưng… cô thật sự có thành tích vậy sao? Nếu suy đến tận cùng thì tất
cả là do có được sự tin tưởng của đồng nghiệp trong Bộ phận Phát triển game nên
cô mới có cơ hội đưa ra vài gợi ý giúp họ thôi. Thế này có phải được xem là
“ngư ông đắc lợi” không?
Kỷ Hiểu
Nguyệt ôm một bụng đầy nghi ngờ nhìn phần thưởng đang cầm trên tay, nhưng vẻ
mặt Tề Hạo lại rất nghiêm túc, giọng nói cũng đậm tính chất công việc.
“Phần
thưởng của công ty trước nay không phải dễ dàng mà có được, cô cũng không thể
nhận không, phải lao động đánh đổi lấy nó. Sáng nay bên Bộ phận Phát triển game
mới thử nghiệm hai nhiệm vụ mới, cô vào game xem thử rồi cho biết ý kiến luôn.
Tôi hy vọng và chờ đợi những đề nghị mới của cô”.
Tề Hạo
chỉ chiếc MacBook đời mới nhất đặt trên sô pha, sau đó tập trung nhìn vào màn
hình máy tính của mình. Từ ngôn ngữ cơ thể đến thái độ trên khuôn mặt đều chứng
tỏ anh đang rất bận.
Kỷ Hiểu
Nguyệt liếc nhìn chiếc MacBook trên bàn, nếu cô nhớ không lầm, đây là “máy tính
quý tộc” mới nhất trên thị trường! Không biết dùng để chơi game sẽ thế nào?!
Kỷ Hiểu
Nguyệt len lén nhìn về phía Tề Hạo, nhưng đã thấy anh tiếp tục vùi đầu vào công
việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào máy tính, thỉnh thoảng lại cúi xuống viết viết
gì đó.
Tốt
lắm, cứ tiếp tục vậy đi, đừng có ngẩng đầu lên! Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻ đăng nhập
trò chơi.
Phong
Diệp Vô Nhai đã online rồi này!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, anh online rồi à! Có
hai nhiệm vụ mới đấy, anh biết không?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Anh thấy rồi. Em có thời gian
làm không?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Có ạ!”
Chinh
phục nhiệm vụ mới cùng Đại Thần là một việc vô cùng vui vẻ. Để chứng minh mình
có thể đưa ra những ý kiến mang tính xây dựng, và xứng đáng với phần thưởng đã
đạt được, Kỷ Hiểu Nguyệt cực kỳ chăm chú, nhập tâm. Cô còn nghiêm túc xem xét
hai nhiệm vụ mới này dưới góc độ kỹ thuật.
Vì thế,
Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn không để ý có người đang “một công đôi việc”.
Tề Hạo
vừa dẫn Tế Nguyệt Thanh Thanh đi làm nhiệm vụ, vừa chú ý đến mọi biểu cảm trên
khuôn mặt của Hiểu Nguyệt, từng cái nhăn mặt, từng nụ cười. Khuôn mặt nhỏ trắng
trẻo mịn màng, khóe môi cong lên xinh đẹp, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn vào
máy tính. Ở cô toát lên vẻ đẹp thật trong sáng, thuần khiết!
Kỷ Hiểu
Nguyệt dù đang hăng hái chơi game vẫn không quên mình đang ở đâu. Vì thế những
lúc Phong Diệp Vô Nhai dẫn đường hay đang ngự kiếm phi hành, cô lại len lén
liếc về phía Tề Hạo. Dáng vẻ chăm chú làm việc của anh ta thật sự rất đẹp trai!
Lông
mày dài, đôi mắt sâu, khuôn mặt cương nghị, đôi môi khẽ mỉm cười khiến người ta
cảm thấy trong lòng thoải mái như đón gió xuân về.
Thầy
giáo thời trung học đã từng nhận xét vẻ đẹp này, kiểu như đây là sự kết hợp
giữa sức mạnh và vẻ đẹp… Khụ… khụ… không đứng đắn chớ có nhìn! Không đứng đắn
chớ có nghĩ!
Tề Hạo
trong lòng thầm than thở: Cô bé của tôi ơi, em có thể nhìn nhưng chớ có nhìn
anh như vậy?! Nếu không anh sẽ cho rằng em đang dụ dỗ anh đấy!
Kỷ Hiểu
Nguyệt tỏ ra vô cùng hiểu biết khi chỉ ra những điểm thiếu xót của nhiệm vụ, dĩ
nhiên không quên bổ sung một câu:
“Đây
chỉ là ý kiến của cá nhân tôi”.
Tề Hạo
nghiêm túc lắng nghe, còn ghi chép chi tiết lại, không khí giữa hai người xem
ra rất hòa hợp. Lúc sắp tan ca, Nhiếp Phong đột nhiên xông vào bàn luận sôi nổi
với Tề Hạo về một vấn đề nhỏ trong trò chơi. Kỷ Hiểu Nguyệt tò mò cũng đến góp
vui.
Thì ra
là một nhiệm vụ đang trong giai đoạn thử nghiệm, trong đó có yêu cầu phải giết
một con Boss khá mạnh trong khoảng thời gian nhất định. Lúc đầu bên Bộ phận Phát
triển game đặt thời hạn là ba phút, nhưng sau đó Tề Hạo đã sửa lại thành một
phút, Nhiếp Phong cảm thấy thay đổi như vậy quá khó khăn! Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn
qua rồi nhận xét: Có thể làm được nếu Đại Thần và cô cùng hợp tác.
Sau đó,
ba người cùng tiến hành tìm hiểu vấn đề này.
Phòng
phát triển game gửi tài khoản thử nghiệm lên, ba người bọn họ cùng dùng chung
một tài khoản trên máy tính Tề Hạo để thi xem ai là người cần ít thời gian đánh
Boss nhất. Người thắng sẽ có một đặc quyền còn người thua sẽ phải mời cơm. Kỷ
Hiểu Nguyệt nghĩ ngợi một lát liền đồng ý. Thứ nhất, cô cảm thấy mình chắc chắn
sẽ không thể thua. Thứ hai, qua cuộc đối thoại giữa Tề Hạo và Nhiếp Phong thì
hình như họ cũng chơi game thì phải. Cô muốn biết kỹ thuật của hai người đó thế
nào?!
Tề Hạo
“xuất trận” đầu tiên, nhìn những động tác đẹp mắt của Tề Hạo, Kỷ Hiểu Nguyệt
đột nhiên giật mình. Tài khoản thử nghiệm này thuộc bậc Thần cấp, so với Phong
Diệp Vô Nhai của Ma đạo, chiêu thức hay kỹ thuật đều không giống nhau, nhưng
nhìn những động tác linh hoạt và mạnh mẽ, đột nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đã
từng thấy ở đâu. Ánh mắt cô lại một lần nữa chuyển đến khuôn mặt Tề Hạo, sao…
bỗng nhiên cô lại có cảm giác…
“Năm
mươi giây! Cậu đúng là không phải người!” Tiếng kêu kinh ngạc của Nhiếp Phong
kéo Hiểu Nguyệt trở về với thực tại, nhưng cô vẫn nhớ rất kỹ cảm giác trong
giây phút vừa rồi. Tề Hạo và Đại Thần, dường như có điểm gì đó rất giống nhau,
liệu có phải ảo giác? Hay đơn giản chỉ vì những động tác điêu luyện của hai
người?
Người
thứ hai “lâm trận” là Nhiếp Phong. Động tác của Nhiếp Phong cũng rất thành
thạo, mạnh mẽ, nghe nói lúc trước Trợ lý Nhiếp cũng học về tin học nên thao tác
thành thạo cũng là chuyện bình thường, hơn nữa hiểu biết về sản phẩm của công
ty cũng là điều nên làm. Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy hai người này chắc chắn đều
chơi game. Không biết trong game họ chơi nhân vật gì?
Kỷ Hiểu
Nguyệt vốn luôn tự tin về thao tác của mình, không ngờ… lần này cô thua!
Kỷ Hiểu
Nguyệt đau khổ nhớ lại mọi việc, cô cảm thấy hình như mình bị người ta lừa vào
bẫy. Nếu không sao đến lượt cô chơi máy tính lại bị đứng hình. Kỷ Hiểu Nguyệt
vốn không quen thua cuộc, nhưng thua thì vẫn là thua, đã chấp nhận chơi thì
không thể rút lui. Rốt cuộc cô chỉ còn cách mời cơm hai anh chàng đẹp trai…
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhiều lần nhấn mạnh, trưa hôm nay cô đã có hẹn nên sẽ mời họ ăn cơm hôm
khác. Nhưng Tổng giám đốc Tề và Trợ lý Nhiếp lại kiên quyết không tin, còn
tuyên bố: Giải thích là để che dấu, che dấu là sự khởi đầu của tội lỗi, nếu Kỷ
Hiểu Nguyệt từ chối có nghĩa là cô có tật giật mình, muốn lật lọng chạy trốn!
Lật
lọng chạy trốn? Cô sao? Kỷ Hiểu Nguyệt này trước giờ chưa bao giờ làm cái trò
đấy, mời thì mời!
“Tôi
nói trước, tôi chỉ là tầng lớp làm công ăn lương, không mời nổi mấy món bào ngư
vây cá đâu, muốn ăn thì sẽ ăn lẩu, món ăn sẽ do tôi chọn, ai không thích thì
đừng đi”.
Nhiếp
Phong: “Này, cô keo kiệt quá rồi đấy nhé…”
Tề Hạo:
“Được!”
Nhiếp Phong:
“…”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Tôi đã nói là trưa nay tôi có hẹn mà các anh không tin, vậy các anh
phải tự chịu lấy mọi hậu quả!”
Tề Hạo:
“Không sao”. Chịu hậu quả gì cũng được!
Nhiếp
Phong than thở trong lòng, chẳng trách Tổng giám đốc Tề được mệnh danh là sát
thủ tình trường! Xem kìa, cả việc phá đám cũng làm rất chi là… nghệ thuật!
Kỷ Hiểu
Nguyệt nghĩ, hôm qua cô đã để An Húc Dương đợi cả ngày, hôm nay nói gì cũng
không thể thất hẹn. Kỷ Hiểu Nguyệt ôm đầu nghĩ lên nghĩ xuống, cuối cùng cô
quyết định giao công việc gian khổ này cho Hoa Hồ Điệp.