“Kỷ
Hiểu Nguyệt!”
“Kỷ
Hiểu Nguyệt!!”
“Kỷ
Hiểu Nguyệt!!!”
Tiếng
gọi càng lúc càng to và rõ, cuối cùng cũng đánh thức được Kỷ Hiểu Nguyệt đang
mơ màng bật dậy.
“Trợ lý
Nhiếp?!” Sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình, Kỷ Hiểu Nguyệt mới hoàn
toàn tỉnh táo.
Nguy
rồi! Vì “hết mình lần cuối”, cô và Đại Thần đã một lần nữa thâu đêm làm nhiệm
vụ. Giờ thì hay rồi... Không ngời lại bị “tóm gáy”!
Thật ra
Nhiếp Phong cũng rất... xinh đẹp. Da trắng, khuôn mặt thanh tú, nhưng khi cười
để lộ ra hàng răng trắng khiến Kỷ Hiểu Nguyệt sững sờ. Cô cứ có cảm giác người
đang đứng trước mặt mình rất giống một con sói.
Thế mới
nói: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”!
“Tổng
giám đốc muốn uống cà phê”. Giọng Nhiếp Phong lành lạnh, nghe có chút chế nhạo.
Cô nàng
tiểu khắc tinh ngủ gà ngủ gật trong giờ làm việc, chắc chắn con sói gian ác xảo
quyệt Tề Hạo sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này! Không biết có phải sắp có trò vui
để xem không?
Mà nhẩm
tính lại thì thời hạn một tháng cũng đã trôi qua ba tuần rồi, hai người này
hình như vẫn chưa có gì mới mẻ. Nhất là sau khi Kỷ Hiểu Nguyệt đẩy Tề Hạo xuống
nước, cậu ta ngày càng dành nhiều thời gian cho thần tiên tỷ tỷ hơn. Chẳng lẽ
sở thích của Tề Hạo thực sự thay đổi rồi?
Với
tính cách của Tề Hạo thì... không thể nào! Tổng giám đốc Tề trước giờ chưa bao
giờ dễ dàng chịu thua như vậy, càng không thể bỏ dở giữa chừng. Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì? Sao anh lại cứ ngửi thấy mùi âm mưu vậy nhỉ?
“Cà
phê?” Kỷ Hiểu Nguyệt đang buồn ngủ bỗng giật mình.
Đối với
Kỷ Hiểu Nguyệt, “Tổng giám đốc muốn uống cà phê” đồng nghĩa với “Tổng giám đốc
muốn bắt lỗi mình”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần, pha một tách cà phê đặc cho Tổng giám đốc với
thái độ cực kỳ chuyên nghiệp.
Lúc cô
vào văn phòng, Tề Hạo vẫn đang xử lý tài liệu. Kỷ Hiểu Nguyệt cẩn thận đặt tách
cà phê xuống rồi nhẹ nhàng đi ra, cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Ngay
khi Kỷ Hiểu Nguyệt nắm lấy tay nắm cửa, trong lòng không ngừng tung hô “Hôm nay
bình an vô sự” thì một âm thanh vang lên từ phía sau.
“Hiểu
Nguyệt”.
...
Tuyết
rơi tháng Sáu, lạnh quá đi!
Cái tên
hay như vậy, sao khi được “nhả” ra từ miệng anh ta lại lạnh lẽo vậy nhỉ! Giống
như thứ - gì - đó được phun ra từ miệng con chó vậy!
Từ từ
quay người lại, đối diện với vẻ mặt “cười mà như không” của Tề Hạo, Kỷ Hiểu
Nguyệt chuyển sang nụ cười xu nịnh, cung kính hỏi.
“Dạ,
Tổng giám đốc có việc gì cần ạ?”
Làm ơn
đừng có gọi tôi là Hiểu Nguyệt, tôi họ Kỷ, Kỷ Hiểu Nguyệt, Kỷ Hiểu Nguyệt!
Nhưng,
dù trong lòng cô kêu ca, gào thét thế nào, Kỷ Hiểu Nguyệt tuyệt đối không đủ
can đảm công khai “chỉnh” trước mặt Tổng giám đốc.
Có câu
gì ấy nhỉ? “Họa từ miệng mà ra”! Vì thế, ít lời vẫn là hay nhất, ít lời vẫn là
tốt nhất!
Trên
gương mặt đẹp trai của Tề Hạo đột nhiên xuất hiện một nụ cười, khiến mặt trời
phía sau anh cũng trở nên lu mờ, tất cả những màu sắc tuyệt đẹp đều chỉ là
phông nền cho nụ cười quyến rũ ấy.
Nếu cô
nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai Tề Hạo cười với cô từ sau lần anh bị cô đẩy
xuống nước.
Lần thứ
nhất, anh cười, Kỷ Hiểu Nguyệt nhảy lầu.
Lần này
thì...
Chuông
báo động trong lòng cô lập tức réo lên ầm ỹ.
“Quét
qua phòng nghỉ cho tôi, nhớ kỹ, không được bỏ qua một ngóc ngách, một hạt bụi
nào đâu đấy”, Tề Hạo nói xong thản nhiên với tay lấy chiếc áo vest treo bên
cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tự giác nhường đường cho ai đó, không quên tránh xa hẳn ra một đoạn.
Tề Hạo
vừa đi khỏi, Kỷ Hiểu Nguyệt đã thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ hôm nay tâm trạng của
ai kia rất tốt, không buồn gây khó dễ cho cô. Kỷ Hiểu Nguyệt tự cảm thấy vô
cùng may mắn.
Tên
biến thái không có ở đây, đúng là bớt đi được rất nhiều phiền phức!
Nhưng
mà... quét dọn phòng nghỉ? Thôi được, ai bảo cô được giao nhiệm vụ “nữ lao
công” chứ!
“Nữ lao
công” chăm chỉ, cam chịu vất vả đành mang dụng cụ dọn dẹp vào phòng nghỉ...
Phòng nghỉ của tên biến thái này sao lớn vậy?
Kỷ Hiểu
Nguyệt thức suốt đêm, tinh thần không còn minh mẫn nên không để ý cánh cửa được
điều khiển từ xa lặng lẽ khóa lại phía sau lưng cô.
Phòng
nghỉ của Tổng giám đốc không chỉ cực kỳ lớn mà còn rất đặc biệt. Đó là cách âm
cực tốt.
Thế nào
gọi là “Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay”, Kỷ Hiểu Nguyệt sẽ sớm
cảm nhận được thôi.
Cô biết
cứ gặp tên biến thái đó là nhất định không có chuyện gì tốt mà! Tên biến thái
ấy nhất định là “khắc tinh”, là “sao chổi” của cô.
Sau một
đêm thức trắng, tinh thần mỏi mệt, lại lao động vất vả, cuối cùng, Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ lăn ra hồn nhiên ngủ trong “hang sói”.
Nhiếp
Phong thấy vậy cực kỳ tức giận!
Vì sao
ông trời lại ban tặng “vẻ đẹp anh tuấn” và “cơ trí đa mưu” cho cùng một con
người cơ chứ?
“Cẩn
thận lúc tỉnh dậy cô nàng khắc tinh sẽ cắn chết cậu đấy!” Nhiếp Phong nghĩ đến
30% tiền lương của mình mà nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn vẻ
mặt “rất tiếc có muốn cũng không được” của Tề Hạo, Nhiếp Phong càng thêm bực
bội.
***
Cửa
phòng lặng lẽ mở, Kỷ Hiểu Nguyệt bên trong vẫn vô tư say giấc nồng.
Chiếc
giường lớn trắng tinh đã được dọn dẹp không sót một hạt bụi nào. Hơn nữa Kỷ
Hiểu Nguyệt chỉ ngủ ở một góc giường nhỏ thôi. Ngay cả lúc ngủ, trông cô vẫn
rất cảnh giác. Bộ đồ tối màu, rộng thùng thình ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn kia
càng khiến cô vô cùng nhỏ bé. Mái tóc đen được búi lên gọn gàng, cặp kính gọng
đen khiến cô trở nên già dặn hơn, nhưng hai gò má mịn màng lại làm toát lên vẻ
hồn nhiên, trong sáng.
Cô nhóc
này vẫn đang chơi trò mèo vờn chuột với anh! Khóe môi Tề Hạo khẽ cong lên.
Chi
bằng gọi cô ấy tỉnh dậy trước, sau đó “thưởng thức” dáng vẻ xấu hổ của cô nàng.
Chắc chắn sẽ rất thú vị!
Hay là,
chụp lại dáng vẻ hiện giờ của cô ấy rồi dán lên khắp phòng, đến lúc đó không
biết thái độ của cô nàng sẽ thế nào đây?!
Hay
là...
Nhưng
rốt cuộc, Tề Hạo chỉ lặng lẽ ngồi dựa khung cửa, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé
xinh đẹp đang ngủ ngon lành. Sau đó nhẹ nhàng vươn tay tắt đèn, kéo rèm cửa sổ
lại, chỉ bật mỗi chiếc đèn tường tỏa ánh sáng mờ ảo. Anh khẽ bước đến bên
giường, cúi người nhìn cô nàng đang say giấc. Cô hồ ly này dù có thông minh
lanh lợi thế nào thì giờ cũng đang ngủ trên giường của anh thôi. Nghĩ vậy, ánh
mắt Tề Hạo bỗng sầm lại, như vực sâu tăm tối!
Giây
phút này, cô chỉ cách anh trong gang tấc, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được
từng hơi thở của cô. Tề Hạo đột nhiên thấy căng thẳng, một cảm giác chưa từng
có đan xen cùng những xúc cảm nóng bỏng nhẹ nhàng khiến anh cảm thấy xốn xang.
Cô nàng
đang say ngủ hoàn toàn không biết Tề Hạo đang nhẹ nhàng gỡ cặp kính vướng víu
của cô xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn cùng hàng lông mi dày và dài khẽ
khép lại như cánh bướm lộ ra. Hàng mi đang khép ấy nhẹ che đi đôi mắt sáng long
lanh, in bóng lên làn da mịn màng. Đôi môi khẽ mở như trái anh đào phớt đỏ,
tươi tắn, bóng bẩy.
Tề Hạo
không kiềm chế được, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn rất nhẹ.
Cảm
giác mềm mại của làn môi nhỏ xinh không làm dịu bớt những xúc động trong anh,
trái lại còn thổi bừng lên những cảm xúc cháy bỏng khác. Tề Hạo, một người
trước giờ vẫn tự hào về khả năng tự kiểm soát của bản thân, lần đầu tiên không
được sự cho phép của não bộ đã thực hiện một hành động bất thường.
Nhẹ
nhàng, mềm mại, mùi thơm của đôi môi ấy khiến người ta không thể thỏa mãn, khát
khao phút chốc càng thêm cháy bỏng.
Đúng
lúc này, “người đẹp ngủ trong rừng” nhíu mày khẽ rên nhẹ. Tiếng rên rất nhỏ
nhưng trong căn phòng yên tĩnh vang lên rất rõ, gọi thần trí lang thang của ai
đó trở về. Tề Hạo lần đầu tiên nếm mùi vị “không kiềm chế được” ngạc nhiên
ngẩng đầu.
Cô nhóc
này...
Hít một
hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, bàn tay Tề Hạo khẽ dừng lại trên búi tóc
của Kỷ Hiểu Nguyệt, nắm lấy chiếc kẹp kéo nhẹ, mái tóc đen bung ra như thác
nước xõa trên tấm ga giường màu trắng, nhìn cực kỳ bắt mắt.
Làn da
mịn màng, đôi môi đỏ thắm, mái tóc đen mượt...
Giường
nệm mềm mại, mùi hương dễ chịu, cảm giác thoải mái, thật... khủng khiếp!
Lúc ý
thức vừa quay lại, Kỷ Hiểu Nguyệt mới “cọ” một cái đã nhảy dựng lên. Cô thề, cô
chỉ muốn ngồi xuống nghỉ một lát thôi... Những người đang rất buồn ngủ chỉ mong
tìm được một cái giường, thế nên cô chỉ định ngồi bên mép giường. Cô thề, cô
muốn chợp mắt một chút thôi. Sao, sao lại ngang nhiên chiếm nửa cái giường thế
này? Cô thề, tuyệt đối không phải cố ý!!!
Nhưng
tất cả sự kinh ngạc, bối rối vừa qua của Hiểu Nguyệt cũng không sốc bằng việc
toàn bộ hành động này rơi vào đôi mắt sâu thẳm yên lặng của ai kia. Ánh mắt có
chút chế nhạo nhưng đẹp đến phát cuồng.
Dưới
ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt anh tuấn phác lên một đường cong dịu dàng, rung động
lòng người.
Khóe
miệng Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ co giật. Căn phòng ngập tràn thứ ánh sáng mờ ảo im ắng
đến lạ thường. Trong giây phút, có cảm giác cô nghe được cả tiếng tim mình đang
loạn nhịp.
“Anh...
anh...” Cuối cùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Đừng
nói là tên biến thái này nhìn cô ngủ nhưng không thèm đánh thức cô dậy nhé!
Đúng là đồ biến thái!
“Cô
thấy nên xử lý chuyện này thế nào?”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn nụ cười gian trá của Tề Hạo, trong nháy mắt cô hiểu
hơn ai hết thế nào là “Cá nằm trên thớt”!
Mây đen
bắt đầu tụ lại trên đầu, có điềm xấu, chắc chắn có điềm xấu rồi!
“Không
hoàn thành công việc được giao đúng thời hạn là lỗi thứ nhất”. Ánh mắt Tề Hạo
liếc về phía đống dụng cụ vệ sinh đặt bên cạnh.
...
