Không
thể nào, ảo giác, chắc chắn là ảo giác! Những cô gái xinh đẹp đứng bên hồ bơi
trong lòng đồng loạt hét lên.
Vì sao
người rơi xuống nước không phải mình chứ?
Hoa Hồ
Điệp vừa phục hồi tinh thần trong đau thương lại một lần nữa bị cảnh trước mắt
đả kích nặng nề. Vì sao cùng rơi xuống nước mà lại có sự phân biệt đối xử như
vậy! Hoa Hồ Điệp đau khổ tự kỷ ngồi góc tường đếm kiến.
Tề Hạo
phớt lờ mọi ánh mắt đố kỵ, ngưỡng mộ, kinh ngạc xung quanh, anh hôn lên đôi môi
hồng kia mãi không rời.
Thật sự
anh chỉ định hô hấp nhân tạo thôi, muốn trách chỉ có thể trách cô nàng, ai bảo
cô nàng xinh đẹp khiến anh muốn “Phạm tội công khai”!
Kỷ Hiểu
Nguyệt bị sặc nước chỉ ngất đi một lát, nhưng cảm giác mềm mại lại mạnh mẽ
trong miệng như một tia sét đánh vào cô, làm cô tỉnh táo ngay lập tức.
Khuôn
mặt đẹp như một tác phẩm điêu khắc kia đang áp sát mặt cô, đôi môi anh, hơi thở
anh khiến cơ thể cô không ngừng truyền lên từng đợt khô nóng đáng sợ. Trước khi
ý thức hoàn toàn khôi phục, cánh tay cô chưa được sự đồng ý của não bộ đã giơ
thẳng lên.
Rồi,
“Bốp”, âm thanh vang dội bể bơi yên lặng. Tiếng hít thở vừa ngừng lại vang lên.
Không
phải sự thật đâu, không thể nào! Một chân sai vặt nhỏ nhoi, một phù thủy nhỏ ăn
mặc tầm thường, thô tục lại dám đánh Tổng giám đốc vừa lạnh lùng vừa đẹp trai,
ai nhìn cũng thích, lại nắm trong tay quyền sinh sát của tất cả mọi người!
Quá
đáng thật!
Nhiếp
Phong nghe tin chạy đến xem trò hay cũng phải há hốc mồm, khóe mắt run rẩy.
Tiểu
Nguyệt Nguyêt, các cụ xưa có dạy “Không nên vuốt râu hùm”, ấy vậy mà cô còn dám
đánh! Cô không muốn sống nữa à?
Không…không…không…không
phải râu, mà là mặt, là mặt đấy!
Nhưng…nhưng…có
phải anh đang nhìn nhầm không? Tề Hạo đưa tay sờ lên chỗ bị đánh…rồi còn cười
kìa!
Khủng
khiếp, quá khủng khiếp! Bị đánh ngố người rồi sao?
Đúng là
Tề Hạo đang cười, nụ cười gian trá pha lẫn sự đắc ý.
“…”
Nhiếp Phong không biết nói gì hơn. @@
Sau khi
tỉnh táo trở lại, Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức ý thức được mình đã làm gì.
Làm sao
bây giờ, làm sao bây giờ? Sau một lúc cân nhắc, Kỷ Hiểu Nguyệt lại tiếp tục
vung tay lên mắng:
“Đồ
khốn!” Dù sao cũng lỡ đánh rồi, một cái hay hai cái cũng không khác nhau là
mấy! Con giun xéo lắm cũng quằn!
Tề Hạo
giữ lấy bàn tay đang định hành hung mình lần nữa, ánh mắt vừa mời ám vừa gian
ác:
“Cô đối
xử với ân nhân cứu mạng như thế sao?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt im lặng nhìn con sói đội lốt người trước mặt mình. Ân nhân cứu mạng?
Toàn bộ việc này đều do anh ta đạo diễn, giờ còn dám nói khoác không biết
ngượng! Trời cao chắc bị thủng một lỗ rồi nên cái tên vô liêm sỉ này mới rơi
xuống trần gian! Thôi bỏ đi, nói chuyện phải tránh với tên này khác gì “Đàn gảy
tai trâu”.
“Cút
ngay!” Kỷ Hiểu Nguyệt nổi điên, gạt bàn tay đang mò mẫm khỏi người rồi tức giận
đứng dậy.
Đúng
lúc này, một chiếc áo khoác vàng choàng lên vai cô, bọc lấy thân hình xinh đẹp
đang ướt sũng.
“Chúng
ta đi thôi!” Tiếng An Húc Dương ấm áp mà bình tĩnh, anh lạnh lùng nhìn lướt qua
Tề Hạo cũng đang chậm rãi đứng dậy, đôi mắt sâu lạnh tựa băng.
Chỉ là
thoáng chốc, nhưng trong giây phút giao nhau ấy, một thứ cảm xúc mãnh liệt bùng
lên như ngọn lửa.
Khán
giả phát điên rồi!
Ôi, An
Húc Dương!
Kỷ Hiểu
Nguyệt làm thế nào mà lại có sự quan tâm của cả Tổng giám đốc và siêu sao vậy!
Ông
trời thật quá bất công!!!
Nhìn
bóng Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương bỏ đi, nụ cười trên gương mặt Tề Hạo biến
mất. Nhiếp Phong sợ hãi bỏ chạy đầu tiên. Tôi không có ở đây. Tôi không nhìn
thấy gì hết!