“Ngủ
gật lúc làm việc là lỗi thứ hai”.
“...”
Tự gieo nghiệp chướng rồi! Cô thề sau này không thức trắng đêm nữa!
“Sử
dụng tài sản của công ty khi chưa được phép là lỗi thứ ba”. Tề Hạo chỉ chỉ
chiếc giường còn nguyên dấu vết.
“!@#$#”
“Ba lỗi
vừa rồi không biết có đáng bị kỷ luật không?” Khóe môi Tề Hạo cong lên, trong
lòng lá cờ chiến thắng phần phật bay trong gió.
Kỷ Hiểu
Nguyệt hít một hơi thật sâu tự biết lúc này dù có thanh minh cũng không giải
thích được gì nữa. Nhân chứng có, vật chứng cũng đủ luôn.
“Tôi...”
Tôi sai rồi, vậy được chưa?
Tề Hạo
không cho Kỷ Hiểu Nguyệt có cơ hội lên tiếng.
“Tôi sẽ
cho cô một cơ hội để sửa sai. Ba ngày tới, công ty sẽ tổ chức chương trình đón
Giáng sinh cho lãnh đạo cao cấp ở Vịnh Bích Hải. Hôm đó cô phải đi theo phục
vụ”.
Tề Hạo
nở nụ cười gian xảo.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tức giận nghiến răng, nhìn chằm chằm Tề Hạo, đôi tay khẽ siết chặt lại
thành nắm đấm.
Đi theo
phục vụ! Đám người họ đi chơi còn muốn mang theo cô làm a hoàn?! Đây chắc chắn
sẽ là ngày lễ Giáng sinh tồi tệ nhất từ trước đến nay của cô! Bị tước đoạt
trắng trợn ngày nghỉ lễ đây mà, thật là đáng giận!
“Dĩ
nhiên, cô có thể từ chối. Nhưng tôi sẽ thông báo chuyện ngày hôm nay với công
ty rồi căn cứ theo quy định để có hình thức xử phạt công khai”.
Thông
báo...
Nếu để
mọi người biết cô ngủ trên giường Tề Hạo cả buổi sáng, sau này chắc cô không
sống nổi nữa!
“Tôi
đi...!” Ngoài hai chữ này, Kỷ Hiểu Nguyệt không biết phải nói gì nữa. Ông trời
đúng là không có mắt! “Trắng đêm” hại người rồi!
“Cô
không cần phải miễn cưỡng!” Tề Hạo cố nín cười.
“...
Không miễn cưỡng...” Bàn tay đang nắm chặt chỉ muốn vung lên đấm thẳng vào mặt
anh ta.
“Rất
tốt, giờ cô có thể lựa chọn. Một là tiếp tục ngủ, hai là tan ca”. Người thắng
được làm vua mà!
Tan
ca?... Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới một giờ chiều mà! Vẫn có thể ngủ
được!
“Trả
kẹp tóc cho tôi!” Kỷ Hiểu Nguyệt đưa tay ra.
Tề Hạo
nhẹ nhàng ngoắc tay với Kỷ Hiểu Nguyệt, ý tứ rất rõ ràng: Đến đây mà lấy.
Đi ra
đó lấy? Vậy có khác gì đưa dê vào miệng cọp!
Nhiếp
Phong vừa về công ty thì thấy Kỷ Hiểu Nguyệt tóc tai bù xù, tức giận đùng đùng,
bước đi như muốn giẫm chết người, lao nhanh ra ngoài.
Có
chuyện gì...? Có chuyện gì vậy...? Bản tính hiếu kỳ trong Nhiếp Phong lập tức
trỗi dậy, vội lao về phía văn phòng.
“Cậu
“thịt” tiểu khắc tinh” rồi à?”
Tề Hạo
nhẹ nhàng vuốt ve chiếc kẹp tóc nhỏ, vui vẻ nhấp một ngụm cà phê, dù cà phê đã
nguội nhưng hương vị còn rất ngon.
“Chưa”.
“Vậy
sao cô ấy...”
“Tôi
chỉ bắt cô ấy cùng đi đến Vịnh Bích Hải thôi”.
Nhiếp
Phong vỡ lẽ, chẳng trách cô nàng tiểu hồ ly tức giận đến vậy.
“Cậu có
cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô ấy rất vui mắt không?”
Tề Hạo
cười rất tươi, nụ cười khiến Nhiếp Phong chói mắt. Sao anh lại thấy nụ cười của
Tề Hạo hôm nay rất... rất... dịu dàng. Dịu dàng đến rợn cả tóc gáy!
Mà “vui
mắt” á? Câu này sao nghe quen thế? Nghe ở đâu rồi nhỉ